Hải Thượng Phồn Hoa

Quyển 2 - Chương 10

Ngày hôm sau Đỗ Hiểu Tô đi làm mới biết tình hình động đất nghiêm trọng thế nào, bởi hôm trước khi cô về đến nhà liền lăn ra ngủ ngay, không xem ti vi cũng chẳng lên mạng. Trên MSN xuất hiện thông tin khiến mọi người đều hoảng sợ, các trang mạng liên tục đưa tin về tình hình động đất, nhiều người không kìm được nước mắt. Công việc trong công ty tạm ngưng lại, các đồng nghiệp đều chủ động quyên góp, Đỗ Hiểu Tô cũng quyên một tháng lương, sau đó đến lúc nghỉ trưa thì cùng đồng nghiệp đi hiến máu. Cách lần trước hiến chưa đến nửa năm, nhưng cô biết rõ nhóm máu của mình hiếm gặp, trong suy nghĩ của cô cũng chỉ muốn cứu thêm nhiều người, dù là thêm một người cũng được.


Không tìm thấy xe hiến máu, đột nhiên lúc đó Thiệu Chấn Vinh gọi điện thoại đến, lúc này có lẽ là khi anh trực ca sáng.


“Hiểu Tô”, giọng anh vô cùng gấp gáp, “Bệnh viện của anh nhận được lệnh phải tổ chức đội cứu hộ đến Tứ Xuyên. Lúc nãy anh đăng kí rồi, bây giờ có thông báo bọn anh trưa nay xuất phát”, dừng một lát anh nói tiếp, “Đợi anh quay lại, chúng ta nói chuyện tiếp, được không?”.


Trái tim cô bỗng trĩu nặng, nghe nỗi dư chấn sẽ kéo dài, vội vã nói: “Anh chú ý an toàn”.


“Anh biết”, trong ống nghe lẫn nhiều tạp âm, có lẽ là đang ở trong hội trường, cũng có thể ở ngoài, “Anh biết”, anh dừng một lát rồi nói, “Tạm biệt”.


Điện thoại cúp máy, vang lên tiếng tút tút báo bận, cô đứng đó, trái tim chua xót khẽ rung động. Cô sẽ dợi, đợi anh trở về, rồi sẽ nói thật với anh. Cô làm sai, cô sẽ can đảm để đối diện, không cần biết anh sẽ chán ghét hay rời bỏ cô, cô sẽ đợi đến lúc ấy, đợi anh trở lại.


Sau khi Thiệu Chấn Vinh đi rồi thì không còn tin tức gì nữa, vì mạng điện thoại nơi xảy ra động đất liên lạc khó khăn, ngành viễn thông cũng kêu gọi cộng đồng hạn chế gọi điện đến vùng gặp nạn, để bảo đảm giữ liên lạc cho những thông tin khẩn cấp và quan trọng. Trên truyền hình tường thuật trực tiếp 24/24 tin tức cứu nạn, cả thế giới như đang chìm vào đau đớn và nước mắt, hàng ngàn hàng vạn người chết đi. Tất cả những ai thấy cảnh đó đều rơi lệ, đồng nghiệp của cô bật khóc vì những tấm ảnh mà báo chí đưa tin, vì những đứa trẻ mãi mãi ngủ yên, vì những hình ảnh đau đớn khi mất đi người thân.


Đỗ Hiểu Tô cũng cảm thấy bất lực, đứng trước thiên tai, sức lực của mỗi cá nhân đều thật nhỏ bé gần như tuyệt vọng. Cô cố thuyết phục bản thân trấn tĩnh, làm những việc mà cô có thể làm được. Ngân hàng máu tạm đủ, nhưng cô vẫn tiếp tục đăng ký dự phòng, nếu thiếu máu cũng có thể nhanh chóng hiến ngay. Vài đồng nghiệp của cô lập thành nhóm, quyên tiền mua vật dụng, nước khoáng, lều bạt, thuốc men gửi đến vùng bị nạn, Đỗ Hiểu Tô cũng tham gia. Bưu điện luôn trong tình trạng bận tối mắt tối mũi, rất nhiều người gửi quần áo chăn màn đến vùng gặp nạn, có bảng thông báo vừa được dựng lên, viết rằng tất cả hàng gửi đến vùng gặp nạn đều miễn phí. Nhân viên bưu điện bận dán nhãn cho những thùng quần áo lớn, có người gần như bật khóc ở ngay đại sảnh, bên cạnh cũng có người nhẹ nhàng an ủi, không biết có phải là lo cho bạn bè người thân ở nơi gặp nạn, hay chỉ đơn giản là khóc cho sự bất lực của mình.


