Hắc Tích Dịch Truyện Full

Chương 14: Tượng trung nhân

Gió thu thổi mạnh, cảnh thu hiu hắt, lá thu xào xạc...

Trong gian đại sảnh lóe lên một chút nhiệt khí, ấy là sự tỉnh lại của Tiêu Nhược Ngu.

Cả ba người không nói gì nhưng đều thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tam Nương buột miệng thốt lên: “Tạ ơn trời đất!”

Tiêu Nhược Ngu ngóng đầu dậy, ngơ ngác hỏi: “Tạ ơn trời đất gì chứ?”

Bạch Tam Nương cười lẫn nước mắt: “Tốt rồi, tốt rồi, nhị thiếu gia rốt cuộc đã tỉnh lại”.

Tiêu Nhược Ngu dường như bây giờ mới lấy được chút ít thần thức, quay
đầu nhìn Bạch Tam Nương: “Ai gọi ta vậy, hóa ra là bà sao?”

Bạch Tam Nương vội hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Tiêu Nhược Ngu nói lảm nhảm: “Ta có gì thì sao, không có gì thì sao?”

Bạch Tam Nương vỗ về hắn: “Được rồi, được rồi!”

Tiêu Nhược Ngu nói một cách kỳ quặc: “Cái gì tốt chứ, cái gì xấu chứ, ây ô!” Hắn ta dùng hai tay đưa lên mặt lắc lắc vài cái rồi nói: “Tam bà
bà, tại sao bà lại đến chỗ này chơi?”

Bạch Tam Nương ngạc nhiên: “Tôi đến đây ư?”

Tiêu Nhược Ngu vẫn lảm nhảm: “Bà còn nói với tôi trong nghĩa trang có ma không nên đến, sao bây giờ bà lại đến?”

Đứa trẻ điên khùng này vẫn cho rằng mình đang ở trong nghĩa trang!

Bạch Tam Nương cười gượng: “Cậu nói sai rồi, chúng ta đang...”

Tiêu Nhược Ngu nóng nảy ngắt lời: “Bà đã đến rồi thì ngồi xuống đi để ta gọi mấy người bạn đến chơi với bà”.

Bạch Tam Nương bắt đầu hốt hoảng, nói to: “Nhị thiếu gia, đây là nhà của cậu mà!”

Lúc này Tiêu Nhược Ngu mới thực sự tỉnh lại hẳn, hắn nhìn xung quanh, đột nhiên nhảy lên hỏi: “Làm thế nào mà ta lại ở đây nhỉ?”


Ánh mắt hắn bắt gặp Long Phi, liền trợn mắt lên nói “Lại là ngươi! Yêu quái!”

Long Phi đang định lên tiếng, Tiêu Nhược Ngu lại nói tiếp: “Tam bà bà,
người không thể đưa ta về nhà vội vàng như vậy được, không nên đưa tôi
về gặp yêu ma bên đó”.

Bạch Tam Nương xen vào: “Nhị thiếu gia, cậu...”

Tiêu Nhược Ngu lắc đầu chỉ tay: “Tam bà bà, chắc bà không biết hắn ta là yêu quái...”

Bạch Tam Nương xua tay: “Thiếu gia, hãy nghe tôi nói đã...”

Tiêu Nhược Ngu đột ngột quỳ trên bàn, chỉ tay về phía Long Phi nói “Yêu
quái đại gia, yêu quái đại gia, ta phục ngươi rồi, ta dập đầu lạy ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho ta!”

Hắn ta dập đầu thật.

Thiết Hổ than dài một tiếng, lắc đầu chán nản.

Bây giờ Tiêu Nhược Ngu cũng nhận ra Thiết Hổ, hắn ta cười thích thú: “Đại lão gia Chung Quỳ cũng ở đây à?”

Thiết Hổ cười gượng: “Ngươi quên là ta dùng xích sắt à, ta không phải là Chung Quỳ đại lão gia!”

Tiêu Nhược Ngu thở dài: “Đáng chết đáng chết, ta làm sao quên được chứ!”

