Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Sự việc nhỏ xảy ra khi đi truyền dịch lúc nửa đêm, Nguyễn Vân Kiều không hề để trong lòng.
Hoặc có thể nói là, cô không ngại để người khác biết việc cô và Lý Nghiên đi cùng nhau.
Nếu người khác nghi ngờ hai người có gì đó… vậy thì cứ nghi ngờ đi, dù sao, vốn dĩ cũng đã có cái gì rồi.
Cô truyền nước biển hai ngày thì mặt cũng đã hết sưng, trạng thái cũng đã dần dần hồi phục trở lại, chuẩn bị đi làm khách mời tạm thời của một Chương trình giải trí.
Chương trình giải trí này đã xếp lịch từ lâu, sau khi Dư Lạc trở lại Bắc Kinh, thì đi cùng Nguyễn Vân Kiều đến thành phố Hải Thành nơi ghi hình chương trình giải trí.
[Khi nào xuống máy bay thì nói cho tôi biết, mấy ngày sắp tới hạn chế ăn hải sản.]
Trước khi lên máy bay, cô nhận được tin nhắn của Lý Nghiên.
Đôi mắt ở phía sau kính râm của Nguyễn Vân Kiều lặng lẽ cong lên: [Đi Hải Thành mà không ăn hải sản, vậy tôi ăn gì chứ?]
Lý Nghiên: [Nhờ Thỏ mua ít đồ ăn thanh đạm cho cậu]
Nguyễn Vân Kiều: [Tôi không đấy]
Lý Nghiên: [?]
Nguyễn Vân Kiều tưởng tượng ra được vẻ mặt vừa bất lực vừa tức giận của Lý Nghiên bên đầu kia điện thoại, cô lại càng thấy buồn cười hơn, cố ý chọc tức anh: [Ai cần cậu lo~]
“Được rồi đừng chơi điện thoại nữa, em tranh thủ ngủ xíu đi, đợi lát nữa tới bên đó là ghi hình luôn đó.” Dư Lạc ngồi bên cạnh nhắc nhở cô.
Nguyễn Vân Kiều: “Biết rồi mà.”
Dư Lạc liếc cô một cái: “Nhắn tin với ai thế? Lý Nghiên đúng không.”
Nguyễn Vân Kiều không trả lời, lặng lẽ cất điện thoại vào.
Dư Lạc nói: “Em đừng tưởng chị không biết, hôm em bị sốt không phải Thỏ đưa em đến bệnh viện, là Lý Nghiên đúng không? Con bé Thỏ đấy một khi nói dối chị còn nhìn không biết hay sao?”
“Cũng không phải cố ý muốn giấu chị, chỉ là sợ chị nói em đêm hôm khuya khoắt mà còn giữ một người đàn ông ở lại nhà.”
Dư Lạc nói: “Em còn sợ cái này sao, chị thật sự không nhìn ra.”
Nguyễn Vân Kiều cười hi hi, không nói gì nữa, tháo kính râm xuống, đeo đồ bịt mắt vào.
“Này, bọn em có phải sắp ở bên nhau rồi không?” Dư Lạc không chịu bỏ cuộc, nhào qua mà hỏi cô.
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm… đang suy nghĩ.”
Dư Lạc: “Vẫn còn suy nghĩ sao? Chị thấy cả con tim em đều đã ở chỗ cậu ấy rồi, khi nào thì công khai? Có ý định công khai không?”
Nguyễn Vân Kiều: “Aiya lúc nãy chẳng phải chị bảo em ngủ sao, bây giờ chị nói những chuyện này với em làm gì.”
Dư Lạc: “Chị đây là đang sợ các em lại làm chị trở tay không kịp.”
“Không đâu không đâu~”
Sau khi xuống máy bay, Nguyễn Vân Kiều đã ngủ no say đi đến khách sạn dặm lại lớp trang điểm, lập tức đến địa điểm ghi hình show giải trí.
Chương trình giải trí được ghi hình trong hai ngày, bởi vì rất bận rộn nên Nguyễn Vân Kiều không liên lạc nhiều với Lý Nghiên vì. Nhưng vào buổi tối ngày ghi hình xong, thì lại có hot search về hai người họ âm thầm leo bảng xếp hạng.
