Hai Thụ Gặp Nhau

Chương 11: Kết hôn

“Diệp Lãng kết hôn với Trang Tiểu Chi?!”

Diệp Lãng này là kiểu người kín tiếng, là kiểu mà nửa năm cũng chưa đăng một cái trạng thái nào trên tường nhà, thế mà hôm nay anh lại đăng một lần tận 9 cái ảnh.

Trong ảnh là hai chú rể mặc cùng một kiểu áo vest, kết hợp hài hòa với giá trị nhan sắc đỉnh cao của hai người. Ở phần cuối cùng kèm theo giấy đăng kí kết hôn giấy trắng mực đen, lập tức như đâm vào tim của một đám chó độc thân.

Hai cái tên này đánh nhanh thắng nhanh thật, trong lúc mọi người đều bàn tán sôi nổi thì hai người này đã lãnh giấy đăng kí kết hôn luôn rồi.

Trong lúc đó, Diệp Lãng và Trang Tiểu Chi vừa đăng trạng thái lên vòng bạn bè xong là ném điện thoại vào một xó, không quan tâm đến đống bình luận ngày càng nhiều kia.

“Diệp tiên sinh, em vừa bấm tay tính nhẩm, đến giờ nên động phòng rồi.” Trang Tiểu Chi nhảy về phía trước, cả thân hình đều bám lên người của Diệp Lãng.

So với tưởng tượng của cậu thì buổi hôn lễ này dễ dàng hơn quá nhiều rồi, Trang Tiểu Chi thì còn đỡ, ba mẹ của cậu đã biết tính hướng của cậu từ lâu rồi.

Nhưng điều kiện gia đình của Diệp Lãng thì tốt hơn cậu rất nhiều, con trai của họ còn tài giỏi như thế, Trang Tiểu Chi còn não bổ ra cảnh ba mẹ phản đổi, bổng đánh uyên ương, lấy tiền đập vào mặt rồi theo thứ tự hiểu lầm ngược nhau các kiểu nữa chứ.

Trên thực tế mấy cái chuyện đó không xảy ra cái nào cả, hồi học trung học thì Diệp Lãng cũng đã come out với gia đình rồi. Ba mẹ của anh cũng khá hiền lành điềm đạm, tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lãng nên khi biết tin Diệp Lãng có bạn trai cũng không hề tỏ ra bất mãn hay gì cả.

Hơn nữa Trang Tiểu Chi còn trắng trẻo sạch sẽ ngoan ngoãn, lúc lấy lòng người khác thì miệng lại như bôi mật, rất dễ khiến cho ba mẹ của Diệp Lãng yêu quý.

“Tốt thật đấy.” Trang Tiểu Chi mỹ mãn hôn một cái lên môi Diệp Lãng.

Diệp Lãng hạnh phúc ôm lấy Trang Tiểu Chi vào trong lòng, hôn cậu từ trong ra ngoài một lần. Ừm, có mùi rượu, là mùi mà lúc nãy hai người uống rượu giao bôi.

“Chờ chút đã.” Trang Tiểu Chi bỗng nhiên lùi về sau đẩy Diệp Lãng ra, moi ra một cái hộp to màu đen chạy ùa vào nhà vệ sinh, “Anh đừng có qua đây, cũng không được nhìn lén đâu á.”

Ai thèm nhìn lén, Diệp Lãng khinh bỉ bĩu môi, chỉnh lại gối đầu nằm xuống chờ Trang Tiểu Chi. Kết quả là anh chờ gần nửa ngày mà còn chưa thấy cậu ra, Diệp Lãng không nhịn nổi hướng mắt về phía nhà vệ sinh một trong chốc lát, hay là mình đi qua nghía thử xem?

Trong lúc Diệp Lãng đang định đứng dậy mang dép đi thì cuối cùng Trang Tiểu Chi cũng đã đẩy của bước ra.

