Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Hồ Yamdrok là hồ trong đất liền lớn nhất nằm ở phía Bắc dãy Himalaya, nó như một viên ngọc bích nằm giữa núi rừng và mây trắng.
Làm việc ở đây hoàn toàn có thể được xem là một loại hưởng thụ. Mặc dù phải chụp hai giờ liên tục không ngừng nghỉ, thế nhưng Nguyễn Vân Kiều cũng không có cảm giác mệt mỏi gì, trong lúc tạm nghỉ, cô còn dạo bước bên hồ.
"Ăn chút cơm trước đi, lát nữa còn phải chuyển cảnh chụp đó." Dư Lạc choàng thêm một lớp áo lên người cô.
Nguyễn Vân Kiều gật đầu, quay lại khu vực nghỉ ngơi được dựng lên tạm thời.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia của cô đã ngồi ở đây từ trước, thấy cô đi đến, cô ấy nở nụ cười.
Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Cô cảm thấy hôm nay chụp thế nào?"
Sầm Ninh nói: "Tuyệt vời lắm, cảnh đã đẹp, người còn đẹp hơn."
Nguyễn Vân Kiều cười khẽ: "Cám ơn nhé ~ Tôi không cần phải chụp bổ sung là được."
"Không đâu, tôi có xem sơ qua vài tấm rồi, nhiều tấm chụp đẹp lắm."
Thỏ đem cặp lồng đựng cơm của Nguyễn Vân Kiều đến, trước khi ăn Nguyễn Vân Kiều còn chụp ảnh gửi cho Lý Nghiên nữa.
Gửi xong, cô phát hiện Sầm Ninh bên cạnh cũng đang chụp ảnh thức ăn của mình, xem ra cũng gửi cho ai đó bên kia điện thoại rồi.
Nguyễn Vân Kiều cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra đôi tình nhân nào cũng chụp bữa ăn của mình gửi cho đối phương xem sao.
"Cô chụp gửi bạn trai à?" Nguyễn Vân Kiều thuận miệng hỏi.
Sầm Ninh ngừng một chút, cô ấy có hơi ngượng ngùng: "Không phải bạn trai... Tôi kết hôn rồi."
Nguyễn Vân Kiều hơi trợn tròn mắt: "Cô kết hôn rồi sao?"
"Ừm."
"Quao..."
"Em quao cái gì?" Dư Lạc ở bên cạnh nói, "Sao nào, em đang nhìn với đôi mắt hâm mộ đấy à."
Nguyễn Vân Kiều cười cười: "Bộ lộ rõ vẻ hâm mộ lắm hả chị."
"Rõ chứ." Dư Lạc nói mà không hề nể tình gì cả, "Nhưng mày em đấy, hẹn hò thì được thôi, nhưng đừng có suy nghĩ kết hôn sớm quá, em là diễn viên mà, hiểu không?"
"Em có nói là em muốn kết hôn đâu, em chỉ có chút tò mò thôi." Nói xong, Nguyễn Vân Kiều đến gần Sầm Ninh, nói, "Sầm Ninh, tôi phỏng vấn chút, kết hôn tốt hơn hay hẹn hò tốt hơn."
Sầm Ninh nghĩ nghĩ: "Tôi thấy cũng tùy người."
Nguyễn Vân Kiều nghe đến đây thì hào hứng: "Sao cô lại nói thế?"
"Bởi vì có nhiều người cảm thấy hôn nhân là gông xiềng, cũng sẽ làm mất đi cảm giác mới mẻ."
"Vậy cô có cảm thấy mình bị xiềng xích không? Có bị mất đi cảm giác mới mẻ không? Có vui vẻ hơn hẹn hò không?"
Nguyễn Vân Kiều hỏi liên tục mấy câu khiến má Sầm Ninh ửng đỏ.
Vốn ban đầu Nguyễn Vân Kiều hỏi rất nghiêm túc, nhưng thấy dáng vẻ dễ thương của cô ấy, đáng yêu quá mức, thế là lập tức cười, nói: "Rồi rồi ~ xem ra là cô đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của hôn nhân, tôi biết đáp án của cô rồi nhé."
