Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 223: Đào binh

Đám người Triển Chiêu xông vào bên trong đường hầm do nhiều thế hệ Lang Vương bảo hộ.

Giơ lên cây đuốc có ánh sáng, hai chân mọi người rơi xuống đất, liền bị cảnh tượng trước mắt làm rung động…

Cảnh tại sao khiến người phải rung động?

Bởi vì hoa lệ.

Bên trong hang động đen nhánh, giống như là ẩn giấu cả vũ trụ, trên đỉnh đầu là một vùng tinh hà rực rỡ