Hải Âu Chi Thương

Quyển 2 - Chương 31

Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

Võ Kinh mấy ngày nay đều mê man, cửa sổ bị khoá nghiêm ngặt, nằm ở trên giường chỉ nghe thấy âm thanh bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bước chân thanh thuý vang lên trên sàn gỗ, len lén đẩy hé cửa ra, tiếng mâm cơm đặt trên sàn, còn có âm thanh nặng nề cùa mình giẫm lên bóng nắng trên sàn, sau đó chính là một sự tĩnh lặng đến ngạt thở, đây chính là khung cảnh mà Võ Kinh cực kì quen thuộc, một thế giới vĩnh viễn cô độc một mình.

Nhưng đột nhiên có một ngày, sự tĩnh mịch bị đánh vỡ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Phiêu Thịnh đứng ngoài cửa. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống Phiêu Thịnh giống như thiên thần toả ra hào quang, chỉ là thiên thần này tên là căm phẫn, lửa giận thiêu cháy, hai mắt sắt bén như lưỡi dao, cơ thể trước mặt cứng ngắc vặn vẹo, cái cổ nổi gân xanh dữ tợn. Vọt tới trước mặt Võ Kinh, Phiêu Thịnh một tay nắm lấy vạt áo Võ Kinh đem hắn kéo đến trước mặt, Võ Kinh gần như nghe được cả tiếng tim đập. Như là cảm thấy chán ghét tiếp xúc với Võ Kinh, Phiêu Thịnh đột nhiên buông lỏng tay ra, hung hăng ném qua một bên. Võ Kinh cảm giác cả thân thể mình như bay đi, đầu váng mắt hoa. Chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, hai người đối diện nhau. Phiêu Thịnh một câu không nói, bộ ngực phập phồng cùng hơi thở ồ ồ từ trong mũi phát ra nói rõ tâm tình hắn lúc này rất kích động.

“_Xem ra ngươi nhất định đã biết được chuyện ngươi muốn biết rồi.” Võ Kinh đánh vỡ trầm mặc, bộ dáng tươi cười mang theo trào phúng ngang ngược.

Võ Kinh ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ có chân tay run rẩy nói lên nội tâm hắn khẩn trương. Phiêu Thịnh đã biết cái gì? Là chân tướng hắn không thể tin được hay là sự thật bị kẻ khác bóp méo.

“_Ngươi biết ta nghe được tất cả xong thầm nghĩ đến việc gì không?

Phiêu Thịnh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Khi hắn từ chỗ Lục Châu nghe được chuyện phát sinh đêm năm đó xong đã không thể khống chế được bản thân xúc động, một đường ra roi thúc ngựa chạy về. Rót một chén nước cho bản thân, Võ Kinh nghịch nghịch chén nước.

“_Để ta đoán xem, việc ngươi muốn làm có đúng hay không…giết…chết…ta.”


Ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Phiêu Thịnh.

“_Có đúng hay không? Xem ra ngươi sớm đã lường trước được kết cục.”

Tức giận hoàn toàn không thể khống chế, một tay đem tiểu đao phòng thân bên hông rút ra, một tay nắm lấy Võ Kinh đẩy mạnh vào tường, đao nhẹ nhàng cắt vào da cổ Võ Kinh, rướm máu.

“_Ngươi năm đó làm ra loại chuyện này cư nhiên còn dám xuất hiện tại Trần phủ, ta nếu không giết ngươi, thật có lỗi với bản thân!”

“_Năm đó làm ra chuyện này? Ha ha, đại thiếu gia nghe xong nhất định là bị đả kích.” Nhẹ giọng cười, Võ Kinh hoàn toàn không để ý tới con dao kề trên cổ.

“_Để ta nghĩ thử xem bọn họ đã nói với ngươi những gì nhé, một tên người hầu lang tâm cẩu phế, một kẻ hạ nhân chẳng biết trả ơn lại còn câu dẫn đại thiếu gia không hiểu chuyện, hoặc là nói ta cường bạo đại thiếu gia nhỏ tuổi, ngươi nói xem, ta đoán có đúng hay không?”

