Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 163: Gặp mặt Người cá Tom

" Xin chào ~ " Tom, Franky và Iceburg giật nảy người khi nghe thấy có giọng nói lạ vang lên ngay bên trong xưởng làm việc của bọn hắn. Theo phản xạ, ba người bọn hắn liền ngay lập tức nhìn xung quanh để tìm kiếm chủ nhân giọng nói đó và nhanh chóng, bọn hắn liền tìm thấy được.


Đứng ngay trước cánh cửa xưởng là một nhóm bốn người với vẻ ngoài nổi bật, cho dù để cho họ đứng giữa một đám đông nhộn nhịp thì cũng có thể dễ dàng tìm thấy được. Nhóm người bao gồm hai người phụ nữ và hai người nam nhân. Trong đó có một người phụ nữ tầm khoảng 25-26 tuổi có gương mặt thanh tú và nhỏ nhắn. mái tóc màu trắng bạch dài qua vai được buộc lại thành đuôi ngựa, đôi lam mâu trong trẻo nhưng đầy nghiêm túc. Làn da của nàng hơi ngâm ngâm góp phần giúp cho nàng có vẻ mạnh mẽ hơn. Gương mặt của nàng đầy nghiêm túc nhìn thẳng vào ba người Tom với cặp mắt gần như vô cảm.


Người nam nhân đứng bên cạnh nàng lại có vẻ như đã khá lớn tuổi, có vẻ đã trong khoảng 30. Anh ta có mái tóc hơi dài màu đen tuyền, con mắt bên trái của anh ta có một vết sẹo dài từ trán đến nửa má trái của anh ta. Tuy nhiên bọn hắn vẫn có thể nhìn thấy được màu xanh ngọc nhạt. Còn bên phải của anh ta lại là một màu xanh lá tuyệt đẹp nhưng sự nghiêm túc bên trong nó lại khiến cho bọn hắn cảm thấy khó chịu.


Toàn bộ cuộc đời của bọn hắn chưa từng chạm mặt bất cứ ai có sự nghiêm túc đến kì lạ như vậy, kể cả những hải quân mà bọn hắn đã từng chạm mặt. Mặc dù nhìn bên ngoài thì sự nghiêm túc của những hải quân đó rất có quy củ và nề nếp nhưng bọn hắn ở đây đều biết được rằng đó chỉ là một sự giả trang không hơn không kém, tất cả chỉ để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Sau khi nhìn thoáng qua hai người đó thì ánh mắt của ba người liền nhanh chóng đặt lên hai người khác. Đó chính là một cặp sinh đôi... một cặp sinh đôi có vẻ đẹp xuất sắc khiến cho người ghen tỵ. Cả hai giống nhau như hai giọt nước, những gì khác biệt có vẻ chỉ là giới tính và cặp mắt của hai người. Mái tóc màu xám tro nhẹ nhàng cùng với cặp lam mâu như viên ngọc Sapphire mà bọn hắn từng nhìn thấy trong cửa hàng đá quý trong thị trấn. Cả hai đứng bình thản đối diện với bọn hắn với một nụ cười nhạt lịch sự trên môi, nhưng cặp mắt của hai người lại thể hiện cảm xúc khác.


Cặp mắt của người phụ nữ kia thể hiện sự thích thú cùng vui vẻ, giống như cô đang rất mong chờ một thứ gì đó ở bên trong cái xưởng làm việc này.
Còn cặp mắt của người nam nhân lại chỉ thể hiện sự nhàn nhạ cùng bình thản, phần nào đó giống như hai người đằng sau anh.


Và đến đặc điểm cuối cùng chính là thứ mấu chốt nhất... bộ quân phục trắng tinh của cả bốn người. Tất cả đều có một chiếc áo choàng của hải quân trên người như minh chứng rằng bốn người này không phải là một tên hải quân bình thường...


" Ngươi chính là Người cá Tom đúng không ? " Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn hắn.
" Đ-Đúng..." Tom gật đầu.


" Thật tốt ~ Dường như hai người đệ tử của ngươi cũng đang có mặt ở đây." Người phụ nữ nói rồi bước tiếp vào bên trong. Ba người còn lại cũng bước theo sau nhưng tuy nhiên người nam nhân tóc đen lại đóng lại cánh cửa đằng sau.


" Các ngươi là ai !? Tại sao các ngươi lại tự tiện - " Franky tức giận trừng mắt nhìn bốn người nhưng ngay lập tức bị áp chế bởi người phụ nữ tóc trắng kia. Cậu ta bị nàng đẩy ngã xuống dưới nền đất với cánh tay trái bị giữ chặt đằng sau lưng.
" Franky! " Tom và Iceburg ngạc nhiên kêu lên.


" Michie, hãy thả cậu ta ra. Chúng ta đến đây để đàm phán trong hòa bình và nhanh chóng." Người nam nhân đứng bên cạnh người phụ nữ kia chậm rãi nói.


Người phụ nữ tên Michie nhanh chóng thả tay của Franky ra rồi đứng dậy, tiến đến vị trí ban đầu của nàng đằng sau hai người. Franky rên rỉ đau đớn rồi đứng dậy, tay phải xoa xoa cánh tay đau nhứt kia.


" Xin tự giới thiệu, danh tự của ta là Saito Kiyoshi. Ta đến đây với một cuộc đàm phán giữa hải quân và Người cá Tom." Người nam nhân nói, một tay đưa lên ngực và hơi cúi người một cách lịch sự.
+ điểm hảo cảm


" Ngươi là hải quân?... " Iceburg chăm chú nhìn vào gương mặt của người phụ nữ tên Michie và người nam nhân tóc đen một lúc rồi đột nhiên thở dốc đầy ngạc nhiên. Tay của hắn run rẩy chỉ vào hai người với cắp mắt trợn tròn.
" Các ngươi-các ngươi là..."


" Có vẻ như ngươi đã nhận ra được bọn ta là ai..." Người nam nhân tóc đen chậm rãi nói gần như một cách vô cảm. Cặp mắt xanh của anh ta nhìn thẳng vào Iceburg khiến cho hắn lùi lại.
" Iceburg, bọn hắn ..." Franky ngạc nhiên nhìn đàn anh của mình.


" Người phụ nữ kia là Đại tá Miura Michie , còn người nam nhân kia chính là Đại tá Inoue Sam... " Iceburg hơi run rẩy nói. Franky trợn tròn mắt nhìn hai người được điểm tên kia, còn Tom thì chỉ hơi rùng mình nhưng gương mặt vẫn không có gì ngạc nhiên khi nghe thấy Iceburg nói.


" Và nếu như hai người đó có mặt ở đây thì hai người còn lại không ai khác chính là Phó Đô Đốc Saito Kiyoshi và Phó Đô Đốc Saito Kurenai."
" Bingo ~ " Haruki gật đầu rồi sau đón nhìn thẳng vào Tom.


" Mặc dù có sự hiện diện của hai người đệ tử của ngươi ở đây sẽ rất thích vị nhưng thật không may, việc mà bọn ta ngày hôm nay tìm đến các ngươi chỉ được một mình ngươi biết được. " Tom im lặng nhìn cô rồi quay sang hai người Franky và Iceburg.
" Các ngươi đi ra ngoài."


" Các ngươi- "Franky chưa kịp nói hết thì đã bị Iceburg nhanh chóng kéo ra ngoài, mặc cho sự vùng vẫy .
Sau khi hai người đã biến mất cùng với tiếng cửa đóng lại thì Tom mới thả ra và hơi gồng mình.


" Tại sao chúng ta không ngồi xuống và bắt đầu nhỉ ? " Nhanh chóng, ngay trước mặt của Tom xuất hiện một chiếc bàn quen thuộc cùng với ba cái ghế gỗ. Nhìn thứ nằm trên mặt bàn khiến cho Tom sửng sốt.


Haruto và Haruki kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống, bình tĩnh chờ đợi ông. Sau một lúc thì Tom mới ngồi xuống đối diện với hai người , hai tay siết chặt lai và đặt lên mặt bàn.
" Các ngươi tìm đến ta vì cái gì... Có phải vì là chuyện của Roge- "


" Ara ara ~ Ngươi đừng lo lắng. Nếu như là chuyện của Roger thì bọn ta đã không cần phải đuổi hai người đệ tử của ngươi khỏi nơi này. Tất nhiên là việc bọn ta tìm đến ngươi thuộc về... phạm vi riêng tư." Haruki nói.
" Phạm vi riêng tư ? "


" Đúng ~ Nhưng trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện này, ta cần ngươi phải đảm bảo một điều."
" ... Được."


" Tất cả những nội dung ngày hôm nay giữa bọn ta và ngươi không được để bất cứ ai biết được nếu như không có sự cho phép của bọn ta. Kể cả hai người đệ tử của ngươi... " Tom ngạc nhiên nhìn hai người.
" Tại sao ? "


" Như ta đã nói, tất cả nội dung ngày hôm nay thuộc về phạm vi riêng tư... Có nghĩa là kể cả những người công nhân khác, những người dân ở xung quanh nơi này, những hải quân,... " Nói đến đây, Haruto ngừng lại và nở một nụ cười ẩn ý.
" Kể cả Chính phủ Thế giới..." Tom thở ra sau một hồi trầm mặt.


" Chính xác."
" Các ngươi có phải thật sự là hải quân ? "
" Đừng nghi ngờ như vậy chứ. Bọn ta chính là hải quân chính gốc hẳn hoi đấy... Chỉ là đâu có ai nói là bọn ta chỉ có một thân phận là hải quân đâu đúng không ? "


Giờ đây Tom có cảm giác rằng ông đang ngồi đối diện với hai con rắn ma rãnh và đáng sợ nhất... Nhưng dù cho trực giác của ông đang không ngừng kêu gào rằng hãy chạy khỏi hai người và đừng chấp nhận bất cứ yêu cầu nào đến từ hai người, Tom vẫn chỉ có thể ngồi đực ra đó. Hai tay của ông siết chặt hơn trước khi thả lỏng ra và thở dài.


" Được... Ta đồng ý với yêu cầu của các ngươi."
" Thật vui vẻ khi nghe thấy ngươi chịu hợp tác ~ "
--------------------
Lời của tác giả:


Nếu như các ngươi thấy tính cách hay lời nói của Franky có OOC quá thì hãy thứ lỗi cho ta. Bởi vì ta không có quá nhiều thời gian để tìm hiểu nên có thể nó sẽ khá là OOC.


Ngoài ra thì các ngươi có cảm thấy những chap truyện của ta có quá dài dòng không ? Bởi vì gần như toàn bộ chap truyện đều chỉ là nói chuyện và không có hành động gì nên ta sợ rằng các ngươi sẽ cảm thấy nhàm chán.
Dù sao thì cũng cảm ơn các ngươi đã đọc những lời này.
Thanks.