Nguyên nhân là, có một cư dân mạng đang một câu chuyện nhỏ trong siêu thoại CP của Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên…
[Sự việc là như thế này, tối mấy hôm trước tôi không khỏe nên nửa đêm đến bệnh viện truyền dịch, lúc đó trong phòng truyền dịch có rất ít người, cho nên khi nhìn thấy một đôi nam nữ đi vào, ánh mắt đã bị họ thu hút… Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng mà lúc đó cảm thấy họ ăn mặc đẹp quá đi, dáng người cũng rất đẹp, cả nam và nữ đều rất cao! Sau đó sau khi họ ngồi xuống tôi không kiềm lòng được mà chụp một bức ảnh bóng lưng của họ để gửi cho bạn thân xem, nhưng mà lúc đó tôi thật sự không biết hai người đó là Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên!!! Thật đấy, sau đó khi biết được tôi đã vô cùng kinh ngạc! Họ đều rất là đẹp nha, vô cùng vô cùng dịu dàng! Bởi vì y tá không có ở đó, Lý Nghiên còn giúp tôi đi gọi y tá đến để rút kim tiêm ra, trước lúc rồi đi còn hỏi một mình tôi có cần giúp đỡ không! Nhưng mà có thể thấy là do Nguyễn Vân Kiều bảo anh ấy hỏi tôi đấy (Hihi chị gái thật tốt), hai người ngọt ngào vô cùng, ngọt quá ngọt quá ngọt quá!!]
Tin này sau khi được đăng lên, lúc đầu có rất nhiều người trong siêu thoại bình luận, hỏi có thật không.
Chắc có lẽ là vì có nhiều người hỏi quá nên cư dân mạng này không kiềm lòng được, trực tiếp đem hai bức ảnh mà cô ấy chụp được tung lên.
[Trước khi đi tôi hỏi hai người có phải không, họ ngầm thừa nhận rồi! Hơn nữa không có bảo tôi không được nói ra, họ không có vẻ gì muốn che giấu cả, cho nên tôi không nhịn được mà đăng lên đấy! Khi đó trong lúc truyền dịch tôi còn chưa biết họ là ai, chỉ cảm thấy cặp tình nhân ngồi ở phía trước thật ngọt ngào, cô gái lúc đầu tựa vào vai của chàng trai, sau đó sau khi tỉnh dậy thì im lặng mà nhìn anh ấy thật lâu… cảm giác trong mắt tràn ngập tình yêu luôn á!]
Hai tấm ảnh được tung lên đều là ảnh bóng lưng, một tấm là cô gái đang tựa vào vai chàng trai, một tấm là dáng vẻ cô gái nghiêng mặt nhìn người con trai. Cô gái đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt, nhưng những fan cứng của Nguyễn Vân Kiều thì vừa nhìn đã nhận ra ngay, bởi vì ngoài đường nét chỉnh thể ra, thì áo khoác và nón trên người cô gái, đều là những thứ Nguyễn Vân Kiều từng mặt ở sân bay!
[Chết tiệt! Là thật rồi! Đây là Nguyễn Vân Kiều mà!]
[Sao họ lại cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện vậy? Còn là vào khoảng thời gian này nữa!]
[CP mà tôi đang đu là thật đó!!!]
[Họ tốt bụng quá đi, đối với người xa lạ mà vẫn thân thiện như vậy]
[Để tôi đến chúc mừng Lý Nghiên được không, đây rõ ràng là đã ở bên nhau rồi]
[Chỉ dựa vào hai bức hình không nhìn rõ mặt thì có thể nói lên điều gì… tùy tiện bịa ra một câu chuyện thì trở thành sự thật rồi sao]
[Aaa dựa vào đầu vai! Tôi xỉu đây!!]
[Không truyền tin đồn không tin tin đồn]
…
Tuy rằng phía dưới bình luận vần có người phủ định, nhưng mà dựa vào hai bức hình cùng với sự bàn luận sôi nổi của cư dân mạng, #Nguyễn Vân Kiều Lý Nghiên# vẫn lên được hot search.
Khi Nguyễn Vân Kiều biết được chuyện này đã là lúc nửa đêm rồi, khi đó cô vừa ghi hình xong, chạy cả một ngày, về tới nơi thì trực tiếp rã rời mà nằm dài trên giường.
Khi Dư Lạc nói với cô về chuyện này, cô mơ mơ màng màng nghe, nhưng không hoàn toàn nghe rõ, sau khi tẩy trang xong thì trực tiếp chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Ngày hôm sau, cả nhóm thu dọn hành lý và ra sân bay để lên đường trở về.
