Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 51: Tội ác hung tàn

Edit: Fin

Beta: Tử Sa

Sau khi bọn Triển Chiêu nghe Đường Tiểu Muội giải thích chuyện Đường Uyên bị tập kích xong, chỉ cảm thấy nghi ngờ chồng chất, nếu Đường Uyên cũng đang ở tiền thính, vậy mọi người liền đơn giản đi tiền thính xem sao.

Trong đại đường, Đường Lão Thái Thái đang cùng Triệu Trinh, Thái Sư uống rượu nói chuyện phiếm.

Đường Tứ Đao đứng bên cạnh bình phong trong phòng, đang nhìn vào trong.

Đường lão thái liếc mắt một cái đã trông thấy Triển Chiêu, đặt chén trà xuống tiếp đón, “Úi chà, tiểu ân công của Đường Môn ta cuối cùng cũng lộ mặt.”

Triển Chiêu mới vừa vào cửa đang định lui về sau, Bạch Ngọc Đường liền kéo y lại, đã vậy Lâm Dạ Hỏa phía sau lại còn đẩy bả vai y.

Triển Chiêu lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã vào cửa, xoa xoa cánh tay, oán niệm mà nhìn Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa.

Dù sao cũng là hậu bối, đám người Triển Chiêu lần lượt vào cửa hành lễ với Đường lão thái.

Đường lão thái trông rất hiền hậu, thoạt nhìn không giống bộ dáng chưởng môn của một đại môn phái chút nào, cười tủm tỉm cùng mọi người chào hỏi, còn hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu ở đâu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu, hai lão nhân kia chạy đi đâu rồi?

Tiểu Tứ Tử nói, “Tôn Tôn cùng Ân Ân nói muốn đi ra ngoài đi dạo.”

Bạch Ngọc Đường sầu não, mới vừa không để mắt đến một lát thôi đã vọt mất rồi. Chỉ có thể hy vọng Ân Hậu giám sát ông ấy chặt chẽ một chút.

“Đúng rồi, thân thể Đường đại ca thế nào ạ?” Triển Chiêu hỏi.

Đường Lão Thái Thái nhìn về phía bình phong bĩu môi, “Thần y còn đang chữa trị.”

Bọn Triển Chiêu đến bên cạnh bình phong.

Đường Tứ Đao đang nhìn chằm chằm vào bên trong, quay đầu lại ra hiệu mọi người nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy Công Tôn.

Mọi người nhìn vào, chỉ thấy Công Tôn đang chăm chú thi châm cho Đường Uyên, có mấy lão nhân đứng ở bên cạnh, bọn họ đang dựa theo phương thuốc Công Tôn khai mà giã dược.

Đường Tứ Đao gật đầu với mọi người, cảm thấy Công Tôn quả là đáng tin cậy! Chỉ mới chữa trị một lát thôi mà sắc mặt của đại ca hắn đã tốt hơn nhiều rồi!

Dường như Công Tôn đang coi Đường Uyên là cái gối cắm kim, từng châm từng châm đâm vào, làm hắn giống y như một con nhím.

Tinh thần và sắc mặt của Đường Uyên trước nay chưa từng tốt như vậy, vết xanh tím vẫn luôn có trên tay cũng biến mất.

Công Tôn đứng lên, để vài lang trung Đường Môn đem thuốc đã giã thành bột đổ vào nước ấm trong dục dũng. Đợi một lúc bằng khoảng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, bèn nhổ ngân châm cho Đường Uyên, lại ngâm nước tắm rửa giải độc.

Sau khi an bài thỏa đáng, Công Tôn lấy từ trong hòm thuốc nhỏ ra một mảnh kim ti linh nhỏ, giao cho Đường Tứ Đao, “Ngâm xong thì lau người lại bằng nước ấm, trong vòng mười hai canh giờ không được ăn cơm, sau khi đã đủ canh giờ thì ăn miếng kim ti linh này vào, ngủ một giấc là có thể giải độc hoàn toàn.”

Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đều cảm thấy khó tin, người Đường Môn vội rối rít nói lời cảm ơn với Công Tôn, còn vô cùng cảm kích hô lớn ‘Thần y’.

Đường lão thái kéo Triệu Phổ khen ngợi Công Tôn tài giỏi. Mà về phần vì sao lại kéo Triệu Phổ để khen ngợi, phỏng chừng là do ánh mắt lão thái thái quá tinh tế đó mà… Dù sao, Triệu Phổ cũng vô cùng đắc ý.


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi Công Tôn, rốt cuộc Đường Uyên đã trúng độc gì.