Cô mệt mỏi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.


Đỗ Hiểu Tô ngủ quên trên chuyến xe điện về nhà, cô mơ thấy bố mẹ, mơ thấy Thiệu Chấn Vinh, mơ thấy chính mình. Tuyết rơi rất dày, tuyết trắng xóa một màu chôn vùi tất cả, một mình cô bước trên tuyết trắng, đi rất lâu rất lâu, vừa đói vừa lạnh, nhưng không tìm thấy ai.


Xe điện ngầm rung một cái rồi dừng lại, bắt đầu thông báo thì cô mới giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đã ngồi quá trạm, đành đi xuống rồi chuyển sang chiếc xe đối diện đi ngược lại. Trong khoang xe có một người mẹ trẻ dẫn theo đứa con, cô bé vô cùng đáng yêu, có lẽ chỉ mới một hai tuổi, đôi mắt đen lay láy nhìn cô, cười.


Vào thời khắc tất cả như đang bị nước mắt nhấn chìm, vào thời khắc cả đất nước đều cảm thấy đau đớn nhất, khi người dẫn chương trình trên đài truyền hình cũng nức nở không thành tiếng, chỉ có trẻ nhỏ mới mỉm cười như thế, đôi mắt ngây thơ vô tội, mang lại cho mọi người hy vọng, cho mọi người tương lai, cho mọi người thấy hạnh phúc.


Khi về nhà cô rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn đầu tiên của Thiệu Chấn Vinh từ khi anh đi: “Hiểu Tô, hôm nay điện thoại có thể gửi tin nhắn được rồi, nhưng vẫn không thể gọi được. Tình hình ở đây rất tệ, đến bây giờ đường vẫn chưa thông đến vùng quê, ngày mai nhớm cứu hộ của bọn anh phải theo bộ đội vào trong núi, lúc ấy điện thoại sẽ lại mất tín hiệu”.


Cô cầm điện thoại bấm một đoạn tin rất dài xóa rồi viết thêm, viết thêm rồi xóa, sửa đến cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ: “Hy vọng mọi thứ bình an, em đợi anh về”.


Gửi tin nhắn rất lâu sau mãi vẫn không thành công, điện thoại cứ báo thất bại. Cô không bỏ cuộc, thử hết lần này đến lần khác, ngồi cuộn lại trên sofa, nhìn tin nhắn nhỏ xíu đang không ngừng chuyển động. Gửi tin thất bại, thử lần nữa, vẫn thất bại, thử lần nữa… cuối cùng đến khi nhận được thông báo “tin nhắn gửi thành công”, cô mới ngầng đầu phát hiện cổ mình đã tê mỏi.


Anh không hồi âm lại cho cô, có thể do tín hiệu không tốt, có thể là do quá bận. Tin tức nói rằng có nhiều nhân viên cứu hộ không ngại vất vả đến những nơi xa nhất, trên màn hình là rất nhiều bộ đội cứu hộ trải áo ngủ bên đường, bác sĩ và y tá cũng không dừng bước. Có lẽ anh mệt quá, bận phẫu thuật, bận cấp cứu, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có… cô đợi đến nửa đêm, để rồi cuối cùng tay cầm điện thoại ngủ thϊế͙p͙ trên ghế.


Sáng hôm sau vừa đi làm, ông chủ liền cho người tìm cô: “Công ty Vũ Thiên vừa gọi điện, bảo cô phải đến đó một chuyến”.


Cô thoáng sững người.


Ông chủ dặn dò: “Công ty Vũ Thiên là khách hàng quan trọng của chúng ta, cô đi ngay đi, cố gắng đừng để lỡ việc”.