Mặt Sầm Ninh càng đỏ hơn: "Tóm lại là... Nếu gặp người thích hợp, thì được kết hôn với người mình thích sẽ vui hơn."
"Cũng đúng."
Tuy cô không biết người đàn ông kết hôn với Sầm Ninh là người như thế nào, nhưng mà cưới được một cô gái đáng yêu xinh xắn như này, sao lại không cưng chiều, bảo vệ được chứ.
Một cô gái như chú thỏ trắng bé nhỏ như này, đến cô cũng phải mềm lòng nữa là.
——
Buổi chiều, đoàn người di chuyển đến địa điểm chụp khác.
Bọn họ về là lúc năm giờ, về đến khách sạn đã là bảy giờ. Nguyễn Vân Kiều dọn dẹp trong phòng một lúc rồi đến nhà hàng nằm trong khách sạn để dùng bữa.
Cũng chính lúc này, cô gặp được người thích hợp trong miệng Sầm Ninh kia.
"Vân Kiều." Lúc cô đi ngang qua bàn của Sầm Ninh, Sầm Ninh lên tiếng gọi cô.
Nguyễn Vân Kiều chào hỏi cô, sau đó ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt người bên cạnh cô ấy, cô hơi khựng lại một chút: "Đây là..."
Sầm Ninh: "À, để tôi giới thiệu, đây là, là..."
"Chồng cô nhỉ?" Nguyễn Vân Kiều nói thay cô.
Mặt Sầm Ninh có hơi đỏ: "Ừ, đúng vậy."
Dứt lời, cô lại quay sang người đàn ông kia, "Anh Hành Chi [ ], đây là Nguyễn Vân Kiều, là người mà em đang chụp ảnh cho đó."
[ ] Sầm Ninh gọi Ngôn Hành Chi là 哥哥 có nghĩa là anh trai.
Người đàn ông đang ngồi kia gật đầu với cô, "Xin chào, tôi là Ngôn Hành Chi."
"Xin chào." Nguyễn Vân Kiều chào xong thì nhướng mày với Sầm Ninh, "Hóa ra hai người đi với nhau, trưa nay tôi thấy cô chụp ảnh bữa trưa, còn tưởng cô đến một mình đấy."
Sầm Ninh giải thích, "Hôm nay anh ấy mới được nghỉ, vừa đến cách đây không lâu."
Nguyễn Vân Kiều để lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Thì ra là thế... Thôi, hai người ăn tiếp đi nhé, tôi qua kia đây."
"Ừm!"
Nguyễn Vân Kiều, Dư Lạc và Thỏ đi về phía cái bàn bên cạnh cửa sổ, lúc đến nơi còn loáng thoáng nghe thấy lời nói có mang theo ý cười của người đàn ông kia với Sầm Ninh rằng, anh là gì của em? Hai chữ kia khó nói thế à.
Sau khi ngồi xuống, ba người gọi cơm. Người trong nhà hàng không nhiều lắm, gọi chưa bao lâu thức ăn đã được bê lên.
Thỏ vừa ăn vừa nhịn không được mà quay sang nhìn về phía Sầm Ninh, "Chồng của cô Sầm đẹp trai quá."
Dư Lạc nói nhỏ, "Nghe nói là quân nhân đó, chức vị cũng không hề thấp đâu."
Thỏ: "Ôi, bảo sao! Ngoài đẹp trai ra em còn cảm nhận được sự uy nghiêm nữa."
"Đúng vậy."
"Đảm nhiệm chức vụ ở đâu thế ạ."
"Nghe nói là ở..."
Dư Lạc và Thỏ thì thầm bàn luận với nhau, Nguyễn Vân Kiều thì lại không tham gia buôn chuyện với các cô ấy, bởi vì Lý Nghiên gửi tin nhắn cho cô.
Anh cũng gửi cho cô bữa ăn tối hôm nay, trông có vẻ như là trong nhà ăn, có lẽ là do dì làm, cũng khá là phong phú, ba mặn một canh.
Ăn uống xong, Nguyễn Vân Kiều đứng ở ban công khách sạn gọi điện về cho anh: "Bữa tối hôm nay có ngon hơn của em làm không?"
