Trước khi đến Nam Vu, Vân Ly đã liên lạc với ba mẹ của Giang Uyên, xế chiều hôm nay sẽ đến chơi.
Vân Ly không ở lại Giang Nam Uyển quá lâu, lấy cớ gặp giáo viên hướng dẫn ở Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu, cô mượn xe của Phó Thức Tắc để ra ngoài.
Từ lần Phó Thức Tắc đề cập với cô về chuyện của Giang Uyên, sau này hai người cũng không nhắc tới những chuyện liên quan tới chủ đề này nữa.
Biểu hiện của anh giống như không có gì làm cho anh vướng bận cả.
Nhưng Vân Ly lại nhớ tới mấy lọ thuốc ngủ đã dùng gần hết trong ngăn kéo của anh.
Lúc vừa mới tới công ty, Chu Điều đã từng nói với cô, Giang Uyên chính là con một, anh ấy và mấy người trong Unique đều thân thiết như anh em.
Khi Giang Uyên mất, Chu Điều và các thành viên khác trong Unique đều góp tiền gửi cho ba mẹ anh ấy.
Lúc đó, ba mẹ Giang Uyên đã xác nhận mấy lần với Chu Điều rằng trong đó không có tiền của Phó Thức Tắc thì họ mời đồng ý nhận.
Phó Thức Tắc cũng biết chuyện này.
Chu Điều cũng nói cho cô, đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng luôn có một người bí mật chuyển tiền cho ba mẹ Giang Uyên.
Vân Ly mím chặt môi, chuyện này giống như ba mẹ Giang Uyên không thể nào tiếp nhận được sự thật rằng con trai của mình đã qua đời, cho nên đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Phó Thức Tắc.
Nhưng anh đã làm sai chuyện gì, đã mất bao nhiêu năm ngập tràn trong áy náy và mặc cảm để gánh chịu cái tội danh mà người ta trút cho anh?
Chu Điều cho cô địa chỉ, cô chỉ mất nửa tiếng lái xe từ Giang Nam Uyển tới đó.
Đi theo hướng dẫn, trong lòng cô thấp thỏm không yên.
Nhà Giang Uyên nằm trong một tiểu khu được xây dựng từ những năm chín mươi, đã rất cũ kĩ nhuốm màu thời gian, trên tường và cửa an ninh đều đã ố vàng hoen gỉ.
Tiểu khu nằm trong một khu đô thị cổ của Nam Vu, sau khi di dời, cơ bản chỉ còn những người già cả ở lại.
Sau khi đến dưới lầu, Vân Ly nhấn chuông cửa, mẹ Giang nhanh chóng ra mở cửa.
Nhà ở lầu sáu, không có thang máy, Vân Ly đi tới lầu ba thì nhìn thấy ba Giang và mẹ Giang xuống đón cô.
Giang Uyên lớn hơn Phó Thức Tắc mấy tuổi, ba mẹ anh ấy bây giờ cũng đã ngoài năm mươi, nhưng khuôn mặt già nua héo hon làm họ nhìn như người sáu mươi tuổi.
Hai người nhiệt tình bắt chuyện dẫn cô lên lầu, cũng hỏi thăm cô rất ân cần.
Giang Uyên học ở Đại học Bách khoa Tây Phục, ban đầu Vân Ly liên hệ với họ thì chỉ nói với họ rằng cô là người Tây Phục, họ không hề hoài nghi về thân phận của cô.
Nhà không lớn, nhìn xung quanh chỉ có hai gian phòng, đồ đạc trong nhà cũng rất đơn sơ mộc mạc, đồ dùng đều đã cũ, nhưng giữa phòng khách lại đặt một cái TV LCD hai mươi bảy inch.
“Đã rất lâu rồi không có bạn học của Uyên Uyên đến đây chơi với các bác.” Mẹ Giang cười yếu ớt, vừa nói chuyện với Vân Ly vừa đặt khay trà rồi ngồi xuống.
Nghe bà ấy nói vậy, Vân Ly nhìn bà, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhuốm màu năm tháng làm cho cô có cảm giác chua xót trong lòng.