“_Ngươi thừa nhận.”

Cuồng bạo trong mắt Phiêu Thịnh càng ngày càng đậm, thầm nghĩ muốn đem người trước mắt này băm thây vạn đoạn. Thảo nào người nhà vẫn luôn giấu mình chân tướng sự thật, sự thật này rõ ràng là hủy tự tôn, diệt tự tin của con người mà.

“_Ta thừa nhận cái gì? Đúng rồi, bọn họ có nói cho ngươi một số chuyện khác nữa không?”

Phiêu Thịnh bị nhãn thần Võ Kinh mê hoặc, không vì hành vi phạm tội mà nao núng sợ hãi, con mắt hắn bi thương, vẻ mặt hắn không vì loại chuyện này mà hèn mọn, đã bị một đao, hắn chỉ cười, nụ cười này nhìn chua xót, đau khổ đến cùng cực khiến bản thân cũng có thể cảm giác được là hắn bất đắc dĩ, buông đao, Phiêu Thịnh tay siết thật chặt.

“_Bọn họ nhất định không có nói cho ngươi những…chuyện này…” Thanh âm trầm thấp đến mơ hồ xuất ra, âm điệu mang theo một chút miễn cưỡng.


“_Năm đó, ngươi không biết lúc đó ngươi ở trong lòng ta thật đúng là nhu thuận, ngay cả lúc đau đớn, tay ngươi cùng cả người ngươi cũng vững vàng quấn lấy ta, ngươi không biết khi đó ngươi ở trong lòng ta có bao nhiêu quyến rũ cùng tiêu hồn đâu.” Nói ra lời lẽ phóng đáng tục tĩu, Võ Kinh cố ý đem môi chậm rãi tới gần Phiêu Thịnh.

“_Câm miệng!”

Trên mặt Phiêu Thịnh đã xanh đen lại, muốn cầm đao hướng trên ngực Võ Kinh đâm tới nhưng trong lúc ra tay lại xẹt qua cánh tay của Võ Kinh, huyết ồ ạt chảy ra, Phiêu Thịnh buông Võ Kinh. Võ Kinh chép miệng, hoàn toàn không đế ý tới máu chảy trên tay, nói:

“_Thật sự là rất ngoan, năm đó ngươi không có như thế này. Năm đó ngươi chính là vừa hoang dã vừa điên cuồng, ngươi có biết không? Nhớ tới năm đó vũ khí của ngươi chính là hàm răng. Mấy năm nay ta bình thường luôn nhớ đến thân thể mê người của ngươi, ẩm ướt, trơn truột mà vô cùng co dãn…”

Lời còn chưa nói xong Võ kinh đã bị ăn vài bạt tai, chỉ cảm thấy trời đất xoay vòng, Võ Kinh không chủ định ngã xuống nằm trên giường.

“_Ha ha ha…” Nhìn lên trần nhà, Võ Kinh cuồng tiếu, nước mắt len lén chảy qua bên tai.

“_Ngươi nghĩ rằng ta thật sự còn là Phiêu Thịnh năm đó mặc ngươi làm càn?!”

Lạnh lùng nhìn Võ Kinh cười, Phiêu Thịnh chậm rãi đi đến bên giường, áp chế lửa giận, thanh âm đòi mạng như ác quỉ từ địa ngục đến làm cho người ta cực kì sợ hãi:

“_Ngươi biết cái gì gọi là ăn miếng trả miếng chứ?”

Thấy nhãn thần Phiêu Thịnh nhìn mình không có một tia độ ấm, không có một chút tình cảm, còn có đôi tay thon dài kia di động trên y phục của mình, từng đợt hơi lạnh từ đầu ngón tay kia truyền thẳng vào tim, phảng phất như chính mình đang ở nơi sâu nhất của hầm băng.

“_Ngươi muốn làm gì?”


Võ Kinh hốt hoảng nhìn thấy tay kia xả y phục của mình xuống, liều mạng giãy dụa đứng lên, nhưng phát hiện chẳng biết từ lúc nào hai tay hắn đã bị Phiêu Thịnh khóa trên đỉnh đầu, hai chân bị kẹp giữa hai chân Phiêu Thịnh.