“Vâng.”


Muốn đến cao ốc văn phòng Vũ Thiên phải qua sông, mất khoảng một giờ đồng hồ đi đường mới đến nơi. Vào thang máy lên lầu, tiếp tân xác nhận cô có hẹn trước nên gọi điện thông báo: “Thư ký Thiệu, cô Đỗ bên Bác Viễn đến rồi”, đầu dây bên kia hình như nói gì đó, tiếp tân gác máy điện thoại nói, “Cô Đỗ cô có thể lên trên rồi”.


Trông khí thế thật hoành tráng, cửa sổ lớn nhìn thẳng ra bờ sông, phong cảnh thu gọn trong tầm mắt. Từ nơi này nhìn xuống, con sông trông giống như một dải lụa trắng, những tòa cao ốc hoa mỹ bên sông cũng thu nhỏ lại, trở nên xa xôi. Ánh nắng trong vắt, cả thành phố như được dát vàng tỏa ra sự phồn hoa thoát tục. Còn cô vốn chẳng có tâm trí đâu mà ngắm cảnh, chỉ theo sát thư ký Thiệu đang dẫn mình vào phòng khách.


Thư ký Thiệu khách sáo nói với cô: “Cô Đỗ xin đợi một lát, Lôi tiên sinh sẽ đến ngay”.


Tuy đã chuẩn bị tư tưởng rất kỹ, nhưng khi gặp lại Lôi Vũ Tranh cô vẫn lúng túng đứng lên.


Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng anh ta, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh ta, phát hiện anh ta có nét rất giống Thiệu Chấn Vinh. Chỉ có một điểm duy nhất không giống, có lẽ là đôi mắt, đôi mắt của Thiệu Chấn Vinh giống như nước hồ sâu mà ấm áp, còn ánh mắt của anh ta lại giống biển cả khiến người ta có cảm giác không tài nào nắm bắt được.


Cô hít một hơi sâu, như biết rõ sẽ phải đối diện với cái gì.


“Cô Đỗ, mời ngồi.”


Anh ta rất khách sáo, nhưng cô vẫn đợi anh ta ngồi xuống trước, mới cẩn thận ngồi trên sofa.


Dáng vẻ anh ta rất thoải mái, không giống vẻ đáng sợ như tối hôm đó, giống như hai người hoàn toàn khác nhau, có cả vẻ ôn hòa của Thiệu Chấn Vinh cùng sự nho nhã: “Cô Đỗ, tôi vốn muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện, nhưng nghĩ đến nơi này sẽ an toàn, tôi nghĩ cô cũng không mong muốn có người biết được chúng ta gặp mặt”.


Cô vẫn im lặng lắng nghe.


“Rõ ràng tôi đã đánh giá thấp vị trí của cô trong lòng Chấn Vinh, nhiều năm qua tôi chưa bao giờ thấy nó buồn rầu như vậy. Chuyện này tôi cũng không định cho bố mẹ biết, mà cô Đỗ cũng không muốn làm lớn chuyện. Cho nên nhân lúc Chấn Vinh không có mặt, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cô.”


“Lôi tiên sinh…”


Anh ta ngắt lời cô: “Cô Đỗ là người thông minh, nên hiểu rằng gia đình chúng tôi tuy rất thoải mái nhưng yêu cầu duy nhất của bố mẹ tôi dành cho đối tượng kết hôn của con cái là trong sạch. Tôi không muốn gia đình mình biến thành trò cười, cũng không mong muốn Chấn Vinh bị tổn thương. Cho nên tôi nghĩ rằng cách giải quyết tốt nhất cho việc này vẫn là đề nghị ban đầu của tôi với cô – rời xa Chấn Vinh”.


Cô khó khăn mở lời: “Tôi…”.


“Ra nước ngoài du học thì sao, cô Đỗ? Cô thấy hứng thú với trường đại học nào? Wellesley? Mount Holyoke? Hay là Columbia University?”