Có khá nhiều trái cây được đặt lên bàn, bà ấy mở TV cho Vân Ly xem: “Cái TV này là bạn học của Uyên Uyên gửi từ hai năm trước, nhưng lúc đó bác và ba nó đều không ở nhà, cũng không nghe được điện thoại, nên đến giờ cũng không biết là ai đã gửi.”
Vân Ly: “Hai bác có khỏe không?”
Ba Giang cười: “Hai bác vẫn khỏe, ngày tháng cứ thế trôi qua như vậy, lúc nhớ con thì vào phòng ngắm vài đồ đạc của nó.”
“Cháu có thể vào xem phòng của đàn anh không ạ?” Vân Ly không nói thẳng ý định của mình khi đến đây.
Mẹ Giang có vẻ cũng quen rồi, đứng dậy dẫn Vân Ly vào phòng.
Phòng của Giang Uyên không lớn, có một cái cửa sổ kiểu cổ ở phía Nam, trên bệ cửa sổ có đặt hai chậu cây, giường vẫn còn trải đệm, bên cạnh là một cái bàn học bằng gỗ, trên đó có rất nhiều loại sách giáo khoa.
Căn phòng được bố trí giống như luôn có người ở đó.
Trên tường có treo mấy bức ảnh chụp chung, tất cả đều được dán băng kéo bốn góc khá xộc xệch.
Ảnh không được ép plastic nên đã bị oxy hóa, ố vàng và phai màu.
Cô nhìn thấy vài bức ảnh có Phó Thức Tắc trong đó, là lúc ba mẹ Giang Uyên dẫn hai người đi câu cá và chơi bóng.
Thấy Vân Ly đứng xem bức ảnh này, mẹ Giang nói: “Trong hình chủ yếu là bác và ba nó, còn có Uyên Uyên và một người bạn cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Nó cũng là bạn học cùng lớp với Uyên Uyên, cháu biết nó không?”
Nói đến đây, bà ấy thở dài: “Uyên Uyên coi nó là em trai mình, các bác cũng coi nó là con trai.
Nhưng từ khi Uyên Uyên đi, đã rất nhiều năm rồi các bác không gặp nó.”
“...”
“Nó cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Vân Ly: “Anh ấy không đến thăm hai bác sao?”
Người phụ nữ im lặng một lát, đôi mắt ảm đạm nói: “Đã từng tới, nhưng các bác lại bảo nó đừng đến nữa.”
Vân Ly hỏi theo: “Anh ấy đã làm gì vậy?”
“Đứa bé đó đơn thuần, có thể hành động của nó vô tình làm tổn thương tới Uyên Uyên, nó cũng không biết.” Mẹ Giang nhìn kĩ bức ảnh: “Uyên Uyên sinh bệnh, nó đồng ý sẽ chăm sóc Uyên Uyên, nhưng lúc đó nó bận bịu, chắc cũng không để ý nhiều.”
Giọng nói của bà ôn hòa nhưng đầy kiên quyết: “Là một người cha người mẹ, bác cũng không có tư cách bắt nó bồi thường cho Uyên Uyên.” Từ góc độ của ba mẹ Giang Uyên, khi đọc phần cuối cùng trong nhật kí của anh ấy, họ chắc chắn rằng Giang Uyên bị sự xuất sắc của Phó Thức Tắc làm cho choáng ngợp, họ cũng không tin lời Phó Thức Tắc rằng anh ấy đã uống thuốc rồi, nhưng cuối cùng Giang Uyên lại không hề uống.
Còn Phó Thức Tắc lại không quan tâm tới chuyện của Giang Uyên, không giám sát anh ấy uống thuốc, không chú ý tới tâm trạng của anh ấy, chỉ tập trung theo đuổi sự phát triển của bản thân.
Trước khi Vân Ly tới đây, xuất phát từ sự đau lòng và muốn bảo vệ Phó Thức Tắc, ít nhiều có chút bực bội.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với người cha người mẹ cố chấp, bảo thủ, chỉ biết than trời trách đất.
Như vậy, cô còn có lí do tự thuyết phục bản thân để nhắc lại chuyện thương tâm của đối phương.