Công Tôn cũng cau mày, “Độc mà Đường đại ca trúng không phải là loại hiếm thấy, chẳng qua chỉ là loại thi độc thông thường mà thôi, nhưng cách thức mà huynh ấy trúng độc rất đặc biệt.”

“Cách thức ư?” Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Phương pháp đặc biệt nào?”

“Nói Đường đại ca bị trúng độc, không bằng nói là đã bị nội thương rất nặng, cùng lúc cũng trúng một lượng thi độc rất nhỏ. Nội thương nghiêm trọng mới dẫn đến việc làm sao cũng không hoàn toàn trừ hết thi độc được.” Công Tôn nói, “Người đả thương huynh ấy nội lực rất sâu, hơn nữa thủ pháp lại âm độc, loại nội lực này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”

Công Tôn cau mày.

Chợt nghe Triệu Phổ hỏi, “Nội lực có phải cực nóng không? Huyết quản hắn có dấu vết bị bỏng?”

Công Tôn nghe xong liên tục gật đầu, “Đúng vậy! Đúng là có chuyện như vậy.”

Triệu Phổ nghe xong sắc mặt có chút không ổn, vươn tay nhẹ nhàng sờ cằm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn – Có nghĩa là gì?

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Thiên Tôn và Ân Hậu ở đâu?”

Hai người liền nhìn Tiểu Tứ Tử – Không phải bảo đi dạo phố sao?

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, “Lúc trước Tôn Tôn nhìn danh sách bảo vật cổ, đã thắc mắc không biết Bách Hoa Đăng là cái gì, Ân Ân cũng rất tò mò. Có thể là bọn họ đã đi hỏi thăm rồi.”

“Vậy hẳn là ở gần phụ cận Thẩm phủ?” Triệu Phổ để Giả Ảnh phái người đi tìm.

Triển Chiêu cũng hơi tò mò hỏi Đường Tứ Đao, “Bách Hoa Đăng này rốt cuộc là cái gì vậy?”

Đường Tứ Đao cũng cười, lắc đầu, nói, “Ta cũng coi như là quen biết Thẩm Khởi đã khá lâu, nhưng lần này cho dù có người đứng ra bảo đảm với hắn, hắn vẫn không chịu nói cho ta biết rốt cuộc Bách Hoa Đăng là gì. Chỉ biết là trong hàng đống bảo vật cổ mà cha hắn cất giữ năm đó, chỉ có duy nhất thứ kia là được tách ra giấu trong phòng riêng. Giá trị của vật kia có thể sánh ngang với cả vùng Thục Trung.”

“Hả?” Triệu Phổ nghe không hiểu.

Triệu Trinh vuốt cằm cân nhắc – Cái gì?!

“Đáng giá hơn so với toàn bộ Thục Trung sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật khó tin.

“Thẩm Khởi bảo cha của hắn năm đó đã nói, không chừng còn đáng giá hơn cả vùng Tây Nam ấy chứ!” Đường Tứ Đao lắc đầu, “Thứ này giấu quá kĩ, không ai biết nó ở đâu, Thẩm Khởi cũng không nói, cứ mãi trì hoãn ngày công bố cùng triển lãm… Không chừng cũng chỉ là mánh lới mà thôi.”

Đường Tiểu Muội ngược lại không có cùng quan điểm, lắc đầu, “Thẩm đại ca cũng không phải là người khoác lác, phỏng chừng thật sự là bảo bối đó.”

Đường Tứ Đao buông tay, mọi người lại càng thêm tò mò.

Không lâu sau, Giả Ảnh chạy về nói cho Triệu Phổ biết Thiên Tôn và Ân Hậu đang ngồi ở một tửu lâu trong Lương Châu phủ.

Triệu Phổ gật gật đầu, nhẹ nhàng ngoắc tay với bọn Triển Chiêu, ý bảo – Tìm hai người bọn họ đi!

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái – Chẳng lẽ người tóc trắng kia thực sự có liên quan với Yêu Trường Thiên?

Đang nghi hoặc, chợt nghe Đường Uyên lẩm nhẩm một câu, “Thiên hạ to lớn này đúng là tàng long ngọa hổ(91), người đả thương ta rõ ràng là tuổi còn rất trẻ, vậy mà công lực lại thâm hậu đến thế…”

(91) Nhân tài có nhiều nhưng không lộ diện mà ẩn dật trong dân gian!

“Người nọ rất trẻ tuổi sao?” Lâm Dạ Hỏa cũng kinh ngạc, “Huynh chắc chắn?”