Trên người của cậu là… một chiếc áo cưới, một chiếc váy màu đen, kiểu dáng đơn giản, phần đuôi váy dài chấm đất thêu một bụi hoa màu đen, thoạt nhìn vừa thần bí lại vừa lộng lẫy.

Trang Tiểu Chi không có mang giày cao gót, cũng không trang điểm hay đội tóc giả, nhưng mặc bộ quần áo này lên cũng không hề cảm thấy lạc quẻ, mang nét đẹp trung tính hài hòa diễm lệ.

“Đẹp không?”  Trang Tiểu Chi đứng ở cạnh cửa nhìn biểu cảm choáng ngợp của Diệp Lãng, cười đắc ý.

Cái váy này là tiền túi của cậu bỏ ra, có thể không đẹp được à, nhưng mang lại hiệu quả này cũng coi như là đáng tiền.

Trang Tiểu Chi uốn éo bước về phía Diệp Lãng, ánh mắt mê mệt của Diệp Lãng dần trở nên buồn cười. Anh duỗi tay kéo người qua, “Đừng có uốn nữa.”

“Bộ em uốn xấu lắm hả?” Trang Tiểu Chi bất mãn.

“Em đoán xem?” Diệp Lãng tặng cậu ánh mắt kiểu em tự cảm nhận đi.

“Hừ.” Trang Tiểu Chi vén váy ngồi lên người Diệp Lãng, “Nhan sắc em đẹp là được.”

Diệp Lãng cảm thấy buồn cười, nhưng lười đáp trả lại cậu. Một bàn tay của anh len vào đùi của Trang Tiểu Chi sờ soạng, cái tên này đúng là chẳng mặc cái gì ở bên trong. Diệp Lãng không chịu nổi chửi thầm vài câu thô tục.

…………..

Sau trận lăn lộn của hai người thì chiếc váy phẳng phiu nay đã nhăn dúm thành một đống, phỏng chừng là không có lần mặc tiếp theo nữa, Trang Tiểu Chi đau lòng, “Cái váy này mắc lắm đó, lãng phí quá đi.”

“Lần sau mua cho em cái mới.” Diệp Lãng véo má của cậu nói.

“Thôi không cần đâu.” Trang Tiểu Chi sột soạt nửa ngày cuối cùng cũng cởi được cái váy ra, cậu thoải mái nằm xuống. Vốn là cậu cũng không có sở thích mặc váy, mặc như này cũng chỉ để gia tăng tình thú giữa hai người thôi, “Anh cứ cho em tiền là được rồi.”

“Cưới cũng cưới rồi, tiền của anh không phải tiền của em à?” Diệp Lãng lười biếng nói.

Cũng đúng ha, Trang Tiểu Chi cảm thấy hài lòng.

“Đợi tụi mình hưởng tuần trăng mật về xong thì nhận nuôi chó đi.” Trang Tiểu Chi vừa mới nghĩ ra, cậu vẫn luôn rất thích nuôi chó, nhưng lại ngại việc.

Mỗi ngày phải dắt đi dạo, còn phải hốt phân tắm rửa nữa, nhưng bây giờ không phải đã có Diệp Lãng rồi hay sao. Diệp Lãng có thói quen sạch sẽ nên lông chó, hốt phân, tắm chó này nọ cứ để đấy anh ấy nhìn thấy ngứa mắt là sẽ làm luôn, hê hê hê.

“Em đừng có nhìn anh như vậy.” Diệp Lãng không chịu được run lập cập, anh xốc chăn lên che mặt, “Không nuôi, nuôi mình em đã đủ phiền rồi.”

“Nuôi đi mà, mỗi ngày em sẽ chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ.”

“Em tự ngẫm coi em nói câu này xong em có tin được không?”

“Tin chứ sao không. Nuôi hông nuôi hông?”

“Không nuôi.”

……………

Nửa tháng sau, một chú cún con béo tròn chạy tung tăng khắp một vòng nhà mới, “gâu gâu gâu.”

Diệp Lãng, hừ.

—– END —–