Và lượt tìm kiếm hot search tối đêm qua còn ở cuối bảng bây giờ đã leo lên top 3.
“Thực lòng mà nói chị không nhìn ra cái gì trong hai bức hình này cả.” Trên xe, Dư Lạc nói.
Nguyễn Vân Kiều: “Đúng vậy, hai bức ảnh mờ như vậy sao có thể nhìn ra là em được chứ.”
Dư Lạc lắc đầu: “Nhưng em đúng là đã gặp cô gái đó vào đêm hôm đó, người ta không hề nói bậy. Em xem đi, em định làm gì?”
Nguyễn Vân Kiều chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm: “Để em suy nghĩ.”
“Ừm, chúng ta quay về rồi nói chuyện sau.”
Lúc này, Dư Lạc thực ra không để ý lắm đến vấn đề này, bởi vì cô ấy cảm thấy hiện tại hai người thực sự chưa ở bên nhau, cũng không phải lúc để cô thông báo.
Cô ấy nghĩ đợi đến lúc Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên tự mình làm rõ, lúc đó nói cũng không muộn.
Nhưng điều mà cô ấy không bao giờ ngờ tới là, sau khi xuống sân bay, đã đụng mặt với một nhóm phóng viên.
Nhìn dáng vẻ của họ, là cố ý đến ngồi chờ để lấy tin.
“Vân Kiều, hot search hôm nay ở trên mạng không cô có thấy không, xin hỏi người trong ảnh có phải là cô không?”
“Cô và Lý Nghiên đã ở bên nhau rồi à?”
“Nếu ở bên nhau, có dự định công khai không?”
…
Các phóng viên như bầy ong kéo đến, không ngừng đặt câu hỏi.
Dư Lạc, Thỏ và hai nhân viên khác vội vàng giúp Nguyễn Vân Kiều chắn lại.
Dư Lạc nói: “Thật xin lỗi các vị, bây giờ chúng tôi vội lên máy bay, muốn phỏng vấn thì chúng ta chờ đến khi có dịp chính đáng được không.”
“Trả lời một chút đi!”
“Vân Kiều, cô không có ý định ở bên nhau với Lí Nghiên, hay là không có dự định cho anh ấy danh phận?”
“Có thể trả lời một chút không?”
Nguyễn Vân Kiều đi về phía trước dưới sự bảo vệ của các nhân viên, nhưng nhóm phóng viên vẫn không dừng lại liên tục đặt câu hỏi.
Nguyễn Vân Kiều cúi đầu, sau khi đi được một lúc thì đột nhiên dừng lại.
Dư Lạc thấy cô dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy? Đi thôi.”
Nguyễn Vân Kiều nhìn về phía cô ấy: “Em muốn trả lời một chút.”
Dư Lạc nhìn thấy sự kiên định đột nhiên xuất hiện trong mắt cô, tim đập thình thịch.
Nhưng cô ấy không hề ngăn cản cô.
Nguyễn Vân Kiều đứng lại, nhìn về phía nhóm phóng viên đó.
“Thật xin lỗi, chúng tôi thực sự đang vội lên máy bay, cho nên, tôi nói ngắn gọn thôi.” Nguyễn Vân Kiều không có tháo khẩu trang xuống, nhưng ánh mắt cong cong, có thể nhìn ra cô đang cười.
Các phóng viên hưng phấn hỏi: “Vậy thì, người trong hình là cô phải không!”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Là tôi, tối hôm đó bị sốt nhẹ, cho nên đi đến bệnh viện.”
“Xem ra cư dân mạng đó tiết lộ là sự thật rồi, vậy thật sự là Lý Nghiên đưa cô đi sao.”
“Muộn như vậy mà Lý Nghiên vẫn ở cùng cô, đã ở bên nhau rồi sao, sống chung rồi?”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Không có sống chung, chỉ là đúng lúc anh ấy ở đó, cho nên đưa tôi đi mà thôi. Chúng tôi vẫn chưa ở bên nhau, bởi vì… tôi còn đang khảo sát.”
Các phóng viên cười hỏi: “Khảo sát, ý là Lý Nghiên vẫn đang theo đuổi cô đúng không?”