“Lôi tiên sinh…”


“Cô Đỗ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, mười ngón tay anh ta đan vào nhau, thể hiện rõ vẻ thờ ơ, “Hiện nay cô đang làm việc cho Bác Viễn, một công ty thiết kế kiến trúc. Còn tôi lại có ảnh hưởng với ngành này, có thể hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của cô. Nêu tôi nhớ không lầm, cha cô chỉ còn hai năm nữa là về hưu, mẹ cô cũng chỉ còn vài năm, đến lúc đó họ có thể yên ổn qua tuổi già…”


Cô không tự chủ đứng lên, tay siết chặt: “Lôi tiên sinh, nếu Chấn Vinh biết hết mọi chuyện, anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì. Bởi vì tôi làm sai, anh ấy không tha thứ cho tôi là đúng, nhưng nếu Chấn Vinh muốn tha thứ cho tôi, dù chết tôi cũng không từ bỏ, vì tôi thật lòng yêu anh ấy”.


Lôi Vũ tranh dựa người vào ghế sofa, bình thản bật cười, Đỗ Hiểu Tô phát hiện khi anh ta cười trên má còn có lúm đồng tiền ẩn hiện, nhưng nhạt hơn Thiệu Chấn Vinh. Vì nụ cười của anh ta như có như không, nó giống như cơn gió trên mặt biển, trong tíc tắc đã biến mất. Anh ta cười như không, hỏi lại: “Cô Đỗ, cô thật sự không thấy xấu hổ sao?”.


“Tôi không thấy xấu hổ. Lôi tiên sinh, anh dường như có được mọi thứ trên thế gian này, quyền lực, địa vị, tiền tài… cũng như anh đã nói, thế gian này những việc anh không làm được rất ít. Nhưng khi anh uy hϊế͙p͙ tôi không cảm thấy xấu hổ, tại sao tôi phải xấu hổ? Đúng, ban đầu tôi hồ đồ, sau chuyện đó tôi hối hận, tôi rời bỏ, anh dự vào cái gì mà cho rằng tôi là người phụ nữ không đàng hoàng? Tôi làm sai, tôi không có ý định tha thứ cho mình, nhưng nếu Chấn Vinh tha thứ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tiếp tục yêu anh ấy. Tôi hối hận vì mình không thẳng thắn với anh ấy, tôi thật sự rất hối hận, cho dù anh ấy không tha thứ cho tôi. Đáng tiếc thời đại đánh mất trinh tiết phải bị nhốt vào lồng heo đã qua từ lâu. Lôi tiên sinh, nói đến trinh tiết, tôi cho rằng anh không có tư cách chỉ trích tôi. Anh và gia đình anh có thể yêu cầu tôi hoàn hảo trong trắng, còn vợ tương lai của anh thì sao? Cô ấy liệu có đủ tư cách yêu cầu anh giữ mình trong sạch, không có chút quan hệ giới tính nào trước khi kết hôn? Cho nên anh không có tư cách chỉ trích tôi, người duy nhất có thể làm điều đó, chỉ có mình Chấn Vinh. Chuyện giữa tôi và anh xảy ra trước khi tôi quen biết Chấn Vinh, còn Chấn Vinh cũng thẳng thắn nói rằng trước đây cũng từng sống chung với bạn gái ở Anh, chỉ vì sau này tính cách không hợp nên chia tay. Cho đến ngày hôm nay, những kiến thức tôi được dạy, cho tôi biết rằng trong quan hệ tình cảm thì nam nữ là bình đẳng. Sau khi quen biết Chấn Vinh, tôi chưa làm gì có lỗi với anh ấy, tôi một lòng một dạ yêu anh ấy, cho nên tôi cảm thấy không có gì đáng xấu hổ.”


Anh ta nheo mắt như đang đánh giá cô, sao cùng nói: “Cô Đỗ, cô không có thành ý giải quyết sự việc này?”.


“Nếu anh cảm thấy tôi không xứng đáng với Chấn Vinh, anh có thể trực tiếp đi nói với Chấn Vinh rời bỏ tôi, chứ không phải ngồi đây uy hϊế͙p͙ tôi bằng gia đình tôi.”


Anh ta gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: “Dũng cảm, rất đáng khen!”.


