Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 121: Nhớ lại

“Lộc Hàm!” Lộc Hàm vừa mới đi tới dưới nhà, liền nhìn thấy Thế Huân rất nhanh hướng bên này chạy tới.

Nhiều ngày nay, chiều nào sau khi tan ca Lộc Hàm cũng đều nhìn thấy Thế Huân chờ mình dưới nhà, rồi hai người sẽ lặp lại cùng một đoạn đối thoại.

“Lộc Hàm!!!” Thế Huân kích động chạy đến trước mặt Lộc Hàm, giơ cánh tay lên muốn đưa cậu ôm vào trong ngực. Nhưng bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của Lộc Hàm làm động tác của anh bị kềm hãm, hai tay cứng ngắc giơ giữa không trung.

“Ngô tiên sinh có chuyện gì không!?” Thái độ Lộc Hàm vẫn hờ hững giống mấy ngày trước, khẩu khí thản nhiên, không có bất luận bất mãn cũng không có nửa phần hòa nhã nào.

“Không… không có việc gì. Lộc Hàm… chờ một chút! Anh có việc có việc…” Thế Huân tham lam nhìn Lộc Hàm, ánh mắt không nỡ dời đi một chút. Nhìn thấy cậu dời bước chuẩn bị vào nhà, liền vội vàng sửa lại lời nói.

Lộc Hàm dừng lại cước bộ, cũng không truy vấn Thế Huân, cứ như vậy lẳng lặng đứng yên chờ đợi Thế Huân nói chuyện.


“Lộc Hàm, anh…” Thế Huân há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì mới có thể lưu lại Lộc Hàm.

Hiện tại mỗi ngày anh đều vội vã hoàn thành xong công việc, sau đó lập tức lái xe đến dưới nhà Lộc Hàm chờ cậu tan tầm, lúc chân chính gặp được người lại cứng họng không biết nói cái gì. Nói đúng hơn, chỉ một câu “Đều đã là quá khứ” của Lộc Hàm sẽ đem lời xin lỗi Thế Huân muốn nói nhất thời nuốt trở về. Nói anh yêu em đi, nhưng những lời này sao có thể thốt ra miệng mỗi ngày, ngươi một ngày nói đến chín mười lần, thử hỏi còn có ai tin thành ý của ngươi.

Điều kiện Thế Huân tốt, từ nhỏ đến lớn đều là người khác theo đuổi, lúc trước anh chân chính theo đuổi cũng chỉ có một mình Quan Lâm. Quan Lâm tính tình tùy hứng nuông chiều, Thế Huân liền chiều chuộng nhường nhịn một chút; Quan Lâm thích mua đồ, Thế Huân liền không quản để cho hắn quét sạch thẻ của mình.

Nhưng mà hiện tại đối mặt Lộc Hàm, Thế Huân một tí xíu biện pháp đều không có. Lộc Hàm không cần Thế Huân chiều chuộng, lúc trước khi hai người sống chung, đều là cậu hống sủng anh; Lộc Hàm không cần tiền của Thế Huân, hai tờ chi phiếu anh đưa cậu lúc trước một đồng cũng chưa dùng qua.

Chuyện cho tới bây giờ, Thế Huân hiểu được lúc đó chính anh mới là người không thể ly khai Lộc Hàm, không thể ly khai sự ôn nhu chăm sóc của cậu, không thể ly khai thân thể ấm áp của cậu. Nhưng mình đã làm được gì cho cậu!? Tiền, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng cần. Tình yêu, bị mình thương tổn như vậy có lẽ cậu cũng không muốn nó nữa rồi.

“Ngô tiên sinh, nếu anh không có việc gì…” Lộc Hàm nhìn thấy Thế Huân ngơ ngác nhìn mình không nói chuyện, mở miệng nói cáo từ một lần nữa muốn rời khỏi.


“Lộc Hàm đừng đi!” Thế Huân bối rối tiến lên một bước chặn Lộc Hàm.

“Ngô tiên sinh…” Lộc Hàm vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên nhíu mày, động tác của Thế Huân làm cậu không thoải mái nhớ lại việc lúc trước bị Vạn lão bản ngăn lại ở trong toilet.

“Lộc Hàm, em sao vậy!?” Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm thay đổi sắc mặt, trong lòng càng thêm thất kinh, không biết mình làm sai cái gì làm cậu mất hứng. Hiệu tai anh cuối cùng cũng biết trước kia Lộc Hàm đối mặt với mình ra sao, tại sao luôn là một bộ dáng thật cẩn thận, là bởi vì quá để ý đối phương, chỉ hy vọng mình ở trước mặt đối phương thể hiện tốt nhất, sợ hãi mình làm sai việc gì chọc đến đối phương không vui. Giờ phút này Thế Huân cảm nhận được, lại đau lòng những ủy khuất mà trước kia Lộc Hàm cảm thụ, lại hối hận về sai lầm của mình.

“Tôi không sao, Ngô tiên sinh mời anh tránh đường.” Lộc Hàm lắc đầu, hướng bên cạnh dời bước, muốn lách qua người Thế Huân.

“Lộc Hàm…” Lúc này Thế Huân sao có thể để Lộc Hàm rời đi, vội nhít người chặn đường của cậu.

Thế là Lộc Hàm lại đi hướng một bên khác của Thế Huân, kết quả Thế Huân cũng liền lập tức nhít qua, lách qua lách lại Lộc Hàm vẫn không bỏ qua được sự đeo bám của Thế Huân, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi. Mà Thế HUân cũng càng ngày càng lo lắng, bạo dạn chặn đường Lộc Hàm không cho cậu về nhà.

“Tiểu Lộc, con đang làm gì đó!?” Trong lúc hai người còn đang giằng co, phía sau Lộc Hàm đột nhiên vang lên tiếng gọi khẽ của mẫu thân.

“Mẹ, không có việc gì.” Lộc Hàm không cùng Thế Huân dây dưa nữa, chạy đến bên cạnh mẫu thân cầm giúp bao đồ ăn trong tay bà.