Hải Yêu

Quyển 2 - Chương 23: Trở về biển khơi

Type: Tiểu Tất Tất

Ngàn cánh buồm trắng muốt to lớn chạy trên tuyến đường hàng hải trông hệt như dòng suối trắng chảy trên đại dương xanh thẳm.

Tám mươi chiếc pháo hạm, một ngàn ba trăm binh sĩ chiến đấu, có được sự ủng hộ từ một quốc gia hùng mạnh, Sư Tử Đỏ của bây giờ đã không còn là đám cướp biển trước kia nữa. Sự kiên nhẫn và chờ đợi của Hayreddin đã khiến hắn có được sự tín nhiệm của Suleiman, hoàng đế cuối cùng cũng đã yên tâm phó thác hải quân cho vị nguyên soái xuất thân từ cướp biển này. 

Mười mấy chiếc thuyền ở vị trí trung tâm của đội thuyền đương nhiên là đội quân thân cận Hayreddin mang theo từ Bắc Phi. Cánh hải tặc thích được ngửi mùi gió biển, một Istanbul đông đúc giàu có tuy rằng đẹp say lòng người, nhưng biển lớn và những cuộc chiến mới thật sự là những thứ thuộc về bọn họ. 

Hải Yêu lấy lại những thứ thuộc về mình theo ý nguyện: Tiền lương của đội trưởng đội xung phong và căn phòng đơn. Nàng vừa lên thuyền đã sốt sắng dọn vào căn phòng đặc biệt được chuẩn bị riêng trên con thuyền Diêm Vương. Tấm biển nho nhỏ bằng đồng trên cánh cửa gỗ khắc hình lưỡi hái, đồ gia dụng nhỏ xinh được chế tác riêng từ gỗ hồ đào, ô cửa sổ be bé ở mạn thuyền hiu hiu gió biển thổi qua, hết thảy đều khiến nàng vô cùng hài lòng. Nick quăng mình nằm xuống giường nệm mềm mại, tuyên bố trong niềm sung sướng rằng nơi này là lãnh địa thần thánh bất khả xâm phạm của nàng. 

Lần này, nằm ngoài dự đoán của các thuyền viên, Nick công khai thân phận con gái của mình, mọi người đều tưởng rằng nàng sẽ dọn luôn đến phòng ngủ của thuyền trưởng, ai ngờ suy nghĩ của Hải Yêu lại không giống với số đông: hai người sống chung ăn chung ngủ chung trong cung điện, ấy vậy mà khi lên thuyền lại ở riêng. Hayreddin cũng không phản ứng gì, trẻ con lớn rồi đòi có phòng riêng cũng là điều dễ hiểu, hắn cũng không phải loại đàn ông thích cả ngày cứ dính lấy nhau. 

Buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi xuất phát ở Istanbul, trên tuyến đường biển phía trước có một đám mây dày lớn kéo đến sà xuống, đến chạng vạng tối thì bắt đầu đổ mưa. Bên trong khoang thuyền ẩm ướt lại oi nóng, cả con người và động vật đều ủ rũ bơ phờ. Khoang của thuyền trưởng có thắp một ngọn nên, Hayreddin đang kiểm tra lại bản đồ. Thư viện của Istanbul có những tư liệu cổ đại rất quý giá về thời La Mã, hội tụ đủ những thành quả nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất Đông Tây, tính chính xác của hải đồ cực kỳ cao, là bảo vật vô giá đối với những người đi biển.

Hắn đang tập trung, chậm rãi xem một tuyến đường thẳng từ ven biển Địa Trung Hải ra tới phía ngoài, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự.

“Vào đi”.

Người tới là Antony Toria, cậu ta trông rất tiều tụy, hai mắt trũng sâu, cả người gầy đi trông thấy. So với một Hải Yêu vừa mới hồi phục sức khỏe tinh thần phấn chấn, cậu thiếu niên thay thế hiện tại trông ảm đạm quá. “Thuyền trưởng, tôi muốn nói chuyện với ngài”. Cậu ta đóng cửa lại. 

“Tôi muốn rời thuyền”.

Hayreddin chăm chú nhìn Antony, tuy đã sớm đoán ra những gì cậu ta định nói, nhưng lúc này vẫn muốn hỏi một câu: “Lý do là gì?”.