Đường Uyên gật đầu, “Mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng mà hắn cho ta cảm giác vô cùng trẻ tuổi, có thể cũng bằng tuổi các ngươi.”

Triển Chiêu khẽ chọt Triệu Phổ, hỏi hắn, “Có phải sư phụ ngươi còn có đồ đệ khác không?”

Triệu Phổ cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, “Hẳn là không có khả năng! Ông ấy ở bên cạnh ta đợi cho đến khi ta đủ mười sáu tuổi, thỉnh thoảng có lén bỏ trốn thì cũng chỉ toàn đi quấy rối ông ngoại Bạch Ngọc Đường thôi… Sau đó phần lớn thời gian ông ấy đều ở Băng Nguyên đảo, không thấy ông ấy có thu những đồ đệ khác, nhưng mà lại có một vấn đề tương đối đặc biệt!”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Nhất thời cũng không nói rõ ràng được, tìm thấy Thiên Tôn và Ân Hậu rồi hẵng nói tiếp!” Triệu Phổ kêu mọi người đi nhanh lên, nhìn có vẻ rất sốt ruột!



Mọi người rời khỏi biệt viện, lên phố tìm Thiên Tôn và Ân Hậu.

Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội cũng đi theo cùng, còn có Tiểu Ngũ và “Tướng công” nhà tiểu muội.

Người quanh phủ Lương Châu cũng không thường xuyên nhìn thấy gấu trúc, có vài đứa trẻ đi ngang qua, vừa nắm tay người lớn trong nhà vừa hưng phấn chỉ chỉ kêu to “Gấu mèo” “Gấu mèo”.

Triển Chiêu xấu hổ, Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn ở một bên đều cảm khái – Thật sự là kêu gấu mèo sao?!

Rất nhanh, đã tới tửu lâu bọn Thiên Tôn ngồi.

Tiểu nhị nhiệt tình chạy tới đón tiếp, Triển Chiêu nói tới tìm một người có đầu tóc bạc trắng.

Tiểu nhị kia nghiêng đầu, “Đều ở trên lầu đấy! Có hai người có tóc trắng, các ngươi tìm người nào?”

Tiểu nhị nói xong, tất cả mọi người sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm.

Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, “Lại bạc trắng? Đầu năm nay làm sao vậy? Tóc trắng không phải rất hiếm sao?! Sao cứ có cảm giác đầy đường cái đều có?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được có chỗ kỳ quái, mọi người bước nhanh lên lầu.

Lên lầu hai nhìn xem, chỉ thấy trên lầu người không ít, ở hai chiếc bàn kề bên hai cửa sổ, có hai người “tóc trắng” đang ngồi.

Ân Hậu và Thiên Tôn ngồi bàn ở phía Đông, hai lão nhân đang ngồi ăn lẩu, Thiên Tôn cay đến mức le lưỡi.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền chạy qua đó.

Mà những người còn lại liền theo bản năng mà nhìn bàn ở phía Tây kia.

Ba người ngồi bàn đó, đều là nam, cả ba đều rất trẻ tuổi. Trong đó hai người trông rất bình thường, ăn mặc đẹp đẽ, mang theo binh khí, tướng mạo cũng không tồi. Nhưng cái vị ngồi cạnh cửa sổ kia có chỗ kì quái… Thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại có một mái tóc bạc trắng, gương mặt thì tái nhợt, ngay cả lông mày cũng màu trắng nốt. Hai vành mắt người nọ ửng đỏ, còn bờ môi gần như vô sắc, cặp mắt hắn có màu xám trắng trông càng dọa người hơn, bên trong đôi con ngươi lại có hai điểm tối đen. Lúc này may mà đang là ban ngày, nếu hơn nửa đêm có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hù chết.

Sau khi mọi người liếc mắt thấy bàn kia một cái, phản ứng không hề giống nhau, mà kỳ quái chính là… Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều theo bản năng mà đi lên phía trước, che chắn Triển Chiêu đằng sau lưng.

Đường Tứ Đao cũng kéo Đường Tiểu Muội đi qua bàn của bọn Thiên Tôn ngồi xuống, hành động nhanh chóng.

Công Tôn không hiểu hỏi Triệu Phổ, “Ai vậy?”

Triệu Phổ cúi đầu ghé vào tai y, nhỏ giọng nói, “Một người là Trần Tử Vô bị Triển Chiêu đá bay năm đó, một người khác là Thiếu chủ Thần Long cốc, Trần Tử Hư.”

Trên mặt Công Tôn lộ ra vẻ bát quái cộng thêm một chút kinh ngạc, “Trùng hợp như thế sao? Thật xấu hổ!”