Nguyễn Vân Kiều gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì, cô có khả năng tái hợp với anh ấy không? Có đặt ra cho mình một tiêu chuẩn nào không, khảo sát đến trình độ nào, thì để anh ấy theo đuổi thành công thế~”
Nguyễn Vân Kiều cười nhẹ, cô nhìn vào máy quay của phóng viên trước mặt và nói: “Không cần tiêu chuẩn gì cả, bởi vì tôi khảo sát xong rồi.”
“Hả?”
Nguyễn Vân Kiều nói: “Anh ấy theo đuổi thành công rồi, tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Thỏ, Dư Lạc và mọi người đồng thời quay đầu nhìn cô, chỉ nghe Nguyễn Vân Kiều nhẹ nhàng đáp: “Chính là bây giờ.”
——
Nguyễn Vân Kiều cũng không quan tâm mình đã tạo thành gánh nặng gì cho nhân viên của Weibo, sau khi tung ra quả bom này thì nhàn nhã lên máy bay.
Thực ra, cô đã muốn đáp lại Lý Nghiên từ đêm hôm cô đi truyền dịch rồi, nhưng không có thời gian thích hợp, sau đó cô bay thẳng đến ghi hình chương trình giải trí... Cô dự định là, sau khi trở về mình sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói với Lý Nghiên, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp các phóng viên ở sân bay.
Trên thực tế, cô bị câu nói “có dự định cho anh danh phận không” của phóng viên lay động, hơn nữa cô nhớ rằng ai đó cũng đã tỏ tình trong một cuộc phỏng vấn.
Vì vậy, cô cũng muốn như anh, dùng truyền thông khiến anh trở tay không kịp, và nhân tiện cho anh một danh phận trước công chúng ~
Máy bay bay ba tiếng đồng hồ, khi đến Bắc Kinh thì trời đã gần tối rồi.
Nguyễn Vân Kiều đi qua lối đi VIP, tránh gặp phải phóng viên và đi thẳng về nhà.
Sau khi lên xe, Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn điện thoại di động, tín hiệu đã bật nhưng không nhận được tin tức gì của Lý Nghiên, thay vào đó, rất nhiều bạn bè đã gửi tin nhắn chúc mừng cho cô.
Chẳng lẽ anh bận rộn nên không biết tin tức trên mạng sao?
Nguyễn Vân Kiều nghĩ, có khả năng này lắm, bởi vì cô đã nghe anh nói rằng đôi khi anh sẽ liên tục có các cuộc họp đến khuya.
Nguyễn Vân Kiều không hề nóng vội, nhưng lại có chút mong đợi, cô muốn biết khi anh biết lựa chọn của cô thì anh sẽ như thế nào, anh sẽ giống như cô, kích động đến mức cả người vô cùng hăng hái sao.
Chiếc xe chạy vào khu nhà của Nguyễn Vân Kiều, sau khi đỗ ở bãi đỗ xe, Nguyễn Vân Kiều và Dư Lạc cùng nhau xuống xe.
Đúng lúc này, từ xa cô nhìn thấy có một người đang đứng ở trước thang máy dưới lầu nhà mình.
Anh đứng quay lưng về phía họ, tuy cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng chỉ bằng chiều cao đó, Nguyễn Vân Kiều đã biết đó là ai.
Cô đột nhiên có chút căng thẳng, nhưng mọi người đều ở đây, khi cô bước tới, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“A, anh Nghiên!” Thỏ ngạc nhiên mở miệng, sau đó lập tức nhìn sang Nguyễn Vân Kiều với vẻ mờ ám.
Nguyễn Vân Kiều ho nhẹ: “Sao cậu lại ở đây, cũng không có gửi tin nhắn cho tôi.”
“Tôi biết cậu đang ở trên máy bay, cho nên không gửi tin nhắn cho cậu.” Lý Ngôn nói xong liền gật đầu chào Thỏ và Dư Lạc.
Dư Lạc cười: “Xem ra hôm nay chúng ta là bóng đèn. Vân Kiều, hai người cứ nói chuyện, bọn chị không lên đó nữa.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ồ.”
Thỏ vẫy tay chào, rồi vô cùng sáng suốt mà đi theo Dư Lạc về.
Xe lái ra khỏi bãi đổ xe, giờ đây, ở đây chỉ còn có hai người họ.
“Đi thôi.” Lý Nghiên vươn tay nắm lấy tay cô.
Nguyễn Vân Kiều ngây ra: “Đi đâu?”
“Lên lầu, chẳng lẽ, đứng ở đây nói chuyện sao?”