“_Buông…đừng!” Võ Kinh điên cuồng lắc đầu.

“_Yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi, bất quá ta tìm ba người đến.”

Ngay lúc Võ Kinh bị lời nói làm cho toàn bộ phản kháng đều dừng lại thì một tay Phiêu Thịnh đã mạnh mẽ xé nát quần áo trên người Võ Kinh, khẽ hít một hơi, tuy rằng đã sớm biết đêm đó người nhà quả thật đã trừng phạt hắn, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại đáng sợ như vậy, làn da trắng bệch do quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời rộp lên vô số vết thương đan vào nhau như vô số rắn rết bò trên cơ thể, Phiêu Thịnh gần như có thể cảm nhận được thảm trạng năm đó.

“_Không được…”

Như là phát hiện người mình trần truồng bại lộ trước mặt Phiêu Thịnh, Võ kinh một tay đem chăn che mình lại, nhưng rồi lại kinh hoàng nhìn thấy ba tráng hán đang từ từ đi đến, Võ Kinh không thể tin ngẩng đầu nhìn Phiêu Thịnh diện vô biểu tình.

“_Sẽ không, sẽ không!”

Liên tục lắc đầu, Võ Kinh muốn giãy dụa đứng lên bỏ chạy, nhưng lại bị một tay ấn ngược xuống giường, nhìn mọi người càng lúc càng đến gần mình, nghe được Phiêu Thịnh lạnh lùng như châm, nói:

“_Đây là báo ứng của ngươi.”

Báo ứng, báo ứng, từng cơn gió mát mẻ thổi qua nhưng không xua tan nổi cái nóng ác liệt trong phòng, dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, Võ Kinh chỉ cảm thấy toàn thân, từ tay đến chân đều buốt đến thấu tim, lạnh đến tận lòng, lẽ nào chính là bởi vì ta phạm vào trái cấm, tại chín năm trước bị trừng phạt, không phải, là từ chín năm trước bắt đầu chịu trừng phạt, đơn giản là ta yêu một người không nên yêu, vọng tưởng giữ lấy bảo vật không thuộc về ta, đây là nguyên do trời cao nghiêm phạt ta. Không, ai cũng có thể nghiêm phạt ta, chỉ có hắn là không được. Không, hay là chỉ có hắn mới có thể nghiêm phạt ta, chỉ có hắn mới có quyền nói ra hai chữ báo ứng này, lẽ nào ngày hôm nay mới chân chính là hình phạt cho sai lầm chín năm trước của ta. Si ngốc nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Phiêu Thịnh, Võ Kinh đầu óc hỗn loạn cực kì, chờ đến khi hắn phản ứng lại thì những nam nhân kia đã tới gần cơ thể của mình, chân bị giơ lên cao, quần bị xả xuống, Võ Kinh như phát cuồng tại trên giường kịch liệt giãy dụa, mồ hôi chảy không ngừng, mà toàn bộ nam nhân đều không bị ảnh hưởng đè lại thân thể hắn.

“_Buông ra!” Thét chói tai, Võ kinh liều mạng mà lay động, tinh thần gần như sụp đổ.


Vì sao phải làm như vậy, không nên, đừng làm ô uế thân thể của Võ Kinh, A Nê đã làm ô uế linh hồn của hắn, đừng làm như vậy, đừng khiến cho hắn triệt để lục thần câu diệt.

Từng kiện từng kiện vật che trên người hắn bị lấy đi, chân bị mạnh mẽ mở ra.

“_Ngươi giết ta đi!”

Nhìn cặp mắt vô tình của Phiêu Thịnh, là nhãn thần chỉ có ở Trần gia, Võ kinh điên cuồng kêu, đấm, đá.

“_Ngươi đừng làm như vậy, ngươi không được làm như vậy, Trần gia đã hủy đi quá khứ của Võ Kinh, ngươi đã hủy đi tương lai của Võ Kinh, hiện tại ngươi lại muốn hủy…một tia tồn tại cuối cùng của Võ Kinh.” Gần như là thét đến chói tai, giống như một cây đao cắt xuyên qua màng nhĩ.

