Hai Phần Thân Quen

Chương 59

Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Không biết có phải là vì có Lý Nghiên bên cạnh hay không, mà sức đề kháng yếu đi, ngay cả khả năng chịu đựng cũng thấp xuống.
Nguyễn Vân Kiều nằm trên ghế sofa, cảm thấy răng của mình ngày càng đau hơn.


Lý Nghiên ngồi bên cạnh nghe cô khóc thút thít, rồi kéo cô đứng lên: “Đi.”
“Đi đâu …”
“Đi khám bác sĩ.”
Nguyễn Vân Kiều: “Tối rồi đi đâu mà khám chứ.”
“Khoa răng hàm mặt có bác sĩ trực, yên tâm đi, đi thôi.”


Nguyễn Vân Kiều thực sự khó chịu vô cùng. Nghĩ nếu không đi khám thì tối nay phải chịu đựng cả đêm, thế thì cô sẽ không thể ngủ được.
Vì vậy, sau khi cô ngụy trang xong, thì để Lý Nghiên đưa cô đến bệnh viện.


Trong phòng trực ban đêm không có bệnh nhân nào khác. Nguyễn Vân Kiều ngồi xuống trước mặt bác sĩ và tháo khẩu trang ra.
Bác sĩ còn khá trẻ, thấy Nguyễn Vân Kiều tháo khẩu trang xuống, anh ta hơi sững sờ.
Không ngờ trực ca đêm, mà còn gặp được người nổi tiếng.


"Bác sĩ, tối nay cô ấy cứ bảo đau răng mãi. Anh xem xem có phải bị viêm rồi không." Nha sĩ ngước nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Nguyễn Vân Kiều, anh đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, nhưng nha sĩ cũng đâu phải là không có lên mạng, đôi mắt và vóc dáng này, hình như là… Lý Nghiên?


Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nha sĩ vẫn ưu tiên làm việc. Anh ta không nói gì, chỉ kiểm tra răng của Nguyễn Vân Kiều.
“Ở đây có đau không?” Anh ta chạm vào rất nhẹ.
Nguyễn Vân Kiều lập tức nắm chặt quần áo: “Đau đau đau!”
“À…có vẻ là răng khôn của cô bị viêm rồi.”


“Hả… lại bị viêm nữa à.”
“Lúc trước từng bị viêm rồi sao?”
“Nhiều năm về trước rồi, nhưng mà lúc đó uống ít thuốc rồi hết, tôi cũng không chú ý.”


Nha sĩ nói: “Lần này bị viêm nghiêm trọng hơn, thế này đi, tôi kê cho cô ít thuốc tiêu viêm, sau khi hết viêm cô có thể suy nghĩ đến việc nhổ răng khôn.”
Nói xong bác sĩ lại bổ sung thêm một câu: “Gần đây có thời gian rảnh để nhổ không?”


Nguyễn Vân Kiều rất sợ đụng đến răng, hồi nhỏ cô từng bị sâu răng, lúc điều trị làm cô đau đến nổi cả đời khó quên.
“Rảnh thì có rảnh… nhưng mà nhất định phải nhổ sao?”


Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, cười một cái: “Không nhổ thì sẽ thường xuyên bị viêm, đối với cô mà nói không tốt đâu.”
“Ồ…”
“Vậy thì nhổ đi.” Lý Nghiên nói.


Nguyễn Vân Kiều quay đầu trừng anh một cái: “Đâu có phải răng của cậu, nói nghe đơn giản quá…”
Lý Nghiên nhỏ nhẹ nói: “Vì tốt cho cậu, bây giờ chẳng phải rất khó chịu sao.”
“Nhưng mà nhổ răng đau lắm có biết không.”
“Có tiêm thuốc tê yên tâm, không đau lắm đâu.”


Nguyễn Vân Kiều không tin tưởng Lý Nghiên, nhìn bác sĩ hỏi: “Xin hỏi, nhổ răng khôn có đau lắm không?”
Nha sĩ nhịn không được mà cười, bình thường lúc anh ta xem TV cảm thấy Nguyễn Vân Kiều là một nữ thần siêu cấp xinh đẹp và lạnh lùng, sao bây giờ lại có chút giống trẻ con thế.


