Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 133: Đau lòng

Sáng sớm hôm sau, Thế Huân liền lái xe tới dưới lầu nhà Lộc Hàm, lo lắng chờ đợi cậu. Vốn là ngày hôm qua Lộc Hàm đồng ý cùng mừng sinh nhật với anh, phát sốt đau đầu của Thế Huân liền không thuốc mà khỏi. Nhưng buổi tối trước lúc chia tay, Thế Huân nhất thời xúc động hôn cậu, làm cậu hoảng sợ tựa như chạy trốn mà đi, chuyện này là tâm Thế Huân chấn động, lo lắng cả một đêm, lăn qua lộn lại cũng ngủ không an ổn, buổi sáng khi tỉnh lại viền mắt còn có quầng thâm.

“Lộc Hàm!” Thế Huân vừa nhìn thấy Lộc Hàm từ tòa nhà đi ra, liền lập tức chạy lại phía cậu.

“Ngô… tiên sinh.” Lộc Hàm đã khôi phục thái độ lãnh đạm xa cách lúc trước, cố ý không nhìn thấy ánh mắt chờ mong trở nên mất mát của Thế Huân.

“Lộc Hàm, tối hôm qua anh…” Thật vất vả mới có một chút tiến triển, hiện tại hết thảy lại trở về vạch xuất phát, đều là tại mình tối hôm qua xúc động … Lộc Hàm một tiếng khách khí “Ngô tiên sinh”, làm trong lòng Thế Huân ảo não không thôi, còn muốn hướng Lộc Hàm giải thích về chuyện nông nỗi hôm qua.


“Ngô tiên sinh, sau này anh đừng đứng ở dưới lầu chờ tôi, bị mẹ tôi thấy không tốt lắm.” Lộc Hàm lên tiếng đánh gãy lời giải thích nói còn chưa nói xong của Thế Huân.

Tối hôm qua Lộc Hàm cũng ngủ không ngon, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Thế Huân hôn mình, hơn nữa lúc cậu nhắm mắt muốn đi ngủ, hình ảnh kia lại càng trở nên rõ ràng, đầu lưỡi ướt sũng của Thế Huân liếm qua cánh môi, cuốn lấy đầu lưỡi chính mình điên cuồng mút… Thậm chí vì những hình ảnh đó mà cậu dần dần có phản ứng. Lộc Hàm không tự chủ đưa tay xoa lấy đôi môi đã bị Thế Huân hôn qua… Không thể! Cậu bị chính hành động vô thức của mình làm cho hoảng sợ, ngón tay lập tức rời khỏi đôi môi, dùng sức lắc đầu, tựa hồ như muốn đem Thế Huân vứt khỏi đầu mình, sợ nếu còn nghĩ tiếp sẽ nhớ đến vô số cử chỉ thân mật trước kia.

Vô luận là do hôm qua nhất thời mềm lòng đáp ứng Thế Huân đón sinh nhật, hay là bởi vì cái hôn làm bản thân có phản ứng, đều lần nữa chứng minh Lộc Hàm căn bản không thể bỏ xuống được Thế Huân, nhưng nếu càng không thể buông bỏ thì càng muốn chạy trốn né tránh. Vừa lúc Lộc Hàm cũng đang lo lắng Thế Huân xuất hiện dưới nhà hoài sẽ làm mẹ hoài nghi, cho nên hồi trước không cho anh tới công ty tìm mình, hiện tại cũng không cho anh ở dưới nhà đợi mình, Lộc Hàm tận lực giảm bớt cơ hội gặp mặt của cả hai, ngăn cản chính mình lại một lần nữa hãm sâu.


“Lộc Hàm… kia… sau này anh sẽ đứng xa một chút, cam đoan sẽ không để dì thấy nữa. Lộc Hàm, anh không ý tứ gì khác, chỉ là muốn mỗi ngày được nhìn thấy em một lần… anh…” Sắc mặt Thế Huân lập tức trở nên trắng bệch, vội vội vàng vàng giải thích.

“Ngô tiên sinh, làm phiền anh tránh ra, tôi đi đi làm.” Lộc Hàm không hề để ý tới lời giải thích của Thế Huân, nghiêng người đi qua khỏi Thế Huân.

“Lộc Hàm…” Thế Huân còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt cương quyết của cậu, cũng chỉ đành tránh đường.

Từ sau ngày đó, Thế Huân thật đúng là không hề xuất hiện dưới lầu nhà Lộc Hàm nữa. Sửa thành mỗi ngày đứng chờ ở chỗ Lộc Hàm đón xe bus. Cũng không đến quá gần công ty cậu, chỉ đứng ở một chỗ thật xa chờ Lộc Hàm tan tầm. Mỗi ngày tới tới lui lui không ngại vất vả, cũng không có phiền chán, chỉ mong Lộc Hàm có thể liếc nhìn anh một cái.

Lộc Hàm lúc đầu còn có thể làm bộ như không nhìn thấy Thế Huân, có đôi khi Thế Huân chủ động nhìn cậu cười tươi, Lộc Hàm cũng là hờ hững, nghĩ rằng không quá vài ngày Thế Huân sẽ liền biết khó mà lui, nhưng ngày qua ngày, Thế Huân cũng thực kiên trì. Lộc Hàm chỉ cần nghĩ đến bộ dáng cẩn thận của anh khi đứng trước mặt mình, trong lòng liền dần dần bắt đầu đau đớn.