Tiêu Nhược Ngu liền nhìn về Long Phi toét miệng cười: “Ông ta không phải là Chung Quỳ, ngươi không phải là yêu quái, cái dập đầu vừa nãy ta xin
thu hồi lại”.

Long Phi đáp: “Ngươi thu hồi về là tốt rồi”.

Tiêu Nhược Ngu nhảy bắn lên, nói: “Nhưng ta về nhà bằng cách nào chứ?”

Tử Trúc bây giờ mới lên tiếng, nàng cười dịu dàng: “Tiểu đệ”.

Tiêu Nhược Ngu quay đầu lại nhìn thấy Tử Trúc, cũng không kém phần mừng rỡ: “Tử Trúc tỷ tỷ, lại gặp tỷ ở đây nữa”.

Tử Trúc ngạc nhiên: “Đệ đã gặp ta khi nào chứ?”

Tiêu Nhược Ngu nói: “Là vừa nãy”.

Tử Trúc vội dò hỏi: “Là ở đâu vậy?”

Tiêu Nhược Ngu chỉ tay: “Ở nghĩa trang, tại sao tỷ lại trốn trong quan tài?”

Tử Trúc hiểu hắn định nói gì, liền lắc đầu: “Người mà đệ nhìn thấy chỉ là tượng gỗ do sư huynh của đệ khắc ra mà thôi”.

Nói xong Tử Trúc chỉ về bức tượng nằm bên góc trái bên nhà.

Tiêu Nhược Ngu nhìn qua bức tượng: “Không phải là giống nhau ư? Ca ca nói là giống nhau mà!”

Tử Trúc lắc đầu: “Làm sao mà giống nhau được, tượng không biết cười, cũng không biết nói chuyện nữa”.

Tiêu Nhược Ngu gật đầu lia lịa, rồi lại lắc đầu: “Nhưng mà ca ca nói đó chính là tỷ!”

Khuôn mặt của Tử Trúc bỗng đỏ ửng lên.

Tiêu Nhược Ngu nói tiếp: “Không tin tỷ có thể hỏi ca ca mà!”

Hắn hạ ánh mắt xuống nhìn về phía quan tài ở bên cạnh bàn, nhìn thấy
trong quan tài đặt Tiêu Ngọc Lang, liền chồm tới vẻ thích thú: “Tại sao
ca ca cũng ngủ trong quan tài đó nhỉ”.

Nói xong liền vỗ tay: “Vui quá, vui quá!”

Vỗ xong lại nói tiếp: “Như vậy cũng tốt, không phải đi tìm ca ca nữa. Ca ca, Tử Trúc tỷ tỷ có lời muốn hỏi huynh này”

Tiêu Nhược Ngu vẫn không nhìn ra Ngọc Lang đã chết, miệng lảm nhảm tiếp: “Ca ca, ngày thường không phải là ca ca có rất nhiều lời muốn nói với
tỷ tỷ sao?”

Ca ca của hắn đương nhiên là nằm im thin thít, Tiêu Nhược Ngu lay mũi
Ngọc Lang nhưng cũng không thấy phản ứng gì liền nói “Không được rồi, ca ca ngủ say quá!”

Thiết Hổ không nhịn được, chen vào: “Đại ca ngươi đã chết rồi!”

Tiêu Nhược Ngu ngơ ngác hỏi: “Chết rồi thì như thế nào?”

Thiết Hổ nói: “Giống như người chết nằm trong nghĩa trang vậy”.

Tiêu Nhược Ngu nhảy lên nói to: “Là ai nói vậy?”

Tử Trúc bỗng lên tiếng: “Tiểu đệ à, đúng như vậy đó!”

Tiêu Nhược Ngu ngây ngô: “Nói như vậy thì ca ca sẽ không nói chuyện nữa, cũng không đi được nữa?”

Tử Trúc gật đầu.

Tiêu Nhược Ngu xịu mặt xuống: “Tử Trúc tỷ tỷ, tỷ không được lừa đệ nhá!”

Tử Trúc nói: “Làm sao mà tỷ lại lừa đệ được?”

Tiêu Nhược Ngu lăn ra trên mặt bàn, đột nhiên bật khóc to, khóc rất thương tâm.