Yết hầu Antony lên xuống, cánh môi hết hé ra lại mím vào, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Nhiệm vụ của tôi là đóng giả Hải Yêu, giờ Hải Yêu thật đã trở về rồi, công việc của tôi cũng kết thúc”.

“Cậu vẫn còn những lời chưa nói hết”. Hayreddin đan hai tay vào nhau chống cằm nói: “Hãy nói một lần cho hết luôn đi”.

Antony thoáng run rẩy cúi đầu, một lúc lâu sau mới dùng giọng khàn khàn vất vả nặn ra từ trong cổ họng: “Tôi mãi mãi không bằng được cô ấy, ở lại đây không có chút giá trị nào”.

Sau khi xem xong trận đấu tay đôi cuối cùng với Kỵ Sĩ Vàng, Antony Toria tuyệt vọng đến cùng cực, cậu ta phát hiện ra nơi Hải Yêu đang đứng cao đến mức cậu ta không sao đạt tới. 

“Vì có người vượt qua cậu trên một phương diện nên cậu mới không thể nào ở lại trên thuyền, lý do này thật quá nực cười. Nếu không có Hải Yêu, liệu cậu có vì những chuyện vặt vãnh kiểu như y thuật không bằng Victor, tay nghề không bằng thợ mộc, nấu ăn không bằng đầu bếp mà muốn rời thuyền không? Đừng làm nũng như trẻ con thế! Cậu là một người đàn ông cơ mà!”.

Những lời nói khinh miệt của Hayreddin khiến Antony nổi cáu, cậu ta ngẩng phắt đầu lên muốn phản bác, nhưng Hayreddin lại không cho cậu ta cơ hội, tự mình nói tiếp: “Thế giới này rất không công bằng, luôn có một số người được ban cho những khả năng mà người thường không cách nào đuổi kịp, bọn họ ung dung nhẹ nhàng có được những thành tựu khiến người thường phải nghẹn họng trân trối, kiểu người đó gọi là “thiên tài”. Nếu mắt cậu chỉ mải dõi theo một nhóm ít những người này, sự ghen tị và thù hận sẽ hoàn toàn che mờ đi đầu óc của cậu. Hơn thế, cậu còn phạm phải một sai lầm càng lớn hơn, ấy chính là dùng điểm yếu của bản thân đi so với điểm mạnh của kẻ thiên tài, đó không phải là tự sỉ nhục mình sao?”.

Cơn mưa vô tình rửa trôi hết thảy, những lời phân tích lạnh lùng tàn nhẫn của Hayreddin khiến toàn thân Antony run rẩy, đôi mắt cũng ướt nhòe. Cậu ta có thể nói gì được đây? Thiên tài đó là mục tiêu từ nhỏ của cậu ta? Ý nghĩa của cuộc đời cậu ta chính là vượt qua được đối thủ ấy? Dù cậu ta cố đuổi theo thế nào cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng đó từ xa, ngay cả sánh vai cùng nàng cũng không được. Có lẽ tất cả giá trị của cậu ta chỉ có được lúc nàng mắc bệnh bị thương, cậu ta chỉ có thể làm một kẻ thay thế không có cũng chẳng sao.

“Đúng vậy”. Antony dụi dụi mắt: “Tôi đánh giá quá cao bản thân mình, thật ra tôi chỉ là một kẻ bình thường chẳng có gì nổi bật”.

“Tôi có thể hiểu được tậm trạng của cậu, nhưng không tài nào hiểu được tại sao thế giới của cậu lại có thể chật hẹp đến vậy, lĩnh vực cậu quan tâm chỉ lớn hơn lòng bàn tay có một xíu như thế, không phát hiện ra được tiềm năng thực sự của bản thân là đúng rồi. Antony, cậu có thể không phải là thiên tài, nhưng chắc chắn không phải không có gì nổi bật, lúc ở đại hội võ thuật, cậu đã chứng minh được điều đó rồi đấy.”

Cậu thiếu niên ngẩn người, sau đó giận dữ bĩu môi nói: “Súng ư? Dùng thứ đó để đánh bại kẻ địch cũng chẳng có ai mở miệng tán dương!”.