Lúc này Lý Nghiên cũng đã ăn uống xong, anh ngồi trong phòng khách, nghe thấy cô nói thế thì khóe miệng hơi cong cong: "Không ngon bằng của em nấu."
Nguyễn Vân Kiều: "Anh nói thật không đó?"
Lý Nghiên: "Ừ, em nấu là ngon nhất."
Nguyễn Vân Kiều được nịnh như thế nên lòng phơi phới, tim cô như xoắn lại vào nhau: "Anh Lý Nghiên [*] biết cách nói chuyện quá, quả thật là tri kỷ của em mà."
Hôm nay Lý Nghiên bận rộn cả một ngày, lúc này nghỉ ngơi lại nghe được giọng nói nũng nịu của cô, tâm tình của anh trở nên sung sướng: "Gọi anh trai gì đấy?"
Nguyễn Vân Kiều nói: "Tại hôm nay em nghe có người gọi như vậy đó. Là cái cô nhϊế͙p͙ ảnh gia chụp ảnh cho em đó, chồng cô ấy đến Tây Tạng thăm cô ấy, ban nãy lúc ăn cơm em nghe cô ấy gọi người ta là anh trai, xưng hô này cũng tình thú ghê. Đúng không anh Lý Nghiên ~[*]"
Lý Nghiên bị cô chọc cho cười: "Cũng được."
"Đúng nhỉ ~ Hơn nữa chồng người ta cũng đẹp trai lắm, hôm nay Thỏ cứ nhìn chằm chằm người kia thôi."
"Vậy còn em."
"Em thì sao?"
Lý Nghiên hỏi: "Em có nhìn chằm chằm không."
Nguyễn Vân Kiều tựa vào lan can trên ban công, gió thổi đến, cô thoải mái mà híp mắt lại: "Đương nhiên là không rồi, em có cục cưng của em rồi, hơn nữa anh Lý Nghiên [*] của em cũng đẹp trai lắm. Cho nên em chỉ liếc mắt nhìn người kia có một cái thôi."
[*] Nguyễn Vân Kiều học theo Sầm Ninh gọi Lý Nghiên là 哥哥.
Lý Nghiên: "Chỉ liếc nhìn có một cái?"
"Ừ! Chỉ có một cái, dù sao thì ngoài anh ra, trong mắt em chẳng chứa nổi ai khác cả."
Nguyễn Vân Kiều nói ra lời trong lòng, lời của cô là thật lòng thật dạ, khiến trái tim người nghe như muốn tan chảy thành một dòng nước ấm, dòng nước ấm áp ấy lan ra khắp tứ chi, làm cho người ta cực kỳ dễ chịu.
Lý Nghiên hơi lắc đầu, muốn nói cô rằng, cô biết dỗ ngon dỗ ngọt quá, thế nhưng anh vẫn không nói ra. Bởi vì, anh rất thích nghe cô nói như thế, anh sợ anh nói ra rồi, cô lại nghĩ là anh không thích, sau này sẽ không nói cho anh nghe nữa.
"Ngày mai em chụp lúc mấy giờ đó?"
"Em phải dậy từ sáng sớm cơ, chụp trong thành phố." Nguyễn Vân Kiều nói, "Ui, còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, tuy cảnh rất đẹp, nhưng mà em nhớ anh rồi."
Lý Nghiên rũ mắt: "Anh cũng nhớ em."
"Nhưng mà không được gặp anh, em chỉ đành nhẫn nhịn." Nguyễn Vân Kiều hạ thấp giọng, nói: "Chờ đến lúc em gặp anh rồi, nhất định em sẽ làm anh cho đã."
Hai chữ kia được nói không rõ ràng cho lắm, Lý Nghiên suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm, anh hơi nhướng mày, hỏi: "Em vừa nói gì đó?"
Nguyễn Vân Kiều hắng giọng: "Em nói là, em gặp anh rồi, nhất định em sẽ làm, anh, cho, đã!"
Lý Nghiên vui vẻ: "Em cũng mạnh miệng đó."