Bạch Tam Nương cũng không nhịn được, khóc theo hắn.

Ba người có mặt ở đó không biết làm thế nào, đều đứng ngây ra đó.

Không lâu sau Tiêu Nhược Ngu dừng tiếng khóc ngồi dậy, nước mắt vẫn lã chã rơi.

Thiết Hổ bước lên trước hai bước, giọng nghiêm chỉnh: “Tiểu đệ, muốn hỏi đệ”.

Tiêu Nhược Ngu nhìn Thiết Hổ, lắc đầu: “Ông làm quan, ta không nói chuyện với ông đâu?”

Thiết Hổ gượng cười nhìn sang Long Phi, Long Phi cũng cười gượng lắc
đầu. Chàng biết rằng Tiêu Nhược Ngu sẽ nhất định không nói chuyện với
mình.

Người đần đầu óc chậm chạp nhưng kiên quyết, những việc đã quyết định thì không bao giờ thay đổi.

Tử Trúc nhìn hắn với ánh mắt hiền hoà, nói nhẹ: “Tiểu đệ nói chuyện với tỷ được không?”

Tiêu Nhược Ngu liền gật đầu: “Được thôi!”

Tử Trúc nói “Vậy thì tỷ hỏi đệ nhé?”

Tiêu Nhược Ngu nhìn hai người Long Phi, Thiết Hổ: “Tỷ tỷ, bọn họ ở đây có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện”.

Tử Trúc gật đầu, Long Phi và Thiết Hổ cũng hiểu ý Tử Trúc, liền ra hiệu: “Chúng ta đi”.


Đợi hai người ra khỏi đại sảnh, Tử Trúc mới nói: “Chúng ta bây giờ yên tâm mà nói chuyện”.

Tiêu Nhược Ngu gật đầu: “Tỷ tỷ, có một chuyện rất kỳ quặc, rất kỳ quặc!”

Tử Trúc “Đệ nói đi”.

Tiêu Nhược Ngu lúc lắc đầu, nói khẽ: “Đệ thực sự không hiểu!”

Tử Trúc hồi hộp: “Đệ không hiểu gì cơ?”

Nước mắt của Tiêu Nhược Ngu bỗng nhiên trào ra.

Đúng lúc đó, bức tượng gỗ Bạch Tiên Quân đặt trước đại bình phong bị vỡ tung, từ trong đó bay ra một người.

Người đó có khuôn mặt dài như thằn lằn, mặc chiếc áo bào màu đỏ máu.

Tử Trúc hét lớn: “Mau chạy đi thôi!”

Chính là tên quái nhân đó.

Tay phải hắn ta cầm trường đao nhanh như tên bắn xông tới nhằm về hướng Tiêu Nhược Ngu.

Tiêu Nhược Ngu không động đậy gì, nước mắt cứ tuôn ra ào ào.

Tử Trúc chưa hết kinh sợ thì đầu Tiêu Nhược Ngu đã rơi xuống đất, máu
bắn ra tứ tung. Quái nhân xông tới định lấy tiếp mạng Tử Trúc nhưng nàng đã nhảy qua một bên tránh được. Từ bên ngoài, Long Phi và Thiết Hổ nghe thấy tiếng động liền nhanh như chớp xông vào. Quái nhân như có vẻ muốn
tránh né hai người, lập tức phi thân trốn chạy. Long Phi lao tới đỡ Tử
Trúc, còn Thiết Hổ nhảy ra cửa sổ truy theo quái nhân.

Thân thể mất đầu của Tiêu Nhược Ngu đổ sập xuống bàn.

Bạch Tam Nương lại một lần nữa ngã quật xuống đất hôn mê.

Tử Trúc vội vàng đến đỡ bà dậy, mặt mũi nàng đã bệch đi như tờ giấy trắng.

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng trải qua một chuyện kinh hoàng đến thế.

Máu từ cổ Tiêu Nhược Ngu tuôn ra như suối.

Tiêu Nhược Ngu đã biết chuyện kỳ quái gì mà lại bị giết thảm thương như vậy?

Kẻ nấp trong bức tượng kia rốt cuộc là ai?