*++++ Ngày 5 tháng 2 +++++*
*++++ Hai tháng sau sự kiện tử hình Vua hải tặc ++++*
*+++++ Đảo Dawn - Làng Cối Xoay Gió ++++*
Monkey . D . Garp đứng ở trong phòng của mình trong khi trong vòng tay của ông đang ôm một bé trai bụ bẫm được bọc cẩn thận trong chiếc chăn ấm . Gương mặt của ông trầm xuống một cách kì lạ khi nhìn đứa trẻ sơ sinh này . Tâm trạng hiện giờ của ông không thể nào miêu tả được bằng lời ... Ông vẫn còn nhớ rất rõ ràng được những gì đã xảy ra chỉ mới năm tiếng trước ...
*+++++ Hồi ức +++++*
Garp ngày hôm nay được Sengoku cử đi làm nhiệm vụ ở Đông Hải là nhanh chóng ngăn chặn và bắt giữ toàn bộ những băng hải tặc ở khu vực của ông . Bởi vì duyên cớ ở Đông Hải có cái Làng Cối Xoay Gió thuộc quyền kiểm soát của Garp nên mới có nhiệm vụ này cho ông . Garp cứ nghĩ rằng đây sẽ là một nhiệm vụ đầy đơn giản và thảnh thơi cho đến khi ...
" Garp ." Một giọng nói đầy quen thuộc vang lên ngay trong phòng của Garp trên quân hạm khiến cho ông giật mình nhìn lên . Khi ánh mắt nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn thì Garp mới tức giận bật dậy và chuẩn bị tấn công Roger nhưng dừng lại khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc .
" Roger , ngươi ... " Garp nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh nằm trong tay của Roger . Ngay lập tức trong đầu của ông nhớ đến một thông tin của hải quân ...
" Người vợ của Gol . D . Roger , Portags . D . Rouge đang mang thai đứa trẻ mang dòng máu Vua hải tặc . Cô ta cư trú ở trên Baterilla . Chính phủ Thế giới ra lệnh phải diệt trừ toàn bộ những người mẹ đang mang thai để phòng ngừa đứa trẻ ra đời ! "
" Đây là con của ta ... Gol . D . Ace ... " Roger nở nụ cười hiền lành nhìn xuống đứa con trai của hắn , tay đưa lên để chạm vào gò má phúng phính của đứa trẻ .
" Roger ...Tại sao ngươi lại ở đây ? Nếu như có kẻ biết được ngươi đang- " Garp bị cắt ngang bởi cái lắc đầu của Roger và nụ cười độc quyền của hắn .
" Garp , ta cầu xin ngươi hãy giúp ta một việc ... Nể tình dù sao chúng ta cũng đã từng là đối thủ của nhau ... Thậm chí là liên thủ để giết tên Xebec kia ... " Ông sững người nhìn chằm chằm vị Vua hải tặc truyền kì này , người là kẻ thù của toàn bộ hải quân nhưng lại đứng đây và cầu xin một hải quân ...
" Hai người kia là ai ? " Roger ngẩn người nhìn Garp rồi cười lớn .
" Hai người đã cứu ta ? "
" Bọn hắn là ân nhân của ta ... Ta cả đời này đều không thể bồi đáp bọn hắn cho hết ... " Giọng nói của Roger có gì đó kì lạ nhưng Garp không thể nghĩ ra được nó kì lạ ở chỗ nào .
" Ngươi có thể nói bọn hắn chính là boss của ta hiện giờ chăng ? " Garp trợn tròn mắt nhìn Roger , miệng mở to không thể tin được lời mà hắn vừa mới nói .
Ông vừa mới nghe được thứ gì ?
Vua hải tặc Gol . D . Roger , kẻ đứng đầu toàn bộ hải tặc và người duy nhất biết được điểm cuối của Đại hải trình Raftel nằm ở đâu lại là một thuộc hạ của người khác ?!
Người có thể đánh cùng với ông mười ngày mười đêm cũng không mệt mỏi !?
Người đã cùng với ông liên thủ giết Rocks . D . Xebec tại God Valley !?
" Ngươi không nghe nhầm đâu , Garp . Ta thật sự đang ở dưới quyền của bọn hắn ... "
" Hai người bọn hắn là ai ? "
" Ngươi sẽ không thể nào hiểu được . Đến cả ta cũng không thể nào tìm hiểu được bí mật của dòng họ bọn hắn là gì ... Sự nguy hiểm tiềm tàng của bọn hắn quá lớn ... " Roger trầm giọng nói , hai tay hơi siết chặt người con trai của hắn .
