Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 117: Gặp mặt

Tình cảm Thế Huân đối với Lộc Hàm có lẽ thực ứng với câu, sau khi mất đi mới thấy quý trọng. Lúc Lộc Hàm còn ở bên, Thế Huân hưởng thụ sự ôn nhu của cậu, săn sóc của cậu, chiếu cố của cậu… Ở mặt tình cảm của hai người, Thế Huân luôn cảm thấy mình tuyệt đối chiếm vị trí làm chủ, chỉ cần mình không mở miệng nói chấm dứt bao dưỡng, Lộc Hàm sẽ vĩnh viễn đều làm bạn bên cạnh mình. Cho nên sau khi anh phát hiện Lộc Hàm thích mình, thái độ cũng liền mập mờ không rõ, lề mề kéo dài, dù sao cậu cũng sẽ không rời bỏ mình mà đúng không!? Đến khi Thế Huân hiểu lầm Lộc Hàm lừa gạt mình. Trong lòng nghĩ đem Lộc Hàm như MB mà đối đãi, như vậy bị một MB lừa thì có đáng để rối rắm không, cho tiền bảo cậu cút đi không phải xong. Nhưng Thế Huân vẫn do dự không muốn để cho Lộc Hàm rời đi, tìm ình một lý do nói muốn xem cậu rốt cuộc ở sau lưng mình làm cái gì. Nói đến cùng thì kỳ thật trong lòng Thế Huân còn ôm hy vọng, không muốn buông tay mà thôi.

Nếu hai người chỉ đơn thuần là giao dịch tiền bạc, thì khi Thế Huân bắt gặp Lộc Hàm cùng Vạn lão bản ở toilet quán bar, anh nhiều lắm sẽ chỉ cảm thấy mình buôn bán lỗ vốn. Nhưng là khi đó cảm giác bị phản bội nháy mắt nảy lên trong lòng. Càng để ý thì càng phẫn nộ, trong lòng Thế Huân khó chịu, nên nghĩ muốn cho Lộc Hàm cũng khó chịu như mình, liều mạng nói những lời khó nghe kích động cậu, nhục nhã cậu, nhẫn tâm đem Lộc Hàm đuổi đi.

Lộc Hàm đi rồi, Thế Huân ngủ một mình sẽ cảm thấy rét lạnh, sẽ nhịn không được nghĩ đến cậu mà thẩm du, sẽ tiếp tục uống sữa mà cậu đã mua lúc trước, sẽ điên cuồng hoài niệm trù nghệ của cậu đến nỗi bất luận mỹ thực gì đều nuốt không trôi, sẽ mượn công tác bận rộn để xem nhẹ cùng quên Lộc Hàm… Lộc Hàm trong thế giới Thế Huân như hình với bóng, trốn không thoát, quên không được.

Kỳ thật Thế Huân cũng không cần tra tấn chính mình như thế, đường đường tổng giám đốc Ngô thị, cái không hề thiếu chính là tiền, Thế Huân có thể mua một căn nhà khác xóa sạch dấu vết Lộc Hàm, có thể dùng tiền bao dưỡng một MB kỹ thuật trên giường hơn gấp trăm ngàn lần so với Lộc Hàm, Thế Huân có thể dùng tiền mời đầu bếp nhất đẳng đến nấu cơm ình… Có lẽ trên đời này hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, nhưng mà tình cảm lại không quan hệ với tiền tài, đối với thói quen, quyến luyến cùng ỷ lại của một người, không phải dùng tiền là có thể thay đổi.

Sau khi hết thảy chân tướng đã rõ ràng, Thế Huân khổ sở, anh hối hận, anh muốn lập tức đi tìm Lộc Hàm nói xin lỗi với cậu, muốn đem tình cảm của mình nói cho Lộc Hàm nghe… Nếu không thương, anh cần gì phải lo lắng muốn vãn hồi như thế.


Thế Huân lái xe đến nhà Lộc Hàm. Anh không dám gọi điện thoại cho cậu trước, sợ Lộc Hàm sẽ không nghe máy, sợ Lộc Hàm nghe xong sẽ có ý né tránh không ình gặp mặt.

Tới dưới lầu nhà Lộc Hàm, Thế Huân do do dự dự không dám đi lên, nếu có mẹ Lộc Hàm ở nhà, bà hẳn còn chưa biết chuyện của mình cùng Lộc Hàm, chính mình cứ thế xông lên, sẽ làm Lộc Hàm xấu hổ đi… Nếu là trước kia, Thế Huân sẽ không nghĩ trước nghĩ sau nhiều như thế, nhưng là hiện tại đã xác định tình cảm của mình, trong lòng bắt đầu vì Lộc Hàm mà suy nghĩ.

Gọi điện thoại, không dám. Lên lầu, do dự. Thế Huân ở dưới lầu nhà Lộc Hàm đi tới đi lui.

“Lộc Hàm!!!” Trong lúc Thế Huân đang không biết tính làm sao, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh thon gầy của Lộc Hàm ra hiện trong tầm mắt, vội vàng chạy qua.


Lộc Hàm không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thế Huân.

Ngày đó sau khi bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, Lộc Hàm lảo đảo đi trên đường hồi lâu, chậm chạm đợi đến khi chắc chắn mẫu thân đã ngủ mới lén trở về nhà. Kết quả hôm sau liền bị sốt cao, mẫu thân hỏi cũng chỉ có thể nói mình bị cảm lạnh.

Lộc Hàm nghĩ thầm mình và Thế Huân coi như đã hoàn toàn kết thúc, liền nói với mẫu thân mình không cần đi chi nhánh công ty làm nữa, muốn trở về nhà ở. Mẫu thân lên tiếng, nói như vậy cũng tốt, về nhà mẹ con có thể chăm sóc lẫn nhau, ở bên ngoài sinh bệnh cũng không có người chiếu cố. Lộc Hàm nhìn thái dương đã nhuốm hoa râm của mẫu thân, trong lòng đặc biệt đích khó chịu. Lúc trước lừa gạt mẫu thân để cùng Thế Huân sống chung, cuối cùng lại lâm vào kết cục như vậy, tình yêu mộng nát, công việc cũng mất, lại làm mẫu thân chịu khổ.

Lộc Hàm không muốn để ẫu thân lại vì mình lo lắng, nên không đem chuyện đã từ chức nói với bà. Chờ thứ hai thân thể khỏe hơn, liền theo giờ làm thường ngày đi kiếm việc làm, có vết xe đổ của Vạn lão bản lần trước, Lộc Hàm khi tìm việc cũng cẩn thận hơn, bất quá lần này rất thuận lợi, Lộc Hàm rất nhanh tìm được việc làm, là một công ty nhỏ, lão bản là một phụ nữ đã kết hôn.

Lộc Hàm vốn có năng lực công tác xuất sắc, ở công ty mới ngồi không hai ngày liền bắt đầu làm việc. Mỗi ngày đi làm tan tầm đúng hạn về nhà, cuộc sống tựa hồ khôi phục lại quỹ đạo trước khi gặp Thế Huân