Nhưng với sự bình tĩnh như vậy, lại nhìn từ góc độ của họ, thì sự thực có vẻ chính là như vậy.
Vân Ly hỏi: "Cháu có thể xem sách của anh ấy không?”
“Được” Mẹ Giang Uyên nhanh chóng hồi phục lại tâm trạng, dịu dàng nói: “Phần lớn đều là sách giáo khoa, ở đây còn có mấy quyển nhật kí của Giang Uyên viết khi còn bé, cháu muốn xem cũng được.”
Cô lấy ra mấy quyển sách trên giá, bìa bên ngoài phần lớn là Ultraman.
Thời gian viết nhật kí của Giang Uyên cũng không cố định, khoảng một lần một tuần, ghi lại những chuyện quan trọng xảy ra.
Trong nhật kí đều là những dòng chữ rất ngây thơ vô lo vô nghĩ, ở đó có ghi lại mấy chuyện lí thú trong quá trình trưởng thành, cũng có rất nhiều hình bóng của Phó Thức Tắc nơi đây.
Trong những cuốn nhật kí này, Vân Ly chỉ nghiệm ra được một điều...!Giang Uyên coi Phó Thức Tắc như em trai.
Vân Ly lật qua lật lại đến tận cuối cùng cảm thấy khúc giữa bị gián đoạn, lúc đó, trong nhật kí gần như không có những cảm xúc tiêu cực.
Cô dừng lại, ngẩng đầu hỏi bọn họ: “Sau khi đàn anh lên đại học thì không viết nhật kí nữa à bác?”
Giai đoạn mắc bệnh trầm cảm của Giang Uyên chắc là xuất hiện lúc học tiến sĩ: “Các bác đã mang hết đồ đạc trong phòng ngủ của nó về.” Mẹ Giang cũng hơi nghi hoặc một chút: “Bác và ba nó cũng không tìm được những cuốn nhật kí khác.”
Vân Ly suy nghĩ một lát rồi hỏi hai người: “Đàn anh có máy tính không ạ?”
“Có đó.” Mẹ Giang nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, trong đó có một quyển sổ rất dày, bên cạnh đặt một vài đồ kỷ niệm, Vân Ly đặc biệt chú ý tới một thứ có logo Unique.
“Cái này là lúc Uyên Uyên tham gia chiến đội, Uyên Uyên tham gia chiến đội này đã giành được rất nhiều giải quán quân.”
Nhắc lại chuyện xưa của Giang Uyên, mẹ Giang đưa đồ cho Vân Ly, trong mắt lóe lên một chút tự hào.
Nhìn một chút, Vân Ly mới nhận ra đây là một cái USB.
Có thể nhìn rõ dấu vết đã qua sử dụng.
“Bác à, hay là cháu giúp bác tìm một chút nhé? Biết đâu sẽ tìm được phần nhật kí còn lại của đàn anh.”
Ba mẹ Giang Uyên cũng không phải là người thường xuyên dùng máy tính, thấy Vân Ly nói muốn giúp họ tìm nhật kí, bà ấy liên tục nói cảm ơn.
Mở máy tính mất rất nhiều thời gian, chiếc laptop cũ kĩ bị đơ nặng, Vân Ly kiên nhẫn chờ đợi mấy phút, hình nền máy tính là hình ảnh chiếc máy bay không người lái, cô sửng sốt một chút, chính là cái máy bay không người máy mà Vân Dã đã lấy đi.
Không có thời gian tìm hiểu sâu về nó, Vân Ly cắm USB vào, trong USB không có thứ gì khác, chỉ có một tập tài liệu bằng file word.
Vân Ly mở ra thì phát hiện đó chính là phần nhật kí bắt đầu từ năm hai đại học của anh ấy.
Tần suất viết nhật kí của anh ấy giảm xuống, khoảng chừng một tháng một lần.
Vân Ly nhanh chóng chóng đọc qua.
Toàn bộ nửa sau của cuốn nhật kí là trải nghiệm của anh ấy về năm cuối đại học.
