Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 46: Thiếu

Không biết cánh cửa phòng nào đột nhiên mở ra, người say rượu bên trong còn đang rống bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, giọng hát chói tai phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong khoảnh khắc đứng hình ở ngã rẽ.

Nguyễn Kiều bình tĩnh nhìn Lâm Trạm, Lâm Trạm cũng không chớp mắt nhìn cô.

Tầm mắt hai người giăng co với nhau, giống trò chơi của mấy đứa nhỏ đang nghịch trò đối mặt, ai chuyển ánh mắt trước thì người đó thua.

Giang Thành đau bụng, ngồi toilet một lúc lâu nên chân hơi tê.

Vừa mới ra toilet liền quay về phòng bao thì thấy có người ở ngã rẽ chắn đường, cậu vỗ vai nam sinh phía trước, “Soái ca à, nhường đường được không?”

Tằng Gia Thụ khẽ nghiêng người, nhìn cậu.

Giang Thành chỉ nhìn anh ấy một cái, rồi nhìn thấy Lâm Trạm đang đứng ở phía đối diện.

Vừa xoay đầu thì lại thấy Nguyễn Kiều.

Giang Thành còn chưa rõ tình hình, nghĩ rằng Nguyễn Kiều được Lâm Trạm kêu đến chơi cùng, vì thế thân thiện chào hỏi, “Ơ Tiểu Kiều, sao cậu lại ở đây, tớ…”

Giang Thành còn chưa dứt lời thì Lâm Trạm đã ném điều thuốc còn đang hút dở vào thùng rác, ánh lửa lập lòe vẽ ra một đường cong trong không trung.

Giang Thành ý thức có gì đó không ổn bèn im bặt không lên tiếng.

Lâm Trạm đi về trước, ánh mắt xẹt qua Dương Tử Việt khá gần ở đó, dừng trên người Tằng Gia Thụ.

Anh nhìn thẳng Tằng Gia Thụ, nhưng lại nói với Dương Tự Việt, “Cậu tránh ra.”

Dương Tử Việt cả buổi vẫn không nhúc nhích, giống như không ý thức được Lâm Trạm đang nói chuyện với cậu ấy.

Lâm Trạm khẽ cau mày, không kiên nhẫn đi ngang qua, giọng lạnh đi mấy phần, “Tránh ra.”

Thấy Dương Tử Việt vẫn không có ý muốn động, Lâm Trạm đưa tay đẩy ra.

Dương Tử Việt bất ngờ bị đẩy nên loạng choạng nghiêng sang một bên.

Nguyễn Kiều được Dương Tử Việt che phía sau, lúc này mới xem như mặt đối mắt với Lâm Trạm.

Lâm Trạm đến gần muốn kéo tay cô.

Nguyễn Kiều né về sau tránh anh.

Mắt Lâm Trạm càng sâu hơn.

Qua một lúc, anh mới mở miệng, giọng không nghe ra chút tâm tình gì, chỉ có hai chữ ngắn ngủn, “Đi thôi.”

Nguyễn Kiều nhìn anh, ánh mắt lại đảo qua phía Dương Tử Việt.

Dương Tử Việt bị Lâm Trạm đẩy thế này cũng không biết trật tay từ lúc nào, lúc này cậu ấy đang ôm cánh tay, không nói câu nào đứng ở một bên.

Nguyễn Kiều thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Nói xong, cô mới đi theo Lâm Trạm ra ngoài.

Thấy Nguyễn Kiều đi, Tằng Gia Thụ ở phía sau theo bản năng gọi tên của cô: “Nguyễn Kiều!”

Nguyễn Kiều chỉ thoáng khựng lại nhưng không dừng bước, chỉ là Lâm Trạm đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn.

Anh híp mắt, đối mắt với Tằng Gia Thụ.

Tằng Gia Thụ đi về trước, không chút luống cuống nhìn anh.

“Tôi có lời muốn nói với một mình Nguyễn Kiều.”

Lâm Trạm cụp mắt tỏ vẻ ngờ vực, khẽ mỉm cười.

Một giây sau, anh bất ngờ nắm cổ áo Tằng Gia Thụ, đánh anh ấy.

Nhóm người xung quanh hoảng sợ, không ngờ biến cố đến bất thình lình.

Tằng Gia Thụ nhất thời chưa kịp phản ứng, bị Lâm Trạm đánh đến không ngừng lùi về sau.

Lâm Trạm thả lỏng cổ, giọng mang theo chút đùa cợt: “Cậu muốn nói chuyện riêng với bạn gái của tôi? Đã được tôi đồng ý chưa.”

Lâm Trạm đột nhiên đánh nhau, Nguyễn Kiều cũng bất ngờ, lúc này mới phản ứng kịp, cô vội kéo Lâm Trạm còn muốn tiến lên.

“Lâm Trạm! Anh làm gì vậy?”