“Lẽ nào cậu sống chỉ để nghe những lời đánh giá của kẻ khác? Vậy thì hãy chọn những nghề như giáo sĩ đi”. Hayreddin cau mày: “Đại dương bao la này không nhìn quá trình chỉ nhìn kết quả, dù súng hay lưỡi hái, kẻ sống sót cuối cùng, giết được nhiều người nhất mới là kẻ chiến thắng. Thuyền hải tặc không phải là trại trẻ mồ côi, tôi không muốn cả ngày phải đi an ủi những kẻ nhu nhược bất tài, khóc lóc sướt mướt, luôn miệng than phiền. Còn ba ngày nữa tới Tunisia, nếu như cậu là một người đàn ông thì cầm súng lên xông ra chiến trường xem sao, còn không, lên bờ xong thì cút đi cho tôi!”

Antony như bị một cú đấm thẳng vào mặt, vừa xấu hổ lại vừa phẫn hận, xoay người bỏ chạy. Phép khích tướng là phương pháp thích hợp nhất với những cậu thiếu niên dễ xúc động, đoán chừng sau ba ngày nữa, trên thuyền sẽ có thêm một tay súng bắn tỉa, Hayreddin thở phào nhẹ nhõm tựa vào lưng ghế.

Tuy làm công tác tư tưởng cho cấp dưới là trách nhiệm của thuyền trưởng, nhưng mấy đám tiểu quỷ này đứa sau ấu trĩ hơn đứa trước, đứa này khó dạy hơn đứa kia, thường xuyên khiến hắn phải đau đầu. Vừa nhắc đến là đã tới ngay, hắn còn đang mải nghĩ ngợi, cách vách truyền tới một âm thanh vô cùng quen thuộc: sột soạt sột soạt, giống như có một con vật nhỏ đang ăn vụng thức ăn. 

Hayreddin nhướn mày, cầm giá nến đi vào phòng ngủ, mở cánh cửa phòng tắm ra. Đội trưởng đội xung phong của hắn, Hải Yêu danh chấn bốn phương đang mắc kẹt giãy giụa trong ô cửa sổ nhỏ, nửa thân trên ở bên trong phòng, nửa thân dưới ở bên ngoài thân thuyền, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. 

“Em đang làm cái gì vậy hả?” Hayreddin đặt giá nến xuống, khoanh tay đứng nhìn tên trộm gà mờ. 

“Ngột ngạt không chịu nổi, định vào đây tắm một cái…”. Nick điềm nhiên mỉm cười, lại gắng sức lần nữa, nhưng phần thắt lưng vẫn không chui lọt. Nàng thấy bồn chồn khó hiểu, trước đây chẳng phải vẫn thường lỉnh vào phòng tắm của thuyền trưởng bằng cách này sao?

“Xưởng đóng tàu đáng chết, chắc chắn đóng ô cửa sổ này nhỏ đi rồi!”.

“Cửa sổ mạn thuyền được đóng đúng theo tiêu chuẩn, kích thước hoàn toàn giống với con thuyền Hải Yêu”.

“Vậy thì tại sao?” Nàng kẹt đến nỗi đỏ bừng mặt, giống hệt một con chuột mắc kẹt trong lỗ hang.

Hayreddin thõng tay xuống. Nick vật lộn một lúc lâu, cọ sát đến rách cả da mà vẫn không chui lọt. Đến lúc ấy, Hayreddin mới đưa tay giữ chặt khung cửa sổ dùng sức tách ra, giật mạnh thanh gỗ, tiếp đó ôm lấy phần dưới nách Nick kéo vào. 

Lịch sử ăn trộm của Nick chưa bao giờ có kinh nghiệm thất bại nào như vậy, nàng nhất thời cảm thấy vô cùng buồn rầu: “Lẽ nào do béo lên? Nhưng tôi luyện tập hàng ngày mà, không thể nào như vậy được đúng không?”.

“Không phải là béo lên, mà là khung xương to ra”. Hayreddin kéo nàng đến trước người, vạch sượt qua đầu đo chiều cao. Nàng từng chỉ là một cô nhóc thấp bé, nhưng hiện giờ đã cao từ nút áo thứ ba trên ngực hắn lên thành nút áo thứ hai rồi. Người đã cao lên eo lưng cũng to ra, đương nhiên không thể chui lọt cái ô cửa sổ be bé đó nữa. 

“Tắm đi, nhưng đừng có lãng phí nước”. Hayreddin cầm lấy đài nến quay người định đi ra, nhưng Nick lại ôm lấy thắt lưng hắn, mặt dán vào tấm lưng rộng lớn của hắn. 

“Chỗ này quá nhỏ, hai người không đứng được đâu”. Hayreddin bất lực nói.

