Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 108: Khổ sở

“Lộc Hàm!” Thế Huân nhìn chăm chú thân thể lung lay của Lộc Hàm, biết cậu định đi vào phòng thu dọn đồ đạc. Lộc Hàm sẽ lập tức rời đi, hai người từ nay về sau sẽ không còn bất cứ liên hệ nào. Thế Huân nghĩ đến đây, đáy lòng đột nhiên sinh ra một trận khủng hoảng không thể giải thích, nhịn không được hướng bóng dáng Lộc Hàm rống lớn một tiếng.

Lộc Hàm lại giống như mất đi thính giác, đối với gầm rú của Thế Huân mắt điếc tai ngơ, không nói lời nào, không quay đầu lại, chỉ là cuối thấp đầu nghiêng ngã lảo đảo đi vào phòng mình, trên đường đi va phải sô pha xém chút té sấp xuống, cũng đờ đẫn không có bất luận phản ứng gì.

Lộc Hàm đi vào phòng, biến mất khỏi tầm mắt Thế Huân. Khủng hoảng trong lòng anh lại không ngừng tăng lên, cũng rất nhanh vọt vào trong phòng.

Lộc Hàm lấy ra mấy món đồ mà lúc trước đem từ nhà mình đến, một lược sửa sang lại bỏ vào vali.

“Nhanh thu thập rồi cút đi! Ngày mai tôi sẽ đem bán căn nhà này, cậu ở đây một đoạn thời gian, ngay cả không khí đều trở nên vẩn đục.” Thế Huân liều mạng áp chế ý niệm muốn giữ Lộc Hàm lại, nói ra lời đả thương người khác, bức bách tim mình phải cứng rắn lên.

Động tác thu dọn của Lộc Hàm khẽ động một chút, trong lòng Thế Huân căng thẳng, anh hiện tại đặc biệt hy vọng Lộc Hàm có thể xoay người cãi lại mình vài câu, cho dù là mắng chửi cũng tốt hơn chính mình một người tự biên tự diễn, áp lực không khí sắp đem anh bức đến điên rồi. Nhưng Lộc Hàm cũng chỉ tạm dừng một lúc, rồi lại tiếp tục cuối đầu không lên tiến thu dọn tiếp.

“Đây là hai tờ chi phiếu lúc trước anh cho, còn có áo sơmi anh tặng.” Lộc Hàm sửa sang lại xong, đi đến trước mặt Thế Huân, đem chi phiếu cùng áo sơmi trả lại cho anh.

“Cậu chẳng phải muốn nó lắm sao, còn giả mù sa mưa trả lại cho tôi làm chi. Cái áo sơ mi cậu từng mặc qua kia không biết có bệnh truyền nhiễm gì không nữa, cậu thuận tiện ném vào thùng rác luôn đi.” Thế Huân không nhận đồ mà Lộc Hàm đưa cho, anh không muốn cứ như vậy cắt đứt với cậu không còn một mảnh, hai người một chút kỷ niệm nhớ lại đều không có, nhưng lại vô pháp nói ra lời muốn hắn ở lại. Chỉ có thể giả bộ không sao, tỏ vẻ chính mình đối với những thứ kia căn bản là không cần.


Sắc mặt Lộc Hàm vốn là không có chút huyết sắc đã muốn trong suốt thêm vài phần, nhưng cũng không có phản bác Thế Huân, đem chi phiếu để lên bàn, áo sơmi thì xếp lại bỏ vào trong vali.

“Tôi đi đây, tạm biệt.” Lộc Hàm nhất vali chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua bên người Thế Huân, nhỏ giọng chào một tiếng. Nếu không phải toàn bộ lực chú ý của anh đều tập trung trên nhất cử nhất động của Lộc Hàm, Thế Huân chắc chắc sẽ không nghe được câu chào tạm biệt kia.

Thế Huân nắm chặt tay, móng tay bấm vào trong thịt, mới nhịn xuống xúc động muốn đem Lộc Hàm kéo vào trong ngực.

Trong phòng khách truyền đến tiếng mở rồi đóng cửa, tâm Thế Huân tựa hồ lập tức lâm vào hư không.

Lộc Hàm không có mục đích đi trên đường, hiện tại cậu không dám về nhà, sợ mẫu thân nhìn thấy bộ dáng sa sút của cậu mà lo lắng khổ sở.

“Đi mà không nhìn đường hả!” Bị Lộc Hàm đụng vào, người qua đường mất hứng quát một câu.

Lộc Hàm lại không có bất luận phản ứng gì, biểu tình đờ đẫn, hai mắt trống rỗng vô thần cũng không biết đang nhìn đi đâu.

“Bệnh thần kinh!” Người qua đường cho rằng gặp phải người điên, chửi nhỏ một tiếng rồi nhanh đi mất.


Lộc Hàm tiếp tục đi về phía trước, đây là khoảng thời gian lý tưởng của buổi tối, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, hai bên đường sa hoatrụy lạc, người đến người đi cảnh tượng nhiệt náo. Thế nhưng trong đám người đông đúc, thân thể gầy yếu đơn bạc của Lộc Hàm càng có vẻ cô đơn tịch mịch.

Người yêu anh nhất chính là em

Sao anh nỡ để em khổ sở

Giờ khắc mà em cần anh nhất

Anh một câu cũng không nói ra

Khi đi ngang qua một quán bar, bên trong truyền ra một giọng ca trầm buồn, Lộc Hàm dừng bước lại, nhỏ giọng hát theo.

Người yêu anh nhất chính là em

Sao anh nỡ để em khổ sở

Vì anh trả giá nhiều như thế

Anh lại chưa từng cảm động qua

Ngô Thế Huân, em đã trả giá hết thảy, anh có phải hay không cho tới bây giờ đều chưa từng cảm động qua!? Khi Lộc Hàm ngẩng đầu, nước mắt cố nhịn thật lâu cuối cùng cũng chảy dài trên mặt.