“Không đau lắm đâu, hơn nữa sau khi nhổ xong sẽ cho cô thuốc giảm đau.”
Nguyễn Vân Kiều lẩm bẩm: “Như thế thì vẫn đau…”
Lý Nghiên cau mày, vỗ vỗ đầu cô: “Xem cậu sợ kìa, con nít ba tuổi hả.”


Nguyễn Vân Kiều lấy hơi muốn mắng anh một câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của bác sĩ thì bỗng nhớ ra bây giờ đang ở bên ngoài, thế là cô nhịn xuống, nói: “Vậy làm phiền anh kê cho tôi một ít thuốc.”
“Được.”


Lý Nghiên đưa Nguyễn Vân Kiều về nhà, trên đường đi, cứ nghe thấy cô lẩm bẩm mà mắng anh không có lòng đồng cảm gì cả. Anh để mặc cho cô nói, sau khi tới nhà, anh rót cho cô ly nước rồi nhìn cô uống thuốc.
“Nghỉ ngơi cho tốt, nếu vẫn thấy đau thì gọi điện thoại cho tôi.”


Thuốc còn chưa phát huy tác dụng, Nguyễn Vân Kiều vẫn thấy đau, bây giờ nghe thấy Lý Nghiên phải đi rồi, trong lòng càng có cảm giác không nỡ, những lúc yếu ớt như thế này cô muốn có người ở bên cạnh.
“Bây giờ vẫn thấy rất là đau.” Cô nói.


Lý Nghiên cúi xuống trước mặt cô, nhìn nhìn bên má của cô: “Mới uống thuốc xong, lát nữa sẽ không đau nữa.
“Ồ…”
Lý Nghiên suy nghĩ, nói: “Tôi đợi cậu hết đau rồi đi?”
Nguyễn Vân Kiều xoay đầu đi: “Tôi không có giả tạo đến vậy.”


“Là tôi giả tạo được chưa.” Lý Nghiên cười nhẹ, kéo lấy cổ tay của cô, “Vào trong ngủ đi, ngủ rồi sẽ không sao nữa.”
Thấy anh thỏa hiệp không đi nữa, trong lòng Nguyễn Vân Kiều có hơi đắc ý: “Tôi vào trong ngủ, cậu ở đâu?”
Lý Nghiên: “Tôi ở bên cạnh cậu.”


Nguyễn Vân Kiều lập tức nói: “Cậu có thể ở lại, nhưng không thể ngủ chung với tôi!”
Lý Nghiên nhướng mày: “Tôi đâu có nói muốn ngủ chung với cậu, tôi nói tôi ngời bên cạnh nhìn cậu, cậu không sao nữa thì tôi sẽ đi.”
Nguyễn Vân Kiều ờ một tiếng, có hơi ngượng, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.


Sau đó, Lý Nghiên thật sự chỉ ngồi bên cạnh cô, không hề đến gần làm phiền cô, mà ngồi trên cái sofa nhỏ trước giường, xem điện thoại một mình.


Đèn trong phòng ngủ được anh chỉnh xuống rất là tối, lúc Nguyễn Vân Kiều lén lút mở mắt ra thì nhìn thấy ánh sáng xanh từ điện thoại di động của anh và ánh sáng phản chiếu trên gương mặt anh ở cách đó không xa... Cô đột nhiên cảm thấy rất yên lòng, cơn đau răng hay gì đó dường như cũng thuyên giảm đi rất nhiều.


Sau đó mình ngủ từ khi nào và Lý Nghiên đi từ khi nào cô đều hoàn toàn không nhớ.
Ngày hôm sau thức dậy, răng cũng không còn đau nữa.
Nhưng Nguyễn Vân Kiều bị cái răng khôn này làm cho sợ rồi, cho nên sau khi răng hoàn toàn hết viêm, cô đã lấy hết can đảm mà đi nhổ bỏ nó.