“… Không muốn tắm nữa, ôm tôi đi”. Giọng nói của nàng khẽ khàng, cảm giác có chút gì đó yếu ớt. 

Hayreddin quay người hôn lên món quà dâng tới tận cửa, nhưng Nick không nhiệt tình đáp trả như ngày xưa, thân thể của nàng lạnh mà cứng đờ, cứ như thể đã đứng ở trong gió lạnh rất lâu rồi. 

Nụ hôn dừng lại. “Em sao vậy? Không thoải mái à?”.

“Hơi hơi… từ sáng đã bị thế rồi…” Hayreddin đột nhiên nhớ ra thời tiết hôm nay âm u. Trên thuyền rất lạnh và ẩm ướt, nàng chỉ mới có mười mấy tuổi, vì thay đổi thời tiết nên cơn đau từ vết thương cũ mới hành hạ. 

“Cởi quần áo nằm sấp trên giường đi, tôi sẽ lấy rượu thuốc của Victor xoa cho em”.

Nick ngoan ngoãn làm theo. Mùi rượu thuốc hăng nồng ngập trong khoang thuyền, lòng bàn tay Hayreddin vừa nóng lại mạnh mẽ áp trên da thịt nàng, cơn đau đớn sâu tận trong xương tủy bị cái nóng xua đi từng chút từng chút một.

Bàn tay của thuyền trưởng chắc chắn có ma lực. Nick nghĩ thầm. Nàng thấy mình giống như một đứa trẻ sơ sinh không ngừng khóc lóc, được sức mạnh thần kỳ của hắn trấn an.

Nghỉ ngơi dưỡng sức suốt một thời gian dài như vậy, Hayreddin thế như chẻ tre nhanh chóng đoạt lại Lepanto và Kelon, sau đó đại chiến với hải quân Tây Ban Nha ở vịnh Tunisia.

Qua chiếc kính viễn vọng kiểu mới, đối thủ cũ Andrea Doria đứng trên chiến hạm chính, mái tóc màu bạch kim cùng khí chất sắc sảo giống như một ngôi sao màu bạc tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ. So với một năm trước, Andrea đã trầm tĩnh lão luyện hơn nhiều, trên mặt biển xanh thăm thẳm, cũng chỉ có người đàn ông này mới có tư cách đấu với Hayreddin. 

“Chiến hạm chính của hắn quá xa, tầm bắn không thể tới được”. Antony cầm súng ngắm bắn một hồi, rút ra kết luận.

“Không bắn trúng được thì cứ nói thẳng ra, đừng có viện cớ”. Nick không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm chọc cậu ta. 

“Cô kia!!”.

“Im miệng”. Hayreddin giáng cho mỗi người một cái tát vào sau gáy: “Andrea là kẻ thận trọng, chiến hạm chính sẽ không bao giờ tiến vào tầm bắn đâu. Antony, mục tiêu hôm nay của cậu là tay súng của đối phương. Nhất định phải hạ được bọn chúng trước khi đội xung phong tiếp cận mạn thuyền kẻ địch, tận lực giảm thiểu những tổn thất về người của quân ta”.

“Nghe rõ chưa? Nhiệm vụ của tôi là che chắn cho cô”. Antony nở nụ cười khinh bỉ, Nick lập tức gào lên: “Ai cần cậu che chắn”.

Hayreddin lạnh lùng nói: “Trước khi kết thúc cuộc chiến, chỉ cần cãi nhau thêm một câu nữa, tôi thề sẽ trói cả hai vào bao cát vứt xuống biển làm mồi cho cá mập, nghe rõ chưa?”.

Một lời của bậc lãnh đạo chân chính nặng tựa ngàn cân, lời vừa dứt, không chỉ Nick và Antony, tất cả mọi người trên boong thuyền đều không dám hé răng nói nửa lời. 

Tiếng pháo nổ trầm đục vang lên từ phía chân trời, trận chiến bắt đầu.

Hayreddin mặc trang phục đỏ rực của thuyền trưởng với hàng khuy chạy dọc, trên hai vai treo hai tấm huân chương bằng vàng nặng trĩu; Andrea Doria mặc đồng phục hải quân màu lam sẫm, thanh trường kiếm nạm bạc giắt ở thắt lưng. Một người bá khí kiêu hùng, một người cao quý sắc sảo giống như nhật nguyệt thay nhau chiếu sáng. Bàn tay của vận mệnh đã sắp xếp để hai người đàn ông trở thành kẻ thù truyền kiếp, cả hai đều là những tướng lĩnh thiên về tấn công hơn là phòng thủ, vừa mới bắt đầu đã có hơn trăm quả pháo bắn ra, phát động một màn công kích mạnh mẽ. 

