Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 2: Yêu thầm

Mân Thạc đi tán gái, Lộc Hàm ngồi ngốc ở đây cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng là lần đầu tới quán bar, cậu đứng lên bắt đầu nhìn ngắm xung quanh.

Cha của Lộc Hàm qua đời khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu không tái giá vì sợ cha dượng sẽ đối với cậu không tốt, cho nên hai người cứ như vậy nương tự vào nhau mà sống. Cũng may mẹ cậu có một công việc không tồi, nên cuộc sống trên dưới của mẹ con cũng coi như không gặp vấn đề gì lớn. Lộc Hàm rất hiểu chuyện, biết mẹ một mình nuôi mình thật không dễ dàng nên từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nghe lời. Khi còn bé, thời điểm các đứa trẻ khác vui chơi, cậu đều ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà. Lúc đã trưởng thành nhìn thấy những người đàn ông dùng tiền để tán gái, ăn chơi, Lộc Hàm lại mỗi tháng đều giao tiền lương ẫu thân giữ, còn bản thân chỉ giữ lại một chút ít để tiêu vặt.

Lộc Hàm vẫn luôn làm ẫu thân thực yên tâm, chỉ duy nhất có một lo lắng là cậu đã ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có người bạn gái chính thức nào. Tuy bề ngoài Lộc Hàm không thể tính là một người anh tuấn tiêu soái, nhưng dáng người cao trên dưới 1m8 thon gầy cân xứng, ngũ quan lại ôn nhu nên cũng có thể xưng là ngọc thụ lâm phong. Hơn nữa Lộc Hàm tính tình rất tốt, làm người nho nhã khiêm tốn, lại làm ở Xí nghiệp Ngô thị nổi danh, tiền lương cộng phúc lợi không thấp, tổng hợp lại cũng có thể xem là một người đàn ông có điều kiện tốt.

Chính là một người đàn ông tốt như vậy, được không ít phụ nữ theo đuổi, cũng có rất nhiều người giúp cậu giới thiệu quá bạn gái, nhưng cuối cùng đều không thành. Mắt thấy tuổi Lộc Hàm càng ngày càng lớn, Lộc mẫu lo lắng vô cùng.

Xa hoa truỵ lạc, ánh sáng chớp nhoáng làm mắt Lộc Hàm hoa cả lên, đang lúc cậu định thu hồi tầm mắt đi tìm Mân Thạc, thì một đạo thân ảnh thân quen ở một góc sáng sủa làm mắt cậu dừng lại.


“Ngô tổng!!!” Lộc Hàm kêu lên một tiếng, cậu làm sao cũng không thể ngờ lần đầu tiên đến quán bar lại có thể gặp được người lãnh đạo cấp cao của mình.

Lộc Hàm nhìn đến Thế Huân ở góc kia vừa nốc xong một ly rượu, cứ y như là đang uống nước. Sau đó anh thế nhưng vứt cả cái ly, cầm chai rượu lên trực tiếp đổ vào miệng.

“Ngô tổng, đừng uống nữa!” Lộc Hàm vội vàng chạy qua. Muốn đoạt lấy bình chai từ trong tay Thế Huân.

"Lâm, Lâm… anh không muốn chia tay… Đừng rời bỏ anh… Lâm… Không cần đi…” Thế Huân uống đến mông lung, thần trí dường như đã không còn rõ ràng. Lại ngộ nhận Lộc Hàm là Quan Lâm, nắm chặt tay Lộc Hàm, dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn cậu.


Quan Lâm!? Chia tay!? Nghe được những lời đứt quãng của Thế Huân, Lộc Hàm trong lòng “Lạc!” Một chút.

Giống như chúng ta thường than thở, đàn ông tốt tại sao đều đã có bạn trai!? Mặc dù nguyên nhân làm người đàn ông tốt Lộc Hàm không có bạn gái không phải vì cậu có bạn trai, nhưng đại loại cũng không khác biệt lắm. Lộc Hàm thích đàn ông, hơn nữa cậu từ khi phát hiện điều này thì trước sau cũng chỉ thích qua một người, đáng buồn hơn đó lại là yêu thầm. Mà người làm cho Lộc Hàm thầm mến mấy chục năm chính là Ngô Thế Huân.

Nếu nói Lộc Hàm tổng thể được xem là một người đàn ông tốt, thì Thế Huân tuyệt đối là một người đàn ông kiệt xuất. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, dáng người có thể so sánh với huấn luyện viên thể dục, gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng. Bề ngoài của Thế Huân có thể dùng từ hoàn hảo để hình dung.

Lộc Hàm trước khi đến Ngô thị làm việc đã biết Thế Huân. Đó là vào ngày khai giảng Đại học, Thế Huân thay mặt cho tân sinh viên lên phát biểu, lời nói khéo léo, dáng người tiêu soái, tư thế oai hùng làm cho phần đông những người đứng bên dưới trong đó có cả Lộc Hàm đều mê mụi nhìn lên, trong đầu lưu lại ấn tượng không thể nào phai nhạt.

Trong cuộc sống đại học vài năm sau đó, Thế Huân liền trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường, các hoạt động ngoại khóa đều không hề thiếu bóng dáng của anh, đến học bổng cuối năm cũng có tên anh trên đầu danh sách. Đại khái lúc ấy dù sao vẫn còn là sinh viên, nên Thế Huân không công khai thân phận là GAY của mình, thậm chí còn sắm vai một công tử ăn chơi, bên người luôn có người đẹp vờn quanh, thay bạn gái như thay áo.

Lộc Hàm những năm đó đều lặng lẽ nhìn mỹ nữ bên cạnh Thế Huân đổi tới đổi lui, biết rõ bản thân chẳng có chút hi vọng nào, vậy mà vẫn không quản được trái tim của mình, thậm chí có đôi khi cậu còn cố ý ở trên đường Thế Huân thường đi qua, để có thể liếc nhìn anh một cái. Chẳng qua chỉ là thoáng gặp, Lộc Hàm sẽ vẫn luôn ngóng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Thế Huân, mà đối với Thế Huân, Lộc Hàm chỉ là một kẻ qua đường xa lại không hơn không kém.