Trước khi cô đi không hề nói với Lý Nghiên, mà để Dư Lạc và Thỏ đi cùng với cô.
Cô rất sợ nhổ răng, cả quá trình căng thẳng như thể sắp hộc máu đến nơi.


Nhưng mà thật ra ngoại trừ lúc tiêm thuốc tê ra, thì nhổ răng khôn cũng không đau lắm, bởi vì tác dụng của thuốc tê, nên bác sĩ có cạy nhổ như thế nào đi nữa cũng không có cảm giác.
Nhưng khi nghe bác sĩ nói nhổ xong rồi thì cô liền cảm thấy ỉu xìu, chắc có lẽ là do nỗi ám ảnh lúc nhỏ quá lớn.


Trên đường trở về, Nguyễn Vân Kiều yếu ớt mà đè lấy túi chườm đá, có chút mông lung.
Ting… điện thoại reo lên, là Lý Nghiên gọi đến.
Nguyễn Vân Kiều nghe điện thoại, ậm ừ mà nói, “Làm gì.”
Lý Nghiên: “Còn chưa dậy?”
“Thức dậy rồi.”


“Vậy giọng cậu làm sao thế.”
Nguyễn Vân Kiều: “Nhổ răng rồi, nói chuyện khó khăn, không nói nữa.”
Lý Nghiên ngây ra: “Chẳng phải tôi bảo cậu khi nào nhổ răng thì nói với tôi một tiếng sao, tôi đi cùng với cậu?”


Nguyễn Vân Kiều thật sự không muốn nói chuyện nên liền cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho anh: “Tôi đã nhờ chị Dư Lạc đi cùng với tôi rồi, một tên đàn ông như cậu đưa tôi đi, muốn lên hot search lắm hả.”


Lần trước bệnh viện khám răng là vào ban đêm, hơn nữa bác sĩ khám răng cho cô cũng không phải là người lắm chuyện, không có nói cho người khác biết, cho nên hôm đó không có gây ra sự chú ý, nhưng nếu như ban ngày mà đi ra ngoài cùng với Lý Nghiên, rất có khả năng sẽ bị chụp được.


Lý Nghiên không có trả lời cô, cũng không biết có phải là đang đang giận hay không. Nhưng cô không rảnh để ý xem anh có giận hay không, nữa bên mặt của cô bây giờ rất tê, bản thân đang vô cùng khó chịu.
Sau khi về tới nhà, ở công ty có việc nên Dư Lạc phải đi trước, để Thỏ ở lại chăm sóc cô.


“Trong vòng hai tiếng đồng hồ không được ăn bất cứ thứ gì, nhớ kỹ đó nha.” Trước khi đi Dư Lạc còn dặn dò cô.
Nguyễn Vân Kiều phất phất tay ý bảo cô ấy đi nhanh đi, nhìn cô bây giờ có vẻ như còn ăn được thứ gì sao?
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị.”


Nguyễn Vân Kiều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Dư Lạc đi rồi, nhưng chẳng bao lâu sau, chuông cửa lại vang lên.
Nguyễn Vân Kiều cuộn người trên sofa, là Thỏ chạy ra mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Lý Nghiên, mắt của thỏ sáng lên: “Anh Nghiên!”
Lý Nghiên: “Cô ấy có ở nhà không.”


“Dạ có.”
Lý Nghiên gật đầu, quen đường mà đi vào nhà, Nguyễn Vân Kiều kéo bịt mắt xuống nhìn anh một cái, không nói gì.
Lý Nghiên đi qua, dừng lại bên cạnh sofa cúi xuống nhìn cô: “Đau hả?”
Nguyễn Vân Kiều: “… tê.”


Lý Nghiên thấy cô không than đau thì thấy yên tâm: “Chườm đá nhiều vào, đá đâu.”
“Đây nè đây nè.” Thỏ lập tức lấy túi chườm đá trên bàn trà đưa qua.


Lý Nghiên không nói nhiều, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay chườm đá cho cô. Nvl vươn tay đẩy một cái, “Tôi tự mình làm…”
“Đừng nói chuyện nữa, ngoan ngoãn ngồi đó.”