Còn cô đứng ở đó, dáng thẳng tắp như một mũi tên, ánh mắt dõi thẳng nhìn anh ta. Anh ta đột nhiên phì cười: “Thật ra tôi rất muốn biết, nếu như Chấn Vinh quay về, xác định sẽ chia tay với cô, cô sẽ có dáng vẻ thế nào”.


“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, chỉ cần là do anh ấy lựa chọn, tôi đều có thể chấp nhận. Có lẽ tôi sẽ đau khổ, có lẽ sẽ chán nản một thời gian, cũng có thể cả đời này tôi sẽ không yêu một ai khác nữa nhưng tôi đã yêu anh ấy. Dù sao tôi cũng rất hạnh phúc, bởi tôi biết được yêu là gì. Còn anh, Lôi tiên sinh, anh chưa từng trải qua, cũng sẽ không thể hiểu được.”


Cô để lộ nụ cười đầu tiên trong mấy ngày gần đây: “Đây là tầng năm mươi, đứng ở một nơi cao thế này, Lôi tiên sinh, tôi tưởng tầm nhìn của anh phải hơn người khác”, cô khẽ nghiêng người, “Tạm biệt”.


Bước vào thang máy có mới phát hiện ra hai má nóng bừng. Cô sờ mặt mình, không ngờ bản thân lại cùng lúc nói ra nhiều lý luận như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến Chấn Vinh, nghĩ đến anh bảo cô chờ, cô cảm thấy không có gì đáng sợ, không sợ gì cả, bởi anh nói cô đợi, cô nhất định sẽ đợi anh về.


Khi điện thoại reo cô còn tưởng mình nghe lầm, nghĩ đó là Thiệu Chấn Vinh, cô vội vàng lấy điện thoại ra, thì ra là lão Mạc. Lão Mạc vẫn ăn to nói lớn như trước, ngay câu đầu tiên đã hỏi ngay: “Đỗ Hiểu Tô, đi vùng gặp nạn không?”


Câu hỏi này khiến cô ngẩn người, Lão Mạc tiếp tục nói: “Không đủ người, ở tòa soạn ngoài trực ban toàn bộ đều đi rồi, nhưng vẫn còn mấy thôn nhỏ chịu thiệt hại nặng chưa có người đến. Lão Lý đang ở Bắc Xuyên lo lắng sốt ruột, Hạ Minh lại bị kẹt ở Thanh Xuyên! Tôi muốn nhận một báo cáo cụ thể! Buổi chiều sẽ có một máy bay cứu nạn đi, tôi đã nhờ người tìm một chỗ, tòa soạn lần này thật sự không tìm được người, cô đi không? Nếu muốn đi thì nói nhanh, không được thì để tôi tìm người khác”.


“Tôi đi, tôi đi!”, cô không kịp suy nghĩ, vội đáp, “Đương nhiên là đi!”.


Lão Mạc rất dứt khoát: “Vậy cô tự chuẩn bị nước và đồ ăn, đừng làm gánh nặng của người dân”.


“Biết rồi biết rồi”.


Cô gác điện thoại, sau đó gọi thẳng về công ty, tìm phó tổng giám đốc bên quản lý nhân lực, nói một mạch hết mọi chuyện, lại thêm vào: “Nếu công ty cho phép tôi nghỉ phép, tôi lập tức đi ngay, nếu công ty không cho phép… tôi chỉ đành xin thôi việc”.


Dù sao Lôi Vũ Tranh đã có dự định không cho cô tiếp tục theo ngành này nữa, cô cũng không lưu luyến gì. Nếu có thể đi, tuy không có cơ hội gặp được Thiệu Chấn Vinh nhưng cũng có thể cùng anh đứng dưới một bầu trời, cùng hít thở một bầu không khí. Quan trọng nhất là có thể giúp được chút gì đó cho các nạn nhân, cho dù chịu vất vả cô cũng chịu được.


Phó tổng giám đốc hơi ngạc nhiên: “Cô Đỗ, cho dù nghỉ phép bình thường, cô vẫn phải xin phép công ty từ ba tháng trước. Có điều….”, phó tổng giám đốc nhanh chóng mỉm cười, “Trường hợp đặc biệt phải giải quyết riêng đúng không? Cô đi đi, chúng tôi xem như cô nghỉ phép”.