Lâm Trạm nhìn cô, cô cũng bình tĩnh nhìn Lâm Trạm, tay còn đang nắm chặt lấy áo của anh.

Giọng Nguyễn Kiều rất nhẹ, nhưng có sự kiên định không thể phản bác được, “Đừng làm loạn nữa, theo em ra ngoài.”

Lâm Trạm không nhúc nhích, hai người chỉ nhìn nhau, dường như ai cũng không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Trạm gật đầu, ôm vai cô, nhấn mạnh từng chữ, “Được, ra ngoài.”

Có lẽ vì ban ngày khá nóng nên đến ban đêm, trên đất vẫn còn chút hơi nóng hầm hập dâng lên, buổi tối cũng trở nên khô nóng, cho dù chỉ đứng yên thì rất nhanh có thể cảm nhận được trên da dính một chút hồ hôi.

Hai người vẫn luôn yên lặng.

Vừa ra khỏi KTV, Nguyễn Kiều tránh khỏi tay đang đặt lên vai mình của Lâm Trạm, kéo xa khoảng cách với Lâm Trạm.

Lâm Trạm dựa vào cây cách chỗ cô nửa thước, mỉm cười nói: “Vừa thấy bạn trai trước liền vội vã phân rõ giới hạn với anh à.”

Nguyễn Kiều không nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Sao anh biết cậu ấy là bạn trai em?”

Giọng Lâm Trạm không cao không thấp hỏi ngược lại: “Quan trọng sao?”

Nguyễn Kiều cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng: “Đúng, không quan trọng. Vậy bây giờ anh biết thứ gì mới quan trọng hơn không?”

Giọng cô hơi nâng cao, không tỏ ra yếu thế chất vấn: “Anh nói với em phải về nhà, KTV là nhà anh sao?”

“Nguyễn Kiều, bây giờ chúng ta đang nói chuyện của em.” Lâm Trạm dùng gót chân chống dưới gốc cây, ngẩng đầu, “Em nói với anh phải đến Sùng An tuyên truyền Nam Đại cho đàn em, em tuyên truyền đến KTV luôn sao? Bình thường hiếm thấy em trang điểm, hôm nay em còn tô son nữa.”

Nói đến đây, anh lại khẽ gật đầu, trào phúng nói, “Có lẽ em thấy anh không biết cáu kính với em đúng không.”

Hai người cách đường cái rất gần, chợt có chiếc xe chạy nhanh qua, không bật đèn báo động nhưng chạy gấp như đi cứu hỏa vậy, bóp kèn inh ỏi suốt dọc đường.

Lâm Trạm theo bản năng che trước người cô.

Chiếc xe đó còn mở cửa sổ, có tiếng nhạc điếc tay truyền ra, hò hét chạy qua, còn có mùi rượu gay mũi.

Hai người chợt dựa nhau rất gần.

Trên người Lâm Trạm vẫn là mùi hương quen thuộc, cụp mắt là có thể nhìn thấy bàn tay của anh đang buông lỏng bên người, ngón tay thon dài, mu bàn tay phảng phất có thể nhìn thấy gân xanh.

Nguyễn Kiều chỉ dựa sát vào anh vài giây, sau đó bèn lùi lại kéo khoảng cách về ban đầu.

Giọng của cô thật bình tĩnh, cũng không biết là đang giải thích hay trần thuật, giọng không chút gợn sóng, giống như là không mang theo chút cảm xúc.

“Em đã nói trước với anh rồi, có rất nhiều bạn học cấp ba đến Sùng An tuyên truyền, tối tụi em sẽ đi họp lớp, khi em đang nói chuyện này thì anh đang chơi game, là anh không nghe thấy.”

Lâm Trạm nâng mắt, Nguyễn Kiều nhìn sang.

“Em không biết tại sao anh biết Tằng Gia Thụ là bạn trai trước của em, có lẽ đối với anh việc đi dò xét bí mật của người khác cũng không phải khó khăn gì, hoặc là… mỗi phiếu điểm của em ở Sùng An anh đều có?”

Hỏi vấn đề này ra, hai người yên lặng vài giây.

Nguyễn Kiều nâng môi, vừa gật đầu vừa nói.

“Anh cảm thấy chuyện này không quan trọng, được, vậy không nói chuyện này nữa.”

“Tằng Gia Thụ trở về cũng không nằm trong dự đoán của em, nếu như biết cậu ấy đến, em sẽ né tránh, cho dù chuyện này từ đầu tới cuối người sai không phải là em. Nhưng thật đáng tiếc, em không biết.”

“Anh không có bất kỳ lý do gì để đẩy bạn của em, sau đó bởi vì một câu mà đánh người khác… Anh không muốn để em và Tằng Gia Thụ nói chuyện với nhau, rõ ràng nói ra là được rồi, tại sao cho dù là làm chuyện gì, phản ứng trong tiềm thức của anh vẫn là đánh người?”

Lâm Trạm