Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 140: Trở về

Nghe thấy Lộc Hàm đồng ý lưu lại, Thế Huân cao hứng muốn chết, đến nỗi buổi trưa ăn gì anh cũng hoàn toàn không có ý kiến, dù sao vô luận Lộc Hàm nấu cái gì anh đều thích ăn.

Hai người ăn xong điểm tâm, Thế Huân đang muốn giúp thu dọn phòng bếp thì nhận được điện thoại của thư ký, nói đã gởi mail văn kiện cho Thế Huân và cần anh xử lý gấp. Lộc Hàm liền lấy cớ này đuổi Thế Huân đến phòng sách làm việc, kỳ thật cậu thu dọn rất thuần thục chỉ cần loáng một cái là xong, có Thế Huân bên cạnh quấn tới quấn lui, Lộc Hàm lo lắng vết thương của anh, thời gian bị kéo dài không bằng chính mình dọn dẹp còn nhanh hơn.

Lộc Hàm thu thập xong phòng bếp cũng không còn việc gì để làm, liền đi đến phòng sách xem có thể giúp gì cho Thế Huân không.

Thế Huân đang làm việc trên máy tính, bởi vì tay bị thương, chỉ có thể dùng một bàn tay đánh bàn phím, ngón tay điểm đến điểm đi rất là lao lực.

“Có cần giúp gì hay không!?” Bởi vì Thế Huân xử lý trên cơ bản đều là những văn kiện tương đối cơ mật đối với Ngô thị, Lộc Hàm vẫn chưa trực tiếp tới gần máy tính, mà là đứng đối diện anh nhẹ giọng hỏi.

“Một bàn tay đánh máy mệt chết đi được, Lộc Hàm mau tới giúp anh.” Thế Huân ngược lại không hề e dè Lộc Hàm, ồn ào oán giận lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cậu.


Lộc Hàm đi qua ngồi trước máy tính. Dù sao cũng làm ở Ngô thị nhiều năm, chỉ cần nghe Thế Huân chỉ một ít thao tác đơn giản, Lộc Hàm liền rất nhanh bắt đầu thuần thục gõ bàn phím.

Hai người tình cảm có tình cảm, nhưng xét về mặt công việc cũng không hàm hồ, Thế Huân đứng ở phía sau Lộc Hàm cẩn thận nhìn chăm chú màn hình máy tính. Lúc trước anh từng nghe thư ký nói Lộc Hàm khả năng làm việc xuất sắc, nhưng một là tổng giám đốc còn một là nhân viên bình thường nên không thể trực tiếp gặp mặt làm việc, hiện tại tận mắt nhìn thấy cậu làm việc mới phát hiện năng lực làm việc của cậu quả thật rất tuyệt, trong ánh mắt dần dần để lộ ra sự tán thưởng.

“Thế Huân, anh xem chỗ này có phải bị sai rồi không!?” Lộc Hàm đột nhiên dừng lại, chỉ một điểm trên màn hình rồi quay đầu hỏi Thế Huân.

“Hửm!?” Thế Huân hơi hơi nhíu mi, phần văn kiện này lúc trước mình đã cẩn thận đối chiếu qua, đã xác nhận không có sai lầm.

“Sai lầm cũng không rõ rệt lắm, không cẩn thận sẽ bỏ qua. Nhưng anh nhìn lại xem, nơi này rõ ràng có thể thấp thêm một chút %, tuy rằng bề ngoài nhìn không lớn lắm, nhưng nếu tổng kết hết lại thì Ngô thị sẽ tổn thất không nhỏ, có lẽ đối phương cố ý làm ra chỗ này để Ngô thị không phát hiện nhằm có mục đích…” Lộc Hàm chỉ màn hình máy tính chăm chú giải thích với Thế Huân.


“Lộc Hàm, trở lại Ngô thị làm việc đi!” Còn chưa chờ Lộc Hàm nói xong, Thế Huân đột nhiên xoay hẳn người cậu lại, khẩn cấp yêu cầu. Nguyên bản anh muốn mọi chuyện cứ từ từ, dù sao đơn từ chức lúc trước của cậu cũng là chính mình phê chuẩn. Xuất phát từ lo lắng, Thế Huân cũng không có khả năng trực tiếp sảng khoái yêu cầu Lộc Hàm trở lại Ngô thị, anh muốn trước hết đem tình cảm của hại người ổn định lại, rồi mới nhắc chuyện công ty. Nhưng hiện tại, một chỗ sai lầm cậu chỉ ra làm Thế Huân ý thức được Ngô thị đã mất đi một nhân viên xuất sắc, cũng bất chấp kế hoạch hoàn hảo phía trước, liền lập tức muốn Lộc Hàm trở lại Ngô thị.

“Em…” Lộc Hàm bị yêu cầu của Thế Huân dọa sợ, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

“Lộc Hàm trở về được không!?” Thế Huân cũng biết mình khẩu khí nóng vội, liền thay đổi âm điệu nhẹ nhàng năng nỉ.

“Ừm…” Lộc Hàm cúi đầu do dự, bỏ qua yếu tố tình cảm với Thế Huân, lúc trước là chính mình chủ động xin từ chức, hiện tại tái trở về, các đồng nghiệp khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.

“Không vội không vội, em từ từ suy nghĩ đi.” Thế Huân sợ bức quá chặt ngược lại sẽ lộng xảo thành chuyên, chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian nghĩ ngơi này một bên tăng tiến tình cảm hai người một bên để Lộc Hàm chậm rãi suy nghĩ về chuyện này. Thế Huân nghĩ cho dù đến lúc đó cậu không đáp ứng, mình cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đưa được cậu về Ngô thị. Ái nhân của mình, năng lực làm việc cao đến thế, còn để ra ngoài làm việc cho người khác, nếu thực như vậy Thế Huân đại khái sẽ bị chính mình làm tức đến chết.

“Ân.” Lộc Hàm thấy Thế Huân không hề ép sát cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trở lại tiếp tục công tác.

Sau khi Thế Huân hoàn toàn yên lòng, căn bản là không hề nhìn Lộc Hàm thao tác máy tính. Lúc Lộc Hàm làm việc, anh chỉ dùng bàn tay không bị thương giúp cậu xoa bóp vai, rồi mới làm bộ như lơ đãng sờ sờ vài chỗ khác.