Đối với những thành viên trong đội xung phong cần phải đổ bộ lên chiến hạm của kẻ địch, mối nguy hiểm lớn nhất đến từ những khẩu súng. Súng ống không có mắt, võ thuật có cao cường đến đâu, trúng một phát đạn nếu không chết thì cũng bị thương như thường. Antony phục kích trên một chiếc bục bằng phẳng cao cao trên cột buồm, không ngừng bắn tỉa tay súng của đối phương, một thuyền viên ở ngay bên cạnh hắn chịu trách nhiệm nạp đạn. Tổ hợp có trình độ nhất định như vậy sẽ bù lại cho khuyết điểm tốc độ chậm của súng hỏa mai bắn phát một. Dương như Antony không hề bắn trượt, có sự chi viện của một tay súng thiện xạ như vậy, hệ số an toàn của cánh xung phong như Nick lập tức tăng lên nhiều. 

Cuộc chiến kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, Andrea không thể giữ được thành trì, sau khi tổn thất mười bảy chiếc thuyền liền rút quân khỏi Tunisia trong niềm tiếc nuối. 

Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, danh tiếng của Sư Tử Đỏ lại một lần nữa được chứng minh. Nội trong một tháng ngắn ngủi, Hayreddin đã đoạt lại quyền kiểm soát phía Tây Địa Trung Hải cho đế quốc Ottoman. 

Charles cũng không tức giận vì thất bại quân sự trên biển này quá lâu, vì sau cuộc nội chiến kéo dài suốt một năm qua của Tây Ban Nha, cuối cùng, hắn đã hoàn toàn tiêu diệt được tận gốc rễ đội quân cách mạng Castilla ủng hộ mẹ mình, hoàn thành đại nghiệp thống nhất toàn bộ lãnh thổ Tây Ban Nha.

Nick quay trở lại Algiers, thành phố của những tên cướp biển Bắc Phi, nơi khiến nàng quyến luyến mãi không quên, nơi vẫn dùng khí chất hào phóng vô cùng độc đáo ngày xưa, dang rộng vòng tay chào đón những vị khách đến từ biển lớn. 

Một tháng sau, đại bản doanh trên núi nhận được hai bức thư. Một bức đến từ sườn phía Đông Istanbul Địa Trung Hải – tể tướng Ibrahim đã treo cổ tự vẫn, người bạn thân thiết đã lớn lên từ nhỏ cùng Suleiman cuối cùng vẫn bại dưới tay người phụ nữ thân cận nhất bên cạnh hoàng đế, trong canh bạc chính trị này, người thua sẽ trở thanh kẻ trắng tay. Trong số ứng cử viên mới nhất cho chức vụ tể tướng, đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất chính là vị hôn phu mới cưới của công chúa Mihrimah. 

Bức thư còn lại ghi rõ một người nhận duy nhất. Nó đến từ Tây Ban Nha sườn phía Tây Địa Trung Hải, trên chiếc phong bì da màu vàng nhạt chỉ viết vài chữ đơn giản: “Algiers, tòa cung điện màu trắng, Nick”, nét chữ trang trọng mà nghiêm túc. 

Mở phong thư ra, bên trong không có lá thư nào cả, Nick lật ra dốc xuống, một món đồ nhỏ sáng lấp lánh rơi vào lòng bàn tay nàng. 

Một sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc.

Có một chàng hiệp sĩ với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lam đã từng giữ nó, thề với Thượng Đế rằng sẽ dùng sinh mệnh này để bảo vệ nàng công chúa của hắn. 

Cuộc nội chiến Tây Ban Nha thất bại, những quý tộc Castilla ủng hộ nữ hoàng từ này hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử. Vương vị không thể đoạt lại được, sự tồn tại của chàng hiệp sĩ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. 

Cây thánh giá không hề có dấu vết của lửa đạn, vô cùng sạch sẽ, phát ra ánh sáng dịu dàng và thuần khiết. Karl, chàng thanh niên từ vẻ ngoài đến nội tâm đều trong sáng như một thiên sứ, đến nay đã không còn nghe bất kỳ tin tức gì nữa.