Nhìn Võ Kinh liên tục giãy dụa, thấy được đôi mắt kia vững vàng nhìn chằm chằm mình hiện lên vô số tình cảm, thấy được nhãn thần kia từng trải, thống khổ cùng thê lương, tim Phiêu Thịnh đập nhanh hơn, thốt ra:

“_Dừng tay!”

Nhìn các nam nhân nghe theo mệnh lệnh rời đi rồi đóng cửa lại, nhìn Võ Kinh toàn thân xích lõa nằm trên giường co lại thành một khối run rẩy liên tục, bàn tay kia gần như có thể nói là da bọc xương đang run run nắm lấy y phục đã bị xé nát mà liều mạng che đậy lấy thân thể, Phiêu Thịnh hầu như là vô thức chậm rãi đến gần, tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể hắn, cảm giác từ tay truyền đến chính là Võ Kinh đang kịch liệt rung động, thân thể co lại càng chặt hơn, cố sức lật thân thể hắn ra, nâng mặt Võ Kinh lên.

Hiển nhiên hành động đột ngột ban nãy đã đánh nát ngụy trang tự vệ cùng kiên cường của Võ Kinh, trên mặt lệ đan vào nhau, nhãn thần khiếp đảm sợ hãi, miệng liều mạng cắn chặt đến chảy ra tơ máu, nhìn thân thể gầy yếu đến gần như lộ ra cả xương sườn, bộ ngực cường liệt phập phồng, vòng eo gầy mảnh phảng phất như gập lại sẽ gãy mất, theo ánh mắt đi xuống, Phiêu Thịnh sợ ngây người, da thịt trên tính khí héo rút gần âm mao nổi bật bị đóng dấu một chữ “SỈ” vô cùng bắt mắt. Cảm giác được ánh mắt Phiêu Thịnh hạ xuống nơi đó, sắc mặt Võ Kinh phút chốc trắng bệch, cầm y phục trên người cố sức kéo xuống phía dưới, nhưng chỉ “xoạt” một tiếng rách thành hai mảnh.

Nhìn Võ Kinh tay chân luống cuống, thật vất vả cầm quần áo che đi hạ thân, lông mi khẽ run nhẹ nhàng nâng lên, tia sáng trong con ngươi đen trũng kia đều là sóng nước bập bềnh, mang theo xấu hổ, sợ hãi, yếu đuối nhưng cũng có vẻ xa xôi lạnh lùng. Tóc tai tán loạn xã tại trên giường, gương mặt sau khi giãy dụa kịch liệt trở nên phiếm hồng, một thân vết thương hiện tại mê người đến không nói nên lời, Phiêu thịnh ung dung đi tới bên giường, tay chậm rãi mơn trớn vết thương, thân thể kia tiếp tục run rẩy, chỉ cảm thấy mạch máu lưu chuyển dưới da, da không phải rất tinh tế nhưng mang theo một cổ lạnh lẽo, dùng sức ấn xuống lại vô cùng co dãn đến khó tả. Chịu không nổi động tác quỉ bí như vậy của Phiêu Thịnh, sợ hãi nhãn thần hiện tại của Phiêu Thịnh, Võ Kinh hoảng sợ muốn giãy dụa, lại càng bị ấn lại giữ chặt.

“_Buông!” Khó tin lời nói từ trong miệng mình ra cư nhiên lại vô lực mềm yếu đến thế, miệng Võ Kinh gắt gao cắn môi mình.


“_Không phải ta đã nói ăn miếng trả miếng sao?!”

Bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng của Phiêu Thịnh, Võ Kinh sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt, Võ Kinh bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Phiêu Thịnh thành thục đem hai tay Võ Kinh trói lại, nhìn nhãn thần hắn hoảng loạn, Phiêu Thịnh cười nhạt:

“_Ta đây muốn nhìn xem một chút ngươi là làm sao khiến ta vừa hoang dã vừa điên cuồng, chính là bằng thân thể như vậy?”