*"Những ước mơ mà sẽ không bao giờ thực hiện được"*
*Phần 1 : Donquixote Doflamingo*
Doflamingo nhìn chằm chằm chiếc kính mắt trên tay , chiếc kính mà hắn luôn luôn đeo lên . Đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp tối đen một cách âm trầm cùng phẫn nộ . Doflamingo nghiến răng , bàn tay siết chặt chiếc kính nhưng đến cuối cùng hắn vẫn buông ra . Chiếc kính rơi xuống va chạm với mặt đất vang lên một tiếng keng lanh lảnh bên tai Doflamingo .
Hắn nhìn lên trần nhà , nước mắt từ lúc nào đã không ngừng rơi xuống gương mặt điển trai của hắn . Rồi đột nhiên hắn cười lớn , tiếng cười đầy sự điên dại cùng phẫn nộ tột cùng .
" Fufufufu .... Các ngươi thất hứa .... các ngươi đã hứa sẽ sống sót .... các ngươi đã hứa ... "
Tâm trí của Doflamingo không ngừng nhớ lại những kí ức từ thuở nhỏ , khi hắn lần đầu gặp hai người và bắt đầu trở thành một người em trai đối với hai người .
" Doffy , em có một đôi mắt thật đẹp ." Haruki nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt của Doflamingo , nở nụ cười đầy sự yêu thương .
" Sao em cứ phải đeo chiếc kính đó làm gì ? Thật sự rất uổng phí cho một đôi mắt đẹp như vậy ." Haruto đứng bên cạnh hắn , đôi mắt đỏ nhìn hắn với sự ấm áp .
" Nhưng em không thích ! Đeo vào em sẽ ngầu hơn !! " Doflamingo bất mãn nói .
" Được rồi . Nếu như em muốn ." Haruki cười nhẹ rồi hôn lên trán hắn .
" Doffy , em nhìn xem chúng ta có gì cho em này ~ " Haruki cười tủm tỉm , hai tay giấu sau lưng .
" Là cái gì ? " Doflamingo mong chờ nhìn lên hai người mà hắn yêu thích nhất .
" Nhìn xem ! " Haruki reo lên , tay đưa đến trước mặt hắn một hộp quà nhỏ hình chữ nhật . Hắn cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra , đôi mắt sững sờ nhìn vào trong . Đó là một chiếc kính màu hồng đậm với kiểu dáng kì lạ .
" Em thích không ? Bọn ta đây là tặng sinh nhật em ah ~ " Haruki cười cười , ôm lấy hắn .
" Cả- cảm ơn .... " Doflamingo lắp bắp cảm ơn , gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên .
" Chúc mừng sinh nhật em Doffy " Haruto cười rồi hôn lên trán hắn .
" Chúc mừng sinh nhật em !!! " Haruki ôm hắn thật chặt , trên môi nở nụ cười thật tươi .
" Doffy , chúng ta sẽ đi lật đổ Chính quyền Thế Giới . Em ở đây vào bảo vệ những người khác giúp bọn ta nhé ? " Haruki mỉm cười nhìn hắn .
" Tại sao các ngươi lại phải làm một chuyện nguy hiểm như vậy ? "
" Bọn ta muốn tạo một nơi yên bình , nơi mà các ngươi có thể sinh sống một cách hạnh phúc " Haruto nói .
" Nhưng - "
" Ah ah ! Bọn ta đã quyết định . Ngươi không thể thay đổi được ." Haruki chặn lại nói .
" .... "
" Bọn ta đi đây ."
" Chờ đã ! "
" Có chuyện gì không , Doffy ? "
" Các ngươi phải hứa với ta rằng các ngươi sẽ sống !"
" Được thôi " Haruki cười khúc khích .
" Tạm biệt Doffy "
" Nhớ chuẩn bị một tách trà cho bọn ta đấy nhé ~ "
" Nó đã nguội rồi mà sao các ngươi vẫn chưa trở về ? " Doflamingo cười cay đắng nhìn hai tách trà đen mà hai người yêu thích nhất ở trên chiếc bàn trước mặt . Hai tách trà này đã ở đó và không được thay trong một khoảng thời gian dài và không ai đem nó xuống . Không ai có được dũng khí để đem đi hai tách trà vốn nên dành cho hai con người kia .
" Ta đã kêu Vergo làm ấm lại mỗi ngày , mỗi giờ chỉ để có thể cho các ngươi uống ... "
" Nhưng tại sao các ngươi vẫn không trở về ? "
" Đồ nói dối ... "
" Ta ghét các ngươi ! " Doflamingo gào lên , vô số những sợi tuyến bắn ra khắp phòng nhưng tuyệt nhiên không có cái nào bắn trúng hai tách trà hoặc chiếc kính dưới đất .
Tiếng khóc và la hét đầy căm phẫn của Doflamingo vang lên khắp khu biệt thự .
Corazon và những người khác khi nghe thấy những tiếng hét đó thì chỉ có thể trầm mặt , tiếp tục làm những gì họ đang làm .
Vì họ biết được dù có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng không thể xoa dịu được nỗi đau của Doflamingo hay bất cứ ai trong bọn họ .
Vì những người có thể làm điều đó đã đi thật xa ... đến một nơi mà bọn họ hiện giờ không thể nào đến được ...
" Doffy ! Cora ! Lại đây nào ! Bọn ta có món quà tặng cho các ngươi ah ! "
" Bọn ta đã làm được rồi ! Bọn ta đã có thể cho các ngươi có một nơi các ngươi mong muốn rồi ! "
Haruki và Haruto mỉm cười ấm áp đối với bọn hắn , cả hai đứng ở trước mặt bọn hắn , mở ra vòng tay mà bọn hắn yêu thích nhất .
*Một ước mơ vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực được ...*