" Roger ... "
" Garp , ta chỉ mong ngươi hãy giúp ta chăm sóc đứa trẻ này . Hắn ở cùng với ta không an toàn và ta cũng không muốn cuộc sống của hắn bị trói buộc ở nơi đó ... Hãy để hắn mang danh tự Portags . D . Ace và cho hắn một cuộc sống tự do hơn ... " Garp nhìn chằm chằm đứa trẻ đã ngủ say kia rồi hơi chần chừ gật đầu . Roger mỉm cười rồi đưa Ace ra trước mặt của ông .
" Cảm ơn ngươi , Garp ... Ta tin tưởng rằng ngươi sẽ bảo vệ hắn cho đến khi hắn đã trưởng thành ... " Garp đưa tay nhận Ace rồi ngẩng đầu nhìn lên Roger . Ông ngạc nhiên khi nhìn thấy dưới chân Roger đột nhiên xuất hiện một cánh cổng giống như cái đã xuất hiện ở buổi tử hình nhưng lần này là màu vàng chói sáng . Không để cho Garp có được câu nói gì thì cánh cổng kia liền sáng rực lên và sau đó thân ảnh của Roger liền biến mất khỏi căn phòng .
" Ta phải làm gì với ngươi đây ... " Garp nhìn xuống đứa bé sơ sinh rồi thở dài .
*++++ Kết thúc hồi ức +++++*
" Garp gia gia ? " Garp rời khỏi hồi ức khi nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài và sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng lên .
" Ngươi không sao chứ ? " Ông có thể nhận ra được rằng đó chính là Kiyoshi , phụ tá của ông . Sau khi được đưa về và chữa trị hơn 1 tháng thì cả hai người đều đã có thể đi lại bình thường . Bởi vì duyên cớ câu nói kia của Roger khiến cho số lượng hải tặc tăng mạnh trong vòng mấy tháng qua . Và lần này ông phải quay trở lại Đông Hải cũng phải có sự có mặt của Kiyoshi .
Sau khi được chữa trị xong thì hải quân cao tầng đã duyệt qua đề nghị rằng thăng tiến cho hai người từ Đại tá thành Chuẩn tướng . Mặc dù với thân phận là Chuẩn tướng , đã có thể tự mình chỉ huy một chi đội hải quân nhưng hai người vẫn đề nghị muốn giữ chức vụ phụ tá của Garp và Aokiji . Và dưới sự đồng ý của hai người cùng với những hải quân khác , anh em nhà Saito vẫn tiếp tục ở bên cạnh hai Phó đô đốc . Nhờ vậy nên mối quan hệ giữa bọn họ trở nên thân thiết và hai người đã bắt đầu gọi Garp , Sengoku là gia gia .
" Ta không sao ... Chỉ là đứa trẻ mà ta nhặt được này ... "
" Ngươi đừng có tự tiện nhặt một đứa trẻ từ bên ngoài như vậy chứ ? Lỡ chăng cha mẹ của chúng đang tìm thì sao ? " Haruto mở cửa và bước vào bên trong căn phòng .
" Ta tin chắc rằng đứa trẻ này là mồ côi ! Ta sẽ nuôi dạy hắn trở thành hải quân ! " Garp cười lớn khiến cho Ace giật mình tỉnh dậy và khóc toáng lên khiến cho ông hoảng loạn .
" Kiyoshi ! " Anh thở dài rồi đưa tay nhận Ace , nhẹ nhang đưa đẩy cậu rồi thì thầm những câu hát cho đến khi cậu bắt đầu trở lại giấc ngủ .
" Ngươi có vẻ có duyên với trẻ con nhỉ ? "
" Vâng ... " Đôi lam mâu của anh nhìn vào gương mặt non nớt của Ace rồi mỉm cười.
" Chào mừng ngươi đến với thế giới này ... Gol . D . Ace ... "
+++++++++++++++++++++
Lời của tác giả :
Như vậy là sắp đi vào cốt truyện chính rồi nha~ Sau bao nhiêu ngày tháng thì cuối cùng cũng sắp xuất hiện Luffy rồi ~
Ta cảm thấy nguyên một hành trình để có thể viết được đến đây là quá ghê rồi !
Nhưng dù sao thì ta cũng vui khi thấy các ngươi yêu thích và ủng hộ truyện này đến như vậy .
Thanks mọi người .