Nguyễn Vân Kiều: "Thế nào ~"
Lý Nghiên: "OK, anh chờ."
"Được thôi ~ chờ em về nhé."
Ngày hôm sau, đoàn người Nguyễn Vân Kiều đến địa điểm chụp ảnh."
Địa điểm chụp ảnh hôm nay là Cung điện Potala, chùa Đại Chiêu, phố Barkhor,... nằm trong thành phố Lhasa. Nguyễn Vân Kiều mặc một bộ đồ Tây Tạng được thêu đan xen giữa đỏ và xanh, mái tóc dài được bện lại, trên đầu còn được tô điểm bằng những món trang sức quý giá được làm bằng mã não và ngọc lam, cô còn đeo cả một chuỗi vòng bằng bạc trước trán.
Cô bước đi trên được, được ống kính của nhϊế͙p͙ ảnh gia bắt lại.
Trong lúc chụp ảnh, người nhà của nhϊế͙p͙ ảnh gia Sầm Ninh cũng ở đó, lúc bọn họ đang chụp, anh ta chỉ đứng bên cạnh nhìn. Anh ta không hề đến làm phiền, chỉ khi nghỉ ngơi giữa giờ, anh ta mới đến bên cạnh Sầm Ninh, có đôi khi sẽ đưa nước cho cô ấy, cũng có đôi khi sẽ đút chút thức ăn.
Hai người ngọt ngào đến mức như chốn không người.
Nguyễn Vân Kiều thấy thế thì lại càng nhớ Lý Nghiên hơn.
Cô nghĩ, nếu bây giờ con heo nhà cô cũng ở đây, cô chẳng thèm đi hâm mộ người khác đâu nhé.
Địa điểm chụp chiều nay là ở trước Cung điện Potala, ở bên này tốc độ chụp ảnh có chút nhanh, chụp được nửa tiếng, Sầm Ninh đã bảo ngừng, đi sang một bên xem ảnh chụp.
Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Nhanh thế cơ à."
"Ừ, cảnh bên đây dễ chụp, vừa rồi cô thể hiện cũng rất tốt."
Nguyễn Vân Kiều: "Thế à, tôi cảm thấy cô chụp nhanh hơn anh Khương nhiều luôn đó, với tốc độ chụp như này, có phải chúng ta có thể kết thúc công việc sớm để về nhà không."
Sầm Ninh cười khẽ: "Cô vội về à."
Nguyễn Vân Kiều thở dài, chỉ chỉ người bên cạnh Sầm Ninh, nói: "Người cô muốn gặp đang ở cạnh cô rồi, đương nhiên cô không vội về, còn tôi thì khác..."
Sầm Ninh chợt tỉnh: "Cô nhớ bạn trai cô hả? À, tôi biết bạn trai cô rồi, tôi có nhìn thấy trên mạng."
Nguyễn Vân Kiều chẳng hề có ý giấu diếm, thoải mái nói: "Đúng vậy, tôi nhớ anh ấy. Nên là tôi hy vọng chúng ta chụp ảnh suôn sẻ để còn kết thúc công việc sớm."
Nguyễn Vân Kiều còn cường điệu chắp tay cầu nguyện, làm xong, cô còn lẩm nhẩm trong đầu, cầu cho cô sớm được gặp Lý Nghiên.
Nhưng lúc buông tay ra, cô lại không nhịn được mà cười.
Hai ngày nay cô nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo và trang sức người Tây Tạng cung kính quỳ lạy suốt dọc đường. Có thể cô cũng bị cuốn theo, cho nên lúc này đứng trước Cung điện Potala nguy nga thế này, cô lại có ý nghĩ muốn cầu nguyện.
Thế nhưng đó giờ cô chưa bao giờ tin mấy chuyện này.
"Ầy, tôi đứng lên đi lòng vòng một lát, khi nào xong thì mọi người gọi tôi nhé." Nguyễn Vân Kiều nói.
Sầm Ninh: "Ừ, được."