Nguyễn Vân Kiều rũ mắt xuống liếc nhìn bàn tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ cong lên: “Được thôi, vậy lên đó nói chuyện.”
Khi hai người vào thang máy, Lý Nghiên không nói gì, vẻ mặt khá bình tĩnh.
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn anh một cái, không nhịn được nói: “Này, cậu có thấy tôi nói gì với phóng viên không?”
Lý Nghiên: “Thấy rồi.”
Nguyễn Vân Kiều khẽ cau mày: “Nhìn thấy rồi... chỉ vậy thôi hả? Hả? Không kích động chút nào sao.”
Lý Nghiên siết chặt tay cô, nghiêng mắt nhìn cô.
Nguyễn Vân Kiều cũng nhìn lại anh, thế là, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, khác với lúc đám người Dư Lạc còn ở đây, lúc này ánh mắt của anh không còn ý che giấu, không chớp một cái, mang theo dUc v0ng mãnh liệt bị đè nén.
Anh kéo cô lại gần, cúi đầu nói: “Bây giờ em muốn nhìn thấy anh có kích động không?”
Nguyễn Vân Kiều bị hoóc-môn của phái nam toát ra chèn ép, cô hơi quay đầu lại, tim đập như trống: “Em chỉ là thuận miệng mà nói... Anh đừng có lôi lôi kéo kéo ở đây, có camera đó...”
“Anh biết.”
Cho nên mới giữ bình tĩnh như vậy.
Lý Nghiên chưa có nói hết câu tiếp theo, bởi vì thang máy đã tới, anh không cần nói nữa chỉ kéo cô đi đến trước cửa.
Nhưng mấy bước chân là tới cửa thôi đã là cực hạn rồi, thật ra sau khi cô lên máy bay, những lời cô nói trước ống kính đã bay đầy trời, anh gần như biết được ngay lập tức.
Cô nói rằng cô đồng ý rồi, đồng ý ở bên nhau rồi.
Lúc đó trái tim anh gần như muốn nổ tung, nhưng anh muốn chính miệng nói cho cô biết cảm giác của anh, vì vậy thay vì gửi tin nhắn cho cô, anh đã đợi cô ở đây...
Còn chưa đi đến cửa, vòng tay của Lý Nghiên đã khóa chặt eo cô, nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa nhiệt tình mà rơi xuống môi cô, dùng hành động để nói cho cô biết, anh vui mừng như thế nào.
Nguyễn Vân Kiều lúc đầu còn do dự, nhưng sau đó cô không quan tâm đến điều đó nữa, trái tim và cơ thể cô, trong quá trình mong đợi được gặp anh thì đã mềm nhũn ra rồi.
Cô chủ động đáp lại.
Hai người vừa hôn vừa đi lùi đến trước cửa, tay của Nguyễn Vân Kiều cứ như đang lần mò trong bóng tối mà tìm kiếm chỗ mở cửa bằng dấu vân tay, hai ba lần vẫn không mở được cửa.
“Đợi chút, mở cửa…”
Lý Nghiên buông lỏng ra một chút, nhưng môi lại không nỡ buông ra, mà di chuyển đến bên tai cô.
Hơi thở nóng rực xộc vào tai, chân Nguyễn Vân Kiều gần như mềm nhũn ra, vội vàng duỗi ngón tay cái mở khóa vân tay.
Tít…
Cánh cửa bị đẩy vào, rồi lại bị đóng sầm lại.
Họ lại hôn lấy nhau, còn chưa kịp bật đèn, Lý Nghiên đã bế cô lên...
Vòng tay của anh thật rộng và ấm áp.
Khuôn mặt của Nguyễn Vân Kiều vùi vào giữa cổ anh, cô ôm chặt lấy anh, hít lấy mùi hương và nhiệt độ cơ thể của anh.
Mắt cô nóng lên, bởi vì cái ôm lúc này rất dịu dàng khiến cô muốn khóc, nhưng đồng thời, máu của bọn họ lại đang sôi trào, chúng nó gào thét, sục sôi, sắp thiêu cháy cả người bọn họ...
“Đi về phòng đi...” Nguyễn Vân Kiều thì thào.
Lý Nghiên ngầm đồng ý, trực tiếp bế cô vào phòng.
Đêm nay, họ cùng nhau chìm đắm trong tình yêu, trút bỏ hết những kìm nén, nhớ nhung suốt mấy năm qua.
Không có điểm dừng…
Đối với họ mà nói, đây là một đêm rất dài.