Cảm giác chênh lệch và áp lực bắt đầu từ lúc anh ấy bắt đầu cuộc sống nghiên cứu khoa học, Giang Uyên trở nên ngày càng bận rộn hơn.
Bất chấp công việc vô cùng khó khăn, giáo viên hướng dẫn của anh ấy vẫn không ngừng chèn ép thời gian cá nhân của anh ấy, cũng nhiều lần chèn ép và mỉa mai anh ấy, tất cả mọi phương diện dù là cuộc sống, nghiên cứu khoa học hay công việc.
Khi vừa bắt đầu, Giang Uyên nghĩ rằng anh ấy có thể dùng khả năng của mình để xoay chuyển ván cờ này, nhưng giáo viên hướng dẫn luôn cướp đi thời gian và thành tích của anh ấy về mọi mặt.
Ông ta bắt Giang Uyên trông con cho mình, mua cơm, đứng xếp hàng mua đồ ăn.
Ông ta coi những sản phẩm của Giang Uyên là rác rưởi, nhưng sau khi có thành quả thì lại cướp mất quyền tác giả của anh ấy.
Nếu như Giang Uyên không đồng ý thì sẽ dùng việc đuổi học để uy hϊế͙p͙ anh.
Giang Uyên báo cáo việc này cho nhà trường, viết thư cho hiệu trưởng nhưng cũng không có hiệu quả, thậm chí còn ông ta còn bỏ ngoài tai việc giáo viên hướng dẫn công khai nhục mạ anh khi ở trường.
Sự tự tin và hăng hái của anh ấy bị bào mòn từng chút một khiến anh ấy trở nên suy sụp.
Nhưng mà ba mẹ lại ôm ấp niềm hi vọng dạt dào đối với anh ấy, thậm chí hi vọng anh ấy có thể trở thành giáo sư, để cải thiện hoàn cảnh kinh tế và địa vị xã hội tầm thường của gia đình mình.
Mỗi khi cầm điện thoại lên, anh ấy đều muốn nói ra tất cả, nhưng sau khi nghe thấy ba mẹ tha thiết hỏi thăm, anh ấy chẳng còn cách nào đành nuốt trở lại: “Mọi chuyện của con đều ổn ạ.”
Ngay từ năm đầu tiên, Giang Uyên đã khó có thể tiếp nhận được, anh vô cùng đau khổ, muốn thay đổi tất cả những thứ này.
Nhưng những người khác trong phòng thí nghiệm đều yên lặng chịu đựng, chỉ có một mình anh ấy là người phản kháng kịch liệt nhất.
Chỉ một mình anh ấy chống lại, giống như một trò hề.
Anh ấy bỗng nhiên dần hoài nghi về sự kém cỏi của bản thân mình, bản thân mình không thể cân bằng được mọi chuyện, mình không thể làm cho giáo viên hướng dẫn hài lòng.
Đôi khi anh sẽ đề cập với ba mẹ về việc muốn nghỉ học nhưng họ đều phản đối mạnh mẽ.
Ban đầu anh ấy còn tâm sự một chút với Phó Thức Tắc, lâu dần anh ấy sợ Phó Thức Tắc nghĩ mình bất tài, nên sau này anh ấy đều giữ kín mọi chuyện trong lòng.
Trong nhật kí mấy năm qua, cũng có những đoạn ngắn vui vẻ, tham gia thi đấu cùng với anh em tốt của mình, đi đánh bóng, đi leo núi...
[Tôi cảm thấy, trong cuộc đời mình có hai điều may mắn, đó là ba mẹ rất yêu thương tôi, còn một cái nữa đó là có một người anh em tốt như A Tắc.]
[Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định đi gặp bác sĩ tâm lí, và kết quả được chẩn đoán là tôi thật sự mắc bệnh trầm cảm.
Nghĩ tới điều này, tôi thật sự cảm thấy có lỗi với ba mẹ.
Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, A Tắc đều sẽ giúp tôi chăm sóc ba mẹ, dù sao đó cũng là một điều may mắn.]...
[Uống thuốc vẫn có chút tác dụng, tôi ít khi nghĩ tới những chuyện tiêu cực, tôi sắp phải tham gia thi đấu, năm nay chắc sẽ nhận được thêm một giải quán quân nữa.]...