Triệu Phổ nhướng mày – Còn không phải sao.

Mọi người ngồi xuống, Thiên Tôn liếc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bên cạnh một cái, cảm thấy không khí hình như có chút vi diệu, liền hỏi, “Làm sao vậy? Cãi nhau rồi hả?”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Thiên Tôn – Không phải chuyện như vậy.

Giữa bầu không khí lúng túng này, Công Tôn đột nhiên vỗ tay một cái, “Ai nha! Vừa rồi sao lại không nghĩ tới chứ!”

Tất cả mọi người nhìn y – Nghĩ tới cái gì?

“Người tóc trắng đả thương Đường đại ca kia, có thể là do trời sinh đã đầu bạc rồi! Giống như Tiểu ca ngồi bên kia vậy, bị bệnh Bạch Phu(92).”

(92) Bạch Phu hay còn gọi là bệnh Bạch Tạng (Albinism) là một thuật ngữ dùng chung cho các chứng bẩm sinh do rối loạn quá trình sinh tổng hợp ra sắc tố melanin, làm cho da, tóc và mắt của người bệnh có màu nhạt. Da của người bị bạch tạng dễ bị bỏng nắng, do đó dễ bị ung thư da. Ngoài ra, bạch tạng còn gây ra rối loại thị giác, giảm thị lực và sợ ánh sáng.

“Bạch Phu…”

“Ta cũng từng gặp qua người như thế.” Triệu Phổ gật đầu, “Từ lúc sinh ra đã trắng như tuyết rồi.”

“Đây là một chứng bệnh tương đối hiếm thấy.” Công Tôn nói, “Về cơ bản bệnh này không có cách chữa trị, người bị bệnh rất sợ ánh sáng, không thể phơi nắng trong thời gian dài.”

“Thế sao…” Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này cũng có khả năng.

Thiên Tôn và Ân Hậu rất khó hiểu, hỏi, “Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?”

Triển Chiêu liền nói cho hai người họ biết chuyện Đường Uyên từng bị một người tóc trắng không rõ thân phận đả thương, giờ bọn họ đang tra án.

Thiên Tôn liền nhìn trời.

Ân Hậu cũng cau mày, “Các ngươi đến Thục Trung rồi mà vẫn không thể yên tĩnh chút sao? Đến chỗ nào cũng đều có vụ án để tra là sao hả?”

Thiên Tôn đồng ý gật đầu, “Đúng vậy!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không nói, đồng thời đảo mắt nhìn Triệu Phổ – Ngươi tìm hai người này có việc gì thế? Còn không mau hỏi đi.

Triệu Phổ nhìn trái nhìn phải, hơi đè thấp giọng một chút, hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu, “Hai vị lão gia tử… Còn nhớ rõ nội lực của sư phụ ta trước khi thay tim có bộ dáng gì không?”

Triệu Phổ nói xong lời, Thiên Tôn và Ân Hậu đều hơi sửng sốt.

Ân Hậu có chút nghi ngờ mà nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”

“Ta có xem qua một ít bộ sách về Bạch Quỷ Vương chinh chiến năm đó.” Triệu Phổ nói, “Có rất nhiều nơi nhắc tới việc những nơi mà ông ấy đi qua thây chất đầy đường… Mới đầu ta chỉ cảm thấy lời nói này có phần khoa trương, nhưng sau khi xem xét lại những chuyện này, ta đã tự hỏi, trong nội lực sư phụ ta có phải có mang theo độc không?”


Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, tựa hồ có chút khó xử.

Triệu Phổ nói, “Lúc còn bé học công phu cùng sư phụ, ta phát hiện ông ấy quả là có điên điên khùng khùng. Mà lúc ông ấy điên so với lúc bình tĩnh, căn bản không có cảm giác là cùng một người, ngay cả nội lực cũng không hề giống. Nội lực của ông ấy bình thường vốn không có độ ấm, nhưng mà một khi ‘điên’ lên, nội lực sẽ mang cảm giác nóng rực, tựa như…”

“Tựa như lửa địa ngục?” Ân Hậu tiếp một câu.

Triệu Phổ gật gật đầu.

Thiên Tôn vươn tay đỡ trán, hỏi, “Lão quỷ kia không phải ở Băng Nguyên đảo sao? Hắn lại làm gì rồi?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường nói, “Không phải Yêu Trường Thiên làm, nhưng lại có nội lực giống vậy xuất hiện…”

Triển Chiêu bèn kể lại rõ ràng chuyện của Đường Uyên.