Nguyễn Vân Kiều đứng dậy, chuẩn bị gọi Thỏ đi dạo xung quanh chung. Nhưng lúc này, trong dòng người hỗn loạn, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Xung quanh nhiều nhân viên công tác như thế, nhưng anh vẫn rất nổi bật, lúc anh đi tới, mọi thứ xung quanh như biến thành trắng đen, chỉ có mỗi anh là có màu sắc, hệt như các tình tiết trong phim điện ảnh.
Nguyễn Vân Kiều ngây ngẩn cả người, suy nghĩ đầu tiên của cô là cô không thể tin nổi. Cô không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm lấy bóng hình kia, sợ bản thân mình nhìn nhầm, cô cũng sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái, người kia sẽ biến mất.
Cô nghĩ đó chỉ là ảo giác, bởi vì anh không thể nào xuất hiện ở đây được.
Thế nhưng người kia càng ngày càng đến gần, khuôn mặt của anh, dáng người của anh dần trở nên rõ ràng, lạnh lùng, anh tuấn, đẹp trai như thế đấy.
Đột nhiên trong lòng Nguyễn Vân Kiều cảm thấy có chút hoang mang, cô quay lại định tìm kiếm Dư Lạc và Thỏ để khẳng định lại, nhưng lại không thấy các cô ấy đâu, mà chỉ thấy được Sầm Ninh đang mỉm cười, ánh mắt cô ấy mang theo chút kích động, "Bạn trai cô đến đấy!"
Nhận được lời khẳng định, mắt Nguyễn Vân Kiều mở to. Cô nhìn qua lần nữa, lúc này Lý Nghiên đã đứng đó, chỉ cách cô có mười mét.
Là thật.
Sự kinh ngạc và vui sướng trong lòng cô như vọt lên đến đỉnh núi, cô không ngơ ngẩn ra ở đấy nữa mà lập tức chạy về phía anh.
"Lý Nghiên!"
Lý Nghiên mỉm cười nhìn cô, lúc cô nhào đến, anh tiếp được cô đầy vững vàng.
Cô vùi mặt vào trong lòng anh, cái ôm của họ rất mãnh liệt, cứ như là họ được khảm chặt vào nhau vậy.
Trong hơi thở quen thuộc, cô cảm nhận được nhịp tim của hai người cùng nhau chạm đến tần suất bất thường.
Thình thịch, thình thịch, đập nhanh quá.
"Ông trời chấp nhận lời cầu nguyện của em nhanh đến thế sao?!" Cô kích động nói.
Lý Nghiên: "Gì cơ?"
"Vừa rồi em có cầu nguyện, cầu cho sớm được gặp anh, kết quả giây tiếp theo đã được gặp anh rồi! Sao lại thế, sao lại thần kỳ đến thế."
Lý Nghiên hiểu ra, nói: "Có thể là do em quá chân thành!"
"Em cũng thấy vậy!" Nguyễn Vân Kiều rời khỏi lòng anh, ngửa đầu hỏi anh: "Nên là, anh đến bằng cách nào, từ trên trời rơi xuống à?"
"Ừ, máy bay, cũng có thể xem là từ trên trời rơi xuống."
Nguyễn Vân Kiều lập tức hỏi tiếp: "Vậy sao anh lại đột nhiên đến đây, sao không nói cho em biết một tiếng, anh không bận à? Anh đến từ khi nào thế, có khó chịu ở đâu không? Muốn về khách sạn nghỉ ngơi không?"
Lý Nghiên buồn cười: "Nhiều câu hỏi như thế, anh trả lời câu nào trước đây."
Nhân viên công tác xung quanh đều đang nhìn bọn họ, Nguyễn Vân Kiều biết, nhưng lại chẳng quan tâm, bởi vì trong mắt cô hiện giờ chỉ có người trước mắt này.
Cô kiềm chế lại sự vui vẻ mà nỗi ngạc nhiên này mang đến, nói: "Vậy anh trả lời trước câu hỏi tại sao anh lại đến đây đi."
Trang phục Tây Tạng này thật sự rất hợp với cô, vòng bạc trên trán càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo phong tình của dị quốc.
Lý Nghiên nhìn xuống cô, vừa kinh ngạc, cũng vừa si mê, anh hạ giọng: "Có lẽ là bởi vì quá nhớ em rồi."
- ---------------------