[Gần đây có khá lên một chút, hình như sếp cũng có ý định buông tha cho tôi, nói tôi tập chung viết báo cáo cho tốt.
Sau khi uống thuốc, khả năng tập trung của tôi rất kém, tôi dự định dừng uống thuốc một khoảng thời gian, tập trung viết bài trước, đợi đến khi tốt nghiệp tiến sĩ rồi lại tiếp tục uống.
Ba mẹ và A Tắc chắc chắn sẽ không đồng ý, ngày nào A Tắc cũng đứng trước cửa phòng làm việc nhìn chằm chằm tôi uống thuốc, y như thần giữ cửa vậy.
Lúc nó phát hiện tôi không uống, sẽ trở mặt ngay.
Haiz, mọi người đều rất quan tâm đến tôi, cho nên tôi cũng không muốn làm mọi người thất vọng.]
Đây là đoạn cuối cùng trong tập nhật kí của Giang Uyên.
Vân Ly xem đoạn nhật kí này, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện hai gò má mình đã ướt đẫm lệ.
Đúng là giống với lời Phó Thức Tắc đã nói, Giang Uyên đối diện với thế giới này một cách nhẹ nhàng, yêu thương người xung quanh mình nhưng lại bị đối xử bất công.
Thấy cô rơi lệ, mẹ Giang mang hoa quả vào thì rất hoảng hốt.
Vân Ly lau nước mắt bằng mu bàn tay.
Điện thoại vừa rung lên, là tin nhắn của Phó Thức Tắc: [Ly Ly, khi nào thì em về?]
“Cháu tìm được nhật kí của đàn anh rồi, cháu vừa xem qua.” Vân Ly khịt mũi, ba Giang nghe vậy thì chạy vội vào phòng.
Đối với hai người họ, sau khi con trai qua đời, họ chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm những thứ có liên quan tới anh ấy.
Vân Ly thay bọn họ tìm được đoạn nhật kí mà họ đã kiếm tìm ròng rã sáu năm trời.
Hai người đeo kính lão lên xem, mắt họ giờ đây đã kém rồi, mới nhìn màn hình một chút đã thấy đau nhức.
Thấy thế, Vân Ly hướng dẫn cho họ mấy thao tác cơ bản và đi xuống lầu tìm một cửa hàng photo gần đó in ra hai bản.
Trên đường trở về tiểu khu, Phó Thức Tắc gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia có chút ầm ĩ nhưng giọng nói của anh rất thản nhiên: “Khi nào về thì đưa anh đi siêu thị nhé?”
“A Tắc.”
Vân Ly dừng lại một hồi lâu mới khó khăn nói ra: “Thực ra hôm nay em không tới Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu tìm giáo viên hướng dẫn.”
“...” Phó Thức Tắc im lặng một lát: “Em đang ở Hòa Uyển à?”
“Đúng.” Vân Ly cụp mắt: “Em tìm thấy nửa sau cuốn nhật kí của anh Giang Uyên, anh có muốn em đến đón anh không?”
“Không cần, để anh tự bắt xe tới.”
Phó Thức Tắc không hỏi nguyên nhân cô đến Hòa Uyển, cũng không hỏi nội dung đoạn nhật kí, mà hỏi cô: “Có làm khó em không?”
“Không...”
“Được, vậy đợi anh bên ngoài nhé?”
Nghe thấy tiếng ồn trong điện thoại cô, Phó Thức Tắc cũng đoán ra được, Vân Ly “vâng” một tiếng.
Giọng nói của Phó Thức Tắc rất bình tĩnh: “Ở bên ngoài chờ anh, đợi anh qua đó.”
Vân Ly cúp điện thoại, có chút ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cô nghĩ rằng lúc này anh sẽ quan tâm tới nội dung của nhật kí mà không phải là cô.
Nhưng anh lại không hề đề cập tới, mục đích của anh dường như chỉ không muốn cô gặp chuyện gì, cho nên bảo cô đứng đợi ở ngoài.