Thiên Tôn nghe xong có chút buồn bực mà nhìn Ân Hậu, “Nghe khá giống nội lực của Lão Yêu trước khi thay tim.”

“Cấp bậc nội lực không giống nhau.” Ân Hậu lắc đầu, “Nếu như là Yêu Trường Thiên năm đó, Đường Uyên bị trúng một chưởng gần như vậy, thì đã biến thành một đống bụi rồi.”

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

“Tại sao đã nóng như vậy còn có thể mang theo cả thi độc?” Công Tôn nghĩ không ra.

“Nội lực của mỗi người cùng với tính cách của bản thân có quan hệ rất lớn.” Ân Hậu nói, “Nội lực năm đó của Yêu Trường Thiên được gọi là Tàn Lệ, có quan hệ rất lớn với tính cách cực độ hung tàn lại thô bạo của hắn!”

Triệu Phổ muốn thay sư phụ nhà mình nói nói đôi câu, chỉ lắc đầu, “Ông ấy cũng không phải là kẻ độc ác đâu…”

“A…” Ân Hậu và Thiên Tôn đột nhiên cùng nở nụ cười.

Bọn Triển Chiêu cũng không hiểu – Yêu Trường Thiên quả thật là rất điên, nhưng đích xác không bằng sự tàn bạo như trong truyền thuyết.

“Người hiện tại căn bản không phải là Bạch Quỷ Vương năm đó, hiểu không.” Thiên Tôn lắc đầu, “Trái tim trong lồng ngực Yêu Trường Thiên là của bà ngoại Ngọc Đường a! Nàng là người tốt có tâm địa Bồ Tát, còn là muội tử có huyết thống tương thông với hắn, trái tim như vậy mới có thể khống chế tên quái vật Yêu Trường Thiên này.”

“Vậy ông ta… Trước khi thay tim thì có hình dáng gì?” Bạch Ngọc Đường không nhịn được hỏi.

Thiên Tôn thở dài, “Bộ dáng của Bạch Quỷ Vương chân chính căn bản không giống như bây giờ. Nói thế này đi, trước khi thay tim, hắn là Quỷ Vương chân chính danh xứng với thực. Hết thảy chuyện xấu trên thế gian này hắn đều đã từng làm một lần, có khi còn lặp đi lặp lại. Hắn là kẻ đã khiến cho chúng ta hiểu được, một người khi trở nên xấu xa thì quả là không có cực hạn! Hắn và muội tử hắn quả thực là hai người trái ngược, bà ngoại Ngọc Đường chiếm hết thảy những điều tốt đẹp trên thế gian, mà Yêu Trường Thiên lại chiếm hết toàn bộ ác độc và tàn nhẫn!”

Ân Hậu gật đầu, “Yêu Vương thay tim cho hắn là có lý do, cũng không phải là vì thú vị… Tội nghiệt của hắn căn bản không phải chỉ dùng một tính mạng là có thể chuộc về. Hơn nữa Yêu Vương năm đó tựa hồ cũng từng nói qua một chút về tương lai của Yêu Trường Thiên.”

“Cái gì?” Triệu Phổ vội hỏi.

“Yêu Vương đã từng nhắc qua, mệnh của Yêu Trường Thiên vẫn còn hữu dụng, về sau hắn có thể cứu rất nhiều người.” Thiên Tôn nói tới đây, tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu nói, “Lời tiên đoán của Yêu Vương đích xác đã thành hiện thực. Yêu Trường Thiên cứu Triệu Phổ, còn dạy hắn công phu nữa, tương đương với chuyện bảo hộ vô số dân chúng Đại Tống.”

“Trên thực tế, còn có nửa câu sau nữa.” Thiên Tôn nói, “Yêu Vương nói qua, hắn trừ bỏ có thể cứu rất nhiều người, còn có thể cứu cả bản thân mình.”

Mọi người ở đây nghe được đều sửng sốt, “Tự cứu bản thân mình ư?”

“Ít nhất cho tới giờ, Yêu Trường Thiên vẫn chỉ là một con thú bị vây hãm trong lồng mà thôi.” Ân Hậu lắc đầu, “Ta chưa nhìn thấy hắn hiểu ra và chuộc lại những lỗi lầm của mình, ngược lại người phải chịu dày vò lại là ông ngoại Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường khe khẽ thở dài, đau lòng cho ông ngoại nhà mình.

“Nhưng lời tiên đoán của Yêu Vương từ trước tời giờ chưa từng có sai lầm.” Công Tôn hỏi, “Vụ án lần này, liệu có quan hệ với những thứ này không?”.