Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 12: Hiểu lầm

“Lâm, Lâm…” hai tay Thế Huân đặt ở hai bên thân thể Lộc Hàm, mồ hôi tích tụ từng giọt trên trán, trong mũi phát ra hơi thở nóng rực, một tiếng khóc lóc nỉ non truyền đến bên tai y. dương v*t một lần rồi lại một lần mạnh mẽ va chạm với hậu huyệt, thân thể hai người va chạm không ngừng phát ra âm thanh ‘ba,ba’ vang dội, nhưng chỉ càng kích thích thêm tình dục nơi hai người. Thế Huân đã không thể kiên trì nữa, đem ôn nhu vứt ra sau đầu, đột nhiên thẳng khởi nửa người trên, hai tay bắt lấy hai chân Lộc Hàm đẩy về phía trước, đem toàn bộ cái mông đều dựng thẳng lên, thuận tiện cho chính mình mỗi lần tiến quân đều thẳng tốc đến chỗ sâu nhất.

“Thế Huân… Thế Huân… em không được…” Toàn bộ thân thể cùng tâm hồn Lộc Hàm đều đã hảm sâu vào tình dục, thân thể cơ hồ bị Thế Huân ép thành 90 độ, hậu huyệt bị dương v*t tùy ý trừu sáp thao lộng, mới nếm thử tình dục không ngờ lại trải qua ái ân điên cuồng như vậy, dương v*t phía trước của cậu bị kích thích càng ngày càng trướng, Lộc Hàm nhịn không được đưa tay cầm lấy dương v*t chính mình mà an ủi. Trước sau đều bị kích thích khiến Lộc Hàm rất nhanh có cảm giác muốn bắn tinh lần thứ hai.

“Lâm, chúng ta cùng nhau…” Hậu huyệt ấm áp ẩm ướt, người dưới thân lại rên rĩ động tình làm Thế Huân cũng rất nhanh bị kích thích, anh đỉnh khởi thắt lưng hướng vào chỗ sâu nhất trong thân thể Lộc Hàm…

“Ngô…” Thế Huân mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhẹ nhàng cử động cái đầu vô cùng đau nhức, cố gắng mở mắt ra. Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ nên nhanh chóng nhắm lại, thích ứng trong chốc lát mới lần thứ hai mở.

Ánh mắt thẳng tấp nhìn lên trần nhà, xác định là phòng của mình, quay đầu nhìn đến người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh mình.


“Chết tiệt! Hôm qua uống nhiều lắm, say quá … Thế nhưng lại lầm tưởng một MB là Quan Lâm mà mang về nhà” Thế Huân xốc chăn lên, nhìn đến bên dưới chăn cả mình và người đàn ông kia đều toàn thân xích lõa, kí ức mơ hồ của đêm qua tràn vào trong đầu, anh chửi nhỏ một tiếng, trong lòng hối hận không thôi, tâm tình buồn bực từ trên giường ngồi dậy.

“Dậy đi, nhanh cầm tiền rồi biến!” Thế Huân vươn chân đá bên hông hạ thân của người đàn ông kia.

“A!” Không biết là Thế Huân là vô tình hay cố ý, vừa lúc đá trúng bộ vị trọng điểm của Lộc Hàm, làm cậu kêu lên lặp tức mở mắt, liền nhìn thấy Thế Huân thần tình chán ghét đang nhìn mình.

Đêm qua sau khi hai người làm xong, Thế Huân phỏng chừng là đã thỏa mãn, có lẽ không thể theo lẽ thường mà suy đoán hành vi của người say rượu, Thế Huân cũng không ôm Lộc Hàm mà nỉ non gọi “Lâm” nữa, tự bản thân mơ mơ màng màng đi đến phòng tắm tắm rửa, sau đó ngã ra giường ngủ say.


Lộc Hàm cũng đành phải mượn phòng tắm của anh tẩy rửa thân thể, rồi mới tính toán lập tức rời đi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, Thế Huân làm đến lúc sau có chút kịch liệt, lúc ấy thì thích thật. Nhưng hậu quả là không chỉ phía sau cậu có chút không thoải mái, mà hai chân cũng hư nhuyễn muốn chết, lúc nãy tắm đều phải vịnh vào vách tường, chớ nói chi là đi đường.

Lộc Hàm không ngăn được mình liền nằm xuống bên cạnh Thế Huân, nghĩ thầm chỉ cần nghỉ ngơi một lúc rồi thừa dịp Thế Huân còn ngủ say mà rời đi, nhưng thật sự là rất mỏi mệt, cậu bất tri bất giác ngủ thẳng đến khi Thế Huân đá cậu tỉnh lại.

“Nhanh cút!” Thế Huân cực không kiên nhẫn lập lại một câu, xoay người lấy ví của mình, móc tiền ra ném thẳng vào mặt Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, không hiểu nổi ý tứ của anh.

“Sao vậy! Còn chê ít!?” Thế Huân nhíu nhíu mày, khinh thường nhếch miệng, lại lấy ra tấm chi phiếu hướng Lộc Hàm ném tới.

Cho dù Lộc Hàm luôn luôn trung thực, không đánh bài, không gái gú, thậm chí thẳng đến hôm qua là lần đầu cậu đến quán bar, thì hiện tại cậu cũng đã hiểu tại sao Thế Huân cho cậu tiền, cũng biết anh đem cậu thành cái dạng gì!