Có lẽ bây giờ thật sự rất khó chịu, Nguyễn Vân Kiều cũng không còn sức lực mà hăng hái “đối phó” với anh như trước đây nữa, ngoan ngoãn mà nghe theo anh, để anh chườm đá lên mặt cho cô.
“Thỉnh thoảng phải lấy ra… đừng làm tôi bị bỏng lạnh.” Nguyễn Vân Kiều nói.


Lý Nghiên: “Tôi biết rồi, không thoải mái thì nói cho tôi biết.”
“Ờ…”
Hành động của hai người quá mức tự nhiên, Thỏ đứng một bên mà nhìn, có cảm giác mình chính là một cái bóng đèn công suất lớn.


“Phải rồi, em có nấu một ít cháo trong nồi, Vân Kiều, lát nữa chị đói thì ăn cái đó nha.”
Nguyễn Vân Kiều: “Được…”
“Vậy, vậy anh Nghiên, bằng không ở đây giao lại cho anh? Em đi trước đây?”
Lý Nghiên: “Ừm, để tôi chăm sóc cô ấy.”


“Được, có việc gì thì hai người gọi cho em, em qua đây nhanh lắm.”
Thỏ bỏ chạy rất nhanh, Nguyễn Vân Kiều không có cơ hội ngăn cản cô ấy, kinh ngạc nói: “Tôi phát hiện cô ấy rất tin tưởng cậu.”
Lý Nghiên nở nụ cười: “Thế nào, cậu không tin tưởng?”


Nguyễn Vân Kiều hừ nhẹ: “Cần quan sát thêm.”
“Cho cậu quan sát.”
Nguyễn Vân Kiều ngồi trên ghế sofa chườm đá một lúc, sau khi tác dụng của thuốc tê dần dần mất đi, chỗ bị mổ đau đau tê tê, cơn đau cũng dần dần kéo đến.
“Ui... đau quá.”


Lý Nghiên nhìn thấy thì hơi đau lòng: “Xem cái gì đó, chuyển hướng chú ý?”
Nguyễn Vân Kiều: “Xem cái gì...”
“Cậu muốn xem gì?”
“Tôi không muốn xem cái gì cả...”
Lý Nghiên: “Vậy hay là đi ngủ?”


Khả năng chịu đau của Nguyễn Vân Kiều rất yếu, lúc trước bị Dư Lạc kéo đi làm thực hiện một số liệu pháp chăm sóc da, cô đau đến mức hét lớn. Bây giờ đã nhổ một chiếc răng khôn lại còn bị khâu mấy mũi nên càng khó chịu hơn.


Nguyễn Vân Kiều cảm thấy ngủ chắc sẽ có ích, ít nhất sau khi cô ngủ thì sẽ không có chuyện nữa, nhưng mà vấn đề là sau khi nằm xuống, cô hoàn toàn không ngủ được.
“Lý Nghiên.”
“Ừm?”
“Lý Nghiên à...”
“Tôi ở đây, cậu ngủ đi.”


Nguyễn Vân Kiều khổ sở kéo ống tay áo anh: “Đau quá, ngủ không được.”
Lý Nghiên ngồi ở bên giường của cô: “Bật cho cậu một bài hát ru ngủ?”
“Ừ…” Nguyễn Vân Kiều không thoải mái, nên cũng muốn hành hạ anh, “… nhưng mà chỉ bật bài hát thôi thì không đủ.”


Lý Nghiên: “Vậy nên làm gì?”
Nguyễn Vân Kiều yếu ớt nói: “Nếu không cậu kể chuyện cho tôi nghe đi.”
Lý Nghiên sửng sốt, “Tôi không biết.”
Nguyễn Vân Kiều lập tức buông lỏng tay áo anh ra, tức giận xoay người, “Kể một câu chuyện thôi mà cũng không chịu, còn nói thích người ta, đánh rắm.”


Lý Nghiên đột nhiên ngẩn ra: “Nguyễn Vân Kiều, cậu có lương tâm xíu đi, không biết kể chuyện thì có liên quan gì đến việc thích hay không thích cậu.”
Nguyễn Vân Kiều buồn bực nói: “Có đấy.”


Giai điệu ru ngủ êm dịu phát ra từ chiếc loa nhỏ trên tủ đầu giường, Lý Nghiên khẽ thở dài, nói: “Cậu nằm xuống đi tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
Nguyễn Vân Kiều mắt sáng lên, lập tức nhích lại gần anh.
Lý Nghiên ngồi tựa vào đầu giường, “Kể chuyện gì...”


“Gì cũng được, hồi nhỏ cậu nghe chuyện gì, đều có thể kể cho tôi nghe.”
Lý Nghiên suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng mà hình như lúc nhỏ anh không có nghe kể chuyện trước khi ngủ.”


Thế là anh trực tiếp cầm điện thoại lên tìm kiếm tập hợp các câu chuyện trước khi ngủ, sau khi nhấp vào đường link đầu tiên, thì đã hiện lên rất nhiều câu chuyện.
“Cái này lúc nhỏ tôi từng đọc qua.” Lý Nghiên nói.
“Cái nào...”
“Ba con heo nhỏ.”


Nguyễn Vân Kiều khẽ nhếch khóe miệng, nhưng cười sẽ đau răng, vì vậy cô nhanh chóng kiềm chế lại, “Vậy chọn cái này.”
“Ừm.”


Lý Nghiên chỉnh đèn mờ xuống, trong bóng tối, Nguyễn Vân Kiều nghe thấy giọng nói của Lý Nghiên, giọng nói của anh rất hay, nhẹ nhàng và có từ tính, có chút giống những diễn viên lồng tiếng trên mạng, nghe vào trong tai, làm một loại hưởng thụ.


“Trong một khu rừng phía xa xôi, có gia đình của heo mẹ đang sinh sống. Một ngày nọ, thời tiết đẹp và gió nhẹ. Heo mẹ gọi ba đứa con của mình lại và nói rằng chúng phải tự lập và xây nhà cho riêng mình, lão Đại không tình nguyện, cảm thấy chuyện này rất phiền phức, lão Nhị cũng cho là không cần thiết, hiện tại bọn họ có nhà, chỉ có lão Tam... “


“Lão Đại tên gì?” Nguyễn Vân Kiều nhắm mắt mà nói.
Lý Nghiên dừng lại: “Không có nói tên gì cả.”
Nguyễn Vân Kiều: “Lão đại tên Lý Nghiên.”
Lý Nghiên: “...”
Nguyễn Vân Kiều: “Lão Nhị tên là... Lý Nghiên Nghiên.”


Khóe miệng Lý Nghiên khẽ giật một cái: “Chẳng phải đau răng sao, đừng nói chuyện. Cậu kể chuyện hay tôi kể chuyện.”
Nguyễn Vân Kiều vừa đau nhưng lại vừa buồn cười, cô ồ một tiếng, “Được rồi, tôi không nói nữa, cậu tiếp tục.”


Lý Nghiên nghiêm túc nói: “Chỉ có lão Tam nói rằng sẽ xây một ngôi nhà thật đẹp khiến mẹ hài lòng...”


Nguyễn Vân Kiều nghe một lúc dần dần bị mê hoặc, buồn ngủ mê man vẫn không nhịn được buồn cười mà suy nghĩ, Lý Nghiên và Lý Nghiên Nghiên đúng là đồ lười biếng, nhà cũng không xây được.


“... Cuối cùng lão Tam không chấp nhất chuyện quá khứ mà đón heo mẹ cùng anh cả và anh hai vào ngôi nhà mới. Kể từ đó, họ sống hạnh phúc mãi mãi.”
Câu chuyện kết thúc, Lý Nghiên quay lại nhìn Nguyễn Vân Kiều, anh không biết cô đã ngủ hay chưa, nhưng nghe thấy tiếng cô thở rất đều đặn.


Lý Nghiên vặn âm thanh nhỏ xuống, và lật sang câu chuyện tiếp theo...