Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 62: Vì diệu (sâu xa) [h]

“Em làm cái gì vậy!” Thế Huân vừa rồi bị khoái cảm làm cho đầu óc mờ mịt, khép mắt đem dương v*t loạn đỉnh lung tung trong miệng Lộc Hàm, nhưng đột nhiên dương v*t lại mất đi bao vây ấm áp của khoang miệng, Thế Huân kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy Lộc Hàm nửa quỳ ở trên người mình, đại não mơ màng chưa kịp ý thức cậu đang làm cái gì, khẩu khí nói chuyện cũng tăng vọt.

“Em… Em chỉ không muốn anh nghẹn đến khó chịu… A!” Lộc Hàm một lòng muốn cho Thế Huân thoải mái, nhưng lại bị anh nghiêm khắc chất vấn, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút ủy khuất, lại bị những lời này dọa tới mức thần kinh khẩn trương, mông liền gấp gáp ngồi xuống, cực đại đích quy đầu lập tức liền chen vào hậu huyệt khô khốc chưa hề được khuếch trương, đau đớn làm mồ hôi lạnh trên trán Lộc Hàm xông ra, phía trước đã có chút cương nháy mắt liền trở nên mềm nhũm. Trong lòng vừa ủy khuất vừa đau đớn, hốc mắt Lộc Hàm đỏ đỏ, nhưng cậu lại nhanh chóng cắn môi ngăn không ình phát ra rên rĩ.

“Em…” Sắc mặt tái nhợt lại cố nén ủy khuất làm trong lòng Thế Huân mỗi một chỗ đều lặp tức trở nên dị thường mềm mại. Hai người sống cùng một khoảng thời gian, Lộc Hàm rất rõ ràng kích thước vật kia của Thế Huân, hơn nữa cho dù cậu là MB, thì càng nên biết không trải quan bôi trơn mà ngồi xuống như vậy sẽ đau đớn bao nhiêu, nhưng cậu vẫn không quan tâm mà ngồi xuống, chỉ là vì không muốn để anh bị khó chịu! Quan hệ hai người chỉ đơn giản là bao dưỡng!? Một MB vì tiền tài có thể vì kiêm chủ của cậu mà làm đến mức này sao!?


Thế Huân nhớ tới lúc trước khi mình nói muốn ăn cá, sau đó Lộc Hàm thật sự đã làm rất nhiều lần món cá, nhưng mỗi lần đều là những món khác nhau, chưng, kho, chua ngọt… Có đôi khi sau khi nấu xong, Lộc Hàm khẩn trương nhìn anh ăn vài đũa sau đó mới lộ ra biểu tình thả lỏng, lấy kinh nghiệm thương trường của Thế Huân, không khó để anh nhìn ra cậu là vừa mới học nấu món này. Bình thường Lộc Hàm làm cơm đều rất hợp khẩu vị Thế Huân, cậu không cần dụng tâm thì anh cũng sẽ không bạc đãi cậu. Cần gì cơm chiều mỗi ngày đều biến hóa đa dạng như vậy!?

Thế Huân biết mình tham luyến cơ thể Lộc Hàm, một khi cảm xúc bị kích thích liền không quan tâm đến cảm thụ của cậu, chỉ biết hung hăng ở hậu huyệt thấp nhuyễn kia mà giảo lộng, Lộc Hàm cũng liền ngoan ngoãn, mặc cho Thế Huân bên trong thân thể mình đấu đá lung tung, vậy mà chỉ cần Thế Huân hơi biểu hiện một chút ôn nhu, cậu sẽ ngay lặp tức dùng cả thể xác và tình thần phối hợp, cả người không hề giữ lại bày ra trước mắt anh.

Còn có hôm nay… Thế Huân đột nhiên nghĩ đến, chuyện mình cùng Quan Lâm trước kia cả công ty ai nấy đều biết, Lộc Hàm cũng là nhân viên Ngô thị không có khả năng là không biết. Khi mua quần áo, Quan Lâm nói “Ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái” Lộc Hàm khẳng định cũng nghe được, sau đó sắc mặt Thế Huân trở nên khó coi nên khi cậu thử đồ anh cũng chưa hề liếc mắt nhìn qua một cái.


Lúc về nhà cậu liền làm đầy một bàn thức ăn, hai người bọn họ căn bản không thể ăn hết một lượng nhiều như vậy, nhưng anh chưa ăn được hai miếng đã tìm cớ bỏ ra ngoài, cũng không có nói cho Lộc Hàm buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, vậy mà buổi tối lúc về nhà vẫn được ăn món cháo ngọt ngào thơm ngát như vậy, sau đó cậu còn chủ động hôn môi cùng giúp anh khẩu giao, thậm chí liều lĩnh muốn trực tiếp dùng hậu huyệt ấm áp làm thỏa mãn dương v*t đang trướng đau khó chịu. Thế Huân thầm nghĩ, có lẽ Lộc Hàm làm hết thảy những thứ này, là vì nhìn ra anh hôm nay vì chuyện của Quan Lâm mà tâm tình không tốt, nên mới trăm phương nghìn kế muốn an ủi anh!?

Trước kia Thế Huân nghĩ Lộc Hàm đối tốt với mình như vậy là vì cậu chưa từng gặp qua đàn ông tốt, cho nên anh đối với cậu ôn hoà một chút, cậu liền hầu hạ anh lại gắp bội. Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, Thế Huân tổng cảm thấy bản thân bỏ ra quá ít, mà cái đạt được lại quá nhiều. Bất quá chỉ là vài lời nói hoặc vài nụ cười thân thiện, liền được Lộc Hàm gần như đem toàn bộ thể xác và tinh thần báo đáp.

Thế Huân rất muốn hỏi Lộc Hàm một câu ” Em có phải thích tôi hay không”, nhưng lại có điểm khiếp đảm không dám nói ra. Tình huống này chưa bao giờ xuất hiện trên người Thế Huân, từ trước tới nay, trên thương trường anh chưa bao giờ chừng chừ do dự, trước kia khi thích Quan Lâm cũng là lặp tức theo đuổi. Nhưng hiện tại anh lại sợ biết được đáp án của Lộc Hàm. Nếu cậu nói thích, cho dù cậu cái gì cũng tốt, nhưng dù sao cũng là một MB, hơn nữa Thế Huân mới cùng Quan Lâm chia tay còn chưa được bao lâu, anh không biết mình có thể tiếp thu tình cảm của cậu hay không; Còn nếu Lộc Hàm nói không thích,trong lòng Thế Huân lại khó tránh cảm thấy mất mát, không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tôi bao nuôi em!? Em là muốn dùng ôn nhu săn sóc để đổi lấy càng nhiều tiền tài!?

“Ôm lấy cổ tôi, tôi bếem vào phòng ngủ làm, bôi trơn một chút sẽ không đau như vậy.” Cuối cùng Thế Huân vẫn không hỏi, cứ để ối quan hệ của hai người bảo trì một loại cân bằng vi diệu đi, có một số việc không nói rõ ngược lại mới là tốt nhất. Bất quá Thế Huân cũng thật sự bị hành động vừa rồi của Lộc Hàm làm cho cảm động, ngữ khí nói chuyện cùng hành động dịu dàng hơn rất nhiều, cẩn thận đem thân thể của cậu nâng lên một chút, để quy đầu vừa mới chen vào chậm rãi rút ra, hai tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, chờ cậu đem song chưởng hoàn trụ sau cổ mình, mới từ sofa đứng lên đi vào phòng ngủ.