Cô cảm động không biết nói gì, chỉ đành lặp đi lặp lại câu “Cám ơn”. Phó tổng giám đốc lại nói: “Bây giờ dư chấn vẫn còn, cô là phụ nữ đi phải cẩn thận”.


Cô dường như chỉ biết nói hai từ cảm ơn.


Cấp trên là Ninh Duy Thanh cũng rất ủng hộ, lập tức sắp xếp nhân viên nhận lại việc của cô, thoải mái nói: “Cô yên tâm đi đi, chú ý an toàn”.


Cô chạy đi mua rất nhiều thực phẩm thuốc men, nếu tất cả có thể mang đi, có thể chia cho nạn dân cũng tốt. Cô dành chút thời gian gọi điện thoại cho Trâu Tư Kỳ, nhờ cô bạn giúp mình giấu cha mẹ. Cô mua đủ đồ dùng, mang theo bao lớn bao nhỏ chạy ra sân bay, lúc này cũng gần đến giờ máy bay cất cánh. Cô tìm được người quen của Lão Mạc, lên máy bay một cách thuận lợi.


Chuyến bay khoảng hai giờ, trên máy bay đều là nhân viên y tế chuyên nghiệp, mọi người ai nấy đều im lặng, gần như không ai nói chuyện. Đỗ Hiểu Tô say máy bay nhẹ, cũng có thể là do căng thẳng, chỉ đành cố nhắm mắt nghỉ ngơi.


Không nằm mơ, chỉ ngủ một lát, có lẽ là mười phút, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ cũng chỉ vài giây. Thời tiết rất xấu, máy bay bay vào không phận Tứ Xuyên thì chìm trong mây mù, sau đó lại đến phía trên sân bay Song Lưu, bị kẹt trên không nên không thể không lái vòng quanh mười mấy phút. Thành Đô đang mưa, cũng may khi hạ cánh khá thuận lợi.


Xuống máy bay, Đỗ Hiểu Tô mở điện thoại, tín hiệu bình thường. Cô thử gọi điện thoại cho Thiệu Chấn Vinh nhưng điện thoại của anh đang nằm ngoài vòng phủ sóng, cô đành nhân lúc chờ lấy hành lý gửi tin nhắn cho anh. Anh không trả lời, có thể không nhận được tin, cũng có thể là đang bận. Đỗ Hiểu Tô lại gửi tin nhắn cho Lão Mạc, báo cô đã đến nơi bình an. Trong phòng chờ rất ồn, khắp nơi đều là tình nguyện viên và nhân viên cứu trợ, mọi nguời đều đang đợi hành lý. Cuối cùng cô nhìn thấy túi của mình trên băng chuyền, khó khăn kéo xuống, đột nhiên bên cạnh có người đưa tay ra, giúp cô nhấc lên xe đẩy, cô liên tục cảm ơn. Người kia nhìn thấy túi xách của cô toàn thuốc và mì ăn liền, thế nên hỏi cô: “Cô có phải là tình nguyện viên không?”, cô hơi ngại ngần đáp, “Không phải tôi là phóng viên”.


Người kia cười rất ôn hòa: “Không có gì, như nhau cả”.


Đúng vậy họ đều giống nhau, đến đây làm những việc bản thân có thể làm, cố gắng hết sức mình.


Tình trạng ở Thành Đô khá hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, trật tự thành phố đã lập trở lại. Tuy khắp nơi vẫn đầy lều bạt nhưng giao thông đã khôi phục như bình thường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe cấp cứu chạy như bay ngang qua. Tòa soạn có chi nhánh ở Thành Đô, các phóng viên đều đi tuyến trên, chỉ còn một biên tập ở lại. Cô đên gặp biên tập đó, không ngờ vừa vào chưa được bao lâu thì gặp dư chấn. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy căn phòng lắc lư mấy giây, cô giật mình sợ hãi, nhưng biên tập kia lại khá trấn tĩnh: “Lắc qua lắc lại rồi cô sẽ quen thôi”.