Hai Phần Thân Quen

Chương 13

Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Trên đường về, mưa càng ngày càng dày đặc. Cây lá bên đường đong đưa đong đưa, bên ngoài bị phủ lên bởi một màn mưa bụi.
Có người chạy ngang qua bên cạnh họ, cũng có người che ô đi một cách cẩn thận giống họ. Dưới màn mưa, đều nhìn không rõ mặt nhau.


Ầm ầm…
Đột nhiên trên đầu vang lên tiếng sét, Nguyễn Vân Kiều giật mình, nắm lấy cánh tay Lý Nghiên.
Lý Nghiên nhìn cô một cái, đẩy đẩy cánh tay cô, dẫn cô đi lên phía trước.


Chiếc ô không đủ lớn, hai người chen chúc nhau chung một chiếc ô dưới cơn mưa nặng hạt như vậy có chút khó khăn, may mà đi hơn mười phút, thì ký túc xá đã ở ngay phía trước.
Lý Nghiên đưa cô tới trước cửa ký túc xá: “Đi vào đi.”


Nguyễn Vân Kiều ồ một tiếng, quay đầu nhìn anh, mới phát hiện bờ vai phía bên ngoài của anh đã ướt đẫm.
Cô sửng sốt một chút, sau đó chỉ chỉ nói: “Quần áo của cậu...”
Lý Nghiên nhìn theo tầm mắt của cô, không hề quan tâm: “Đi đây.”


Nguyễn Vân Kiều hơi áy náy, nghĩ nếu vừa rồi chỉ có một mình anh thì sẽ không bị ướt như vậy, "Này, mưa lớn quá, hôm nay cậu ngủ lại trong trường đi, đừng lái xe trở về nhà nữa.”
“Ừ.”
“Cậu, cậu nhớ thay quần áo đó.”


Lý Nghiên cao gần một mét chín mươi, cho dù Nguyễn Vân Kiều đứng cao hơn anh một bậc thang, cũng chỉ có thể nhìn ngang tầm mắt anh.
Anh nhướng mắt liếc nhìn cô, dưới bóng ô không nhìn rõ được nhau, nhưng Nguyễn Vân Kiều lại cảm thấy khóe miệng anh cong lên.
“Cậu nghĩ tôi cũng ngốc như cậu sao?”


Nguyễn Vân Kiều đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cô đang nói cái gì vậy, ai mà không biết bị ướt mưa thì phải thay quần áo.
“Biết rồi, về tới sẽ thay liền.” Lý Nghiên vậy mà lại bổ sung thêm một câu.
Hình như cho dù cô nói chuyện có hơi ngốc, nhưng anh cũng sẽ nhận lời cô.


Tâm trạng của Nguyễn Vân Kiều vui vẻ trở lại.
Coi như anh biết điều.
Khóe miệng cô cong lên, làm động tác “đi nhanh lên” với anh, “Biết thì tốt, về đi~”


Trần Lệ San chưa ăn cơm tối, đói đến mức không chịu nổi, nên rủ theo một người bạn cùng đi căng tin ăn tối, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp Nguyễn Vân Kiều và… Lý Nghiên trước cửa ký túc xá.
Hai người họ sao lại đi cùng nhau?


Trần Lệ San không thể nào ngờ tới, bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều là người của hai thế giới khác nhau.
Lý Nghiên vô cùng nổi tiếng, ở trong trường ai cũng biết tới anh.
Là vận động viên đấu kiếm cấp quốc gia, còn là học sinh giỏi.


Nghe nói khi còn học cấp ba thì anh đã thông qua khảo sát đội vận động viên cấp cao, nếu đạt 65% chỉ tiêu đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, thì sẽ được tuyển thẳng vào các trường đại học trọng điểm, tuy nhiên cuối cùng người ta lại dựa vào điểm thi đại học của chính mình mà đậu vào lớp Tài chính với số điểm cao nhất trong trường.


Anh có gia cảnh tốt, vẻ ngoài đẹp trai, IQ cao, còn đạt được vô số giải thưởng.
Anh thuộc kiểu người chính trực, đi theo con đường được nhà nước dẫn lối, đi trên con đường lớn được gia đình anh trải sẵn.
Cuộc đời cứ như đã được khai sáng.


Còn Nguyễn Vân Kiều ư… thân là bạn cùng phòng với cô, nên cũng hiểu rõ đôi chút.
Cô ấy cảm thấy loại người như cô, sẽ không bao giờ đi theo con đường bình thường như bao người khác.


Nhưng mà cũng đúng, có khuôn mặt đó thôi thì cô cũng không cần phải đi theo con đường bình thường như bao người khác.


Trần Lệ San nhớ đến những scandal từ lúc nhập học đến giờ của cô, nào là đạo diễn nào đó nhìn trúng cô, nào là cô câu được một đàn anh nhà giàu nào đó, rồi nào là cô được một ông chủ quyền lực nào đó bao nuôi…


Nói tóm lại, những scandal liên quan tới đàn ông của cô chưa bao giờ ngừng.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trong đám “đàn ông” đó cũng bao gồm cả Lý Nghiên a…


Trần Lệ San lơ đãng ăn xong bữa tối, khi trở vào phòng kí túc xá, cô ấy nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều đã tắm rửa xong rồi, đang ngồi chỗ bàn học mà bôi kem dưỡng lên mặt mình.


Cô ấy không nhịn được sự tò mò của mình, giả vờ thản nhiên hỏi: “Vân Kiều, vừa rồi ở dưới lầu ký túc xá ở dưới lầu. Là Lý Nghiên đưa cậu về sao?”


Phòng ký túc xá có bốn người, hai người còn lại nghe vậy, liền dời tầm mắt sang, nhất là Hứa Vi Khả, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại đứng ngồi không yên.
Nguyễn Vân Kiều có hơi ngạc nhiên khi biết cô ấy nhìn thấy, nhưng cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”


Trần Lệ San liền chạy về phía cô: “Sao cậu ấy lại đưa cậu về vậy, cậu, hai người…”
“Trời mưa, chúng tôi đều ở câu lạc bộ Đấu kiếm, tôi không đem theo ô, nên cậu ấy mới đưa tôi về.” Nguyễn Vân Kiều thản nhiên nói.
Trần Lệ San: “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng là…”


“Cậu tưởng gì, tưởng là hai chúng tôi quen nhau à.”
“À… cũng, cũng không phải không có khả năng đó, ha ha.” Trần Lệ San cười xong nhìn thấy ánh mắt của Hứa Vi Khả, liền im ngay lập tức.
Nguyễn Vân Kiều nhướng mày, không nói gì nữa.


Nhưng mà không ngờ chuyện nhỏ như vậy, một tuần sau đó, liền trở nên ồn ào khắp cả trường.
Có người nói cô đang theo đuổi Lý Nghiên.


Lúc Nguyễn Vân Kiều nghe được tin này thì cô vẫn đang đi học, Đồ Khuynh gửi đoạn chat trong nhóm lớp cô ấy cho cô. Nội dung sơ lược chính là có người nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều theo đuổi Lý Nghiên, muốn anh phụ đạo đấu kiếm cho cô.


Một sinh viên khoa Múa tự dưng lại đi học đấu kiếm, còn muốn tuyển thủ đấu kiếm cấp quốc gia dạy cho mình. Vừa nhìn là biết ngay không được bình thường. Còn có người nói nhìn thấy hai người che chung ô dưới mưa, Nguyễn Vân Kiều đòi Lý Nghiên đưa cô về. Thậm chí, còn có người lôi ra chuyện Lý Nghiên đi ăn cùng với mấy người bạn của mình, cô cũng nằng nặc đòi đi chung v.v…


Nửa thật nửa giả, nhưng tất cả các nhận xét và thảo luận đều là… cô, Nguyễn Vân Kiều theo đuổi Lý Nghiên bằng tất cả sự quyến rũ của mình.
Sau khi tan học, Đồ Khuynh trực tiếp gọi điện thoại cho cô.


“Mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy, sao lại nói cậu theo đuổi anh Nghiên thế, cậu bắt đầu theo đuổi rồi à? Sao tôi không biết vậy.”
Nguyễn Vân Kiều thờ ơ nói: “Trùng hợp thôi, tôi cũng không hề biết.”


Đồ Khuynh: “Vậy thì chính là bịa đặt, ai bịa đặt lung tung vậy, sao lại đồn cậu vì theo đuổi anh Nghiên mà đeo bám không buông, cậu đẹp như vậy, nói không chừng chỉ cần đi qua đi lại trước mặt anh Nghiên, thì anh Nghiên sẽ chủ động theo đuổi cậu liền.”


Nguyễn Vân Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Mọi người đầu thích xem mình theo đuổi cậu ấy, hơn nữa còn là phiên bản bất chấp thủ đoạn để mà theo đuổi ấy. Được rồi không quan trọng đâu, bây giờ tôi đến câu lạc bộ Đấu kiếm luyện tập, cậu đi không.”


“Tôi lát nữa còn có tiết… không đúng nha, gần đây chúng ta đều tập luyện vào buổi tối mà, buổi chiều anh Nghiên không có ở đó, cậu đi làm gì.”
Kể từ tuần này, về cơ bản đều do Lý Nghiên dạy hai người vào buổi tối, vì vậy scandal mới lan truyền nhanh như vậy.


Nguyễn Vân Kiều nói: “Không cần cậu ấy, tôi tự mình luyện tập.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, cậu đi học đi, cúp máy trước đây.”
Giới này chính là như vậy, rất dễ gây ra hệ lụy dây chuyền.


Nếu biết trước cô từ chối khéo mà vẫn có kết quả như vậy, thì lúc đó cô đã mắng cho ông ta một trận cho hả giận.
Sau khi đến câu lạc bộ Đấu kiếm, Nguyễn Vân Kiều thi đấu thử với mấy thành viên khác trong câu lạc bộ.


Chưa kể cô là một người có khả năng tiếp thu nhanh, từ khi đi học đến giờ, cô học rất ra dáng, thậm chí còn thắng những cô gái vào học trước cô vài lần.
Hai tiếng đồng hồ sau, huấn luyện kết thúc.


Bây giờ cũng là giờ ăn cơm, trong câu lạc bộ chỉ còn bốn năm người đang luyện tập, Nguyễn vân Kiều tháo mặt nạ bảo hộ xuống và đi vào phòng thay quần áo.


Nhưng không ngờ rằng sau khi thay xong quần áo trở ra, thì chạm mặt với Lý Nghiên đang đi ra từ phòng thay đồ nam, có vẻ như anh vừa thay xong quần áo chuẩn bị đi tập luyện.
Lý Nghiên nhìn cô một cái, nói: “Ăn cơm xong trở lại, tôi đợi cậu ở đây.”


Nguyễn Vân Kiều trả lời ngay: “Tôi vừa tập luyện xong rồi, tối nay tôi không tập luyện nữa, phải đi luyện múa.”
“Tập luyện vào buổi chiều? Sao lúc trưa cậu không nói một tiếng.”
Tuần này đều tập luyện vào buổi tối, bởi vì Lý Nghiên chỉ rảnh vào lúc đó.


“Sắp tới lúc ở trường không cần cậu dạy đâu.” Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn vào sân tập, thấy không có ai chú ý, liền đi đến bên cạnh anh nói: “Tôi sẽ nhờ Lương Trác Dụ và Cao Sướng dạy tôi.”
Lý Nghiên ngây ra, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.


Nguyễn Vân Kiều xua xua tay, bất đắc dĩ nói: “Gần đây trong trường cứ có người đồn tôi đang theo đuổi cậu, trời ơi bị điên hả, tôi theo đuổi cậu khi nào chứ, cứ gán ghép tôi với cậu… ôi, còn nói tôi lãng phí tài nguyên, nhưng mà cái này cũng đúng, cho nên tôi không làm phiền cậu nữa thì tốt hơn. Cậu luyện tập chăm chỉ đi, giành lấy vinh quang cho đất nước.”


Nguyễn Vân Kiều nói xong muốn bỏ đi thì bị Lý Nghiên kéo lại.
Anh nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt đến mức cô không thể nào di chuyển.
Nguyễn Vân Kiều: “Làm gì vậy.”
Vẻ mặt Lý Nghiên tối sầm lại: “Cậu đột nhiên biết quan tâm người khác thế.”


“Đương nhiên rồi, hai chúng ta tuy hai mà một mà.” Cánh tay còn lại không bị nắm của Nguyễn Vân Kiều vỗ vỗ ngực anh, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Tôi đương nhiên phải quan tâm cậu chứ.”
“Cậu nhờ Lương Trác Dụ dạy cậu, không sợ người khác đồn à?”


Nguyễn vân Kiều nhanh miệng: “Như vậy thì tốt hơn là tin đồn với cậu. Tôi và những người khác đều là giả, sẽ không tồn tại được lâu. Nhưng với cậu thì khác, mọi người quá chú ý đến cậu, sẽ khiến tôi trở thành cái gai trong mắt mọi người. Tóm lại, dính líu đến cậu sẽ rất là phiền phức!!”


Vẻ mặt của Lý Nghiên từ từ trở nên lạnh lùng.
Nguyễn Vân Kiều không chú ý tới, cười hihi một tiếng, nói: “Nhưng mà cuối tuần về nhà, cậu vẫn phải hướng dẫn cho tôi đó nha~”
“Cậu tìm người khác hướng dẫn cậu đi.” Lý Nghiên xoay đầu bỏ đi.


“Hả?” Nguyễn Vân Kiều lập tức vươn tay ra, lần này cô đã kịp thời tóm lấy anh!
Không đúng, người này sao vẫn tức giận vậy, tuy không cho anh dạy cô ở trường, nhưng khi trở về nhà cô vẫn trông cậy vào anh hướng dẫn cho cô mà.
Lý Nghiên mạnh hơn cô nhiều, cô làm sao kéo nổi anh.


Nguyễn Vân Kiều thấy mình sắp không giữ nổi anh nữa rồi, dứt khoát ôm lấy eo anh, “Cuối tuần tôi tìm ai hướng dẫn được chứ, cuối tuần chỉ có cậu hướng dẫn được thôi!”
“Vậy sao, cậu mà cũng thiếu người?”


“Thiếu, rất là thiếu, làm gì có nhiều quán quân thế giới đến vậy.” Nguyễn Vân Kiều ôm lấy anh không buông, “Thỏa thuận xong rồi nhá, cuối tuần này về nhà, tôi vẫn sẽ đến nhà cậu, cậu dạy tôi.”
“Không dạy.”
“Đừng mà.”


Tiếng động của hai người rất nhỏ, nhưng mà trong này chỉ cách bên ngoài có một bức tường, còn có vài người chưa rời đi. Rất có khả năng, lát nữa sẽ có người vào đây thay quần áo.
Lý Nghiên nghiêng đầu qua: “Buông tay.”
“Không buông.”
“Nguyễn Vân Kiều.”


“Mặc kệ.” Nguyễn Vân Kiều vữa làm nũng vừa uy hϊế͙p͙ mà nhìn anh, “Bên ngoài còn có người đó, cậu không đồng ý với tôi thử xem?”
Lý Nghiên hơi nâng cằm, ánh mắt thâm thúy: “Cậu làm được gì chứ.”


“Tôi làm được nhiều việc lắm đó, cậu không đồng ý, tôi liền hôn cậu. Hôn to đến mức bên ngoài ai cũng nghe thấy ấy!”
“…”