Vân Ly không nghe lời Phó Thức Tắc, cô quay lại phòng, đưa hải bản in của cuốn nhật ký cho ba mẹ Giang Uyên.
Cô kiên nhẫn ngồi cạnh họ xem nhật kí.
Đọc đến cuối cùng, mắt mẹ Giang rơm rớm nước mắt, bà bụm mặt khóc thảm thiết: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao con không nói với mẹ, sao không nghe lời bác sĩ...”
Bỗng nhiên bà thẫn thờ một chút, Giang Uyên đã từng nói cho bà, anh ấy nói anh ấy không thích ứng được việc học tiến sĩ, muốn nghỉ học tìm một công việc khác.
Cũng giống như bao bậc làm cha làm mẹ, họ không lắng nghe anh ấy, họ chỉ quan tâm tới tiền đồ của con trai.
Nhưng...!Giang Uyên lại nói với bà rằng anh ấy ổn.
Dù có ra sao, điều bà quan tâm nhất vẫn là con trai có thể sống một cuộc đời bình an.
Vân Ly im lặng ngồi bên cạnh, đợi đến khi tâm trạng của họ ổn định, mới nhẹ nhàng nói: “Bác à, hai người đừng đau khổ, đàn anh yêu thương hai người như vậy, anh ấy không hi vọng hai người sẽ thế này...”
Cô dừng một chút, lấy can đảm nói: “Thực ra lần này cháu đến đây là vì Phó Thức Tắc.
Vì chuyện của đàn anh, A Tắc vô cùng áy náy, anh ấy cũng vì thế mà phải nghỉ học một thời gian dài.”
“Hai bác, chuyện xảy ra năm đó, thực sự không thể trách A Tắc, anh ấy là người trọng tình nghĩa như vậy, anh ấy gần như coi đàn anh là anh trai ruột của mình, hai bác cũng thấy trong nhật kí đàn anh đã ghi lại, A Tắc đã theo dõi anh ấy uống thuốc, anh ấy cũng hi vọng đàn anh có thể sống tốt.”
Vân Ly lần lượt kể cho họ nghe về chuyện của Phó Thức Tắc, điện thoại của cô đã reo lên nhiều lần.
Mấy phút sau, có người gõ cửa.
Mẹ Giang ra mở cửa, lúc nhìn thấy Phó Thức Tắc, bà cũng run lên.
Anh lặng lẽ đi vào nhà, thấy Vân Ly bình an ngồi trên ghế sofa, lông mày đang nhíu chặt của anh mới thả lỏng ra.
Từ khi Phó Thức Tắc nghỉ học, đã ba năm rồi không gặp ba mẹ Giang Uyên.
Căn phòng này cũng đã vài năm không tới, sinh hoạt của hai người có vẻ vẫn diễn ra như thường.
Theo thói quen, Phó Thức Tắc nghĩ rằng hai người cũng không muốn gặp mình.
Nhiều năm trôi qua, anh có cảm giác vô cùng áy náy đối với Giang Uyên, đối với hai người, điều đó làm cho anh không thể thở nổi, bây giờ lại xuất hiện trước mặt họ, trong thời gian ngắn Phó Thức Tắc cũng không biết nói gì.
Vân Ly nhìn anh vẫn còn cúi đầu, trong không gian chật hẹp tối tăm này, đôi vai gầy của anh có chút cứng nhắc.
“Hai đứa đi trước đi.” Mẹ Giang vẫn còn đứng ở cửa, trong giọng nói có chút run rẩy.
Đột nhiên bị hạ lệnh đuổi khách, giọng nói của Vân Ly hơi run: “Hai bác à, đàn anh cũng không trách A Tắc, hai người cũng đừng trách anh ấy có được không?”
Sắc mặt họ cũng nặng nề, lại lặp lại: “Hai đứa đi trước đi.”
Vân Ly sững sờ định nói lại lần nữa, nhưng Phó Thức Tắc đến bên cạnh cô, dắt tay cô đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa, anh dừng bước lại, nghiêng đầu nói một câu duy nhất: “Xin hãy tự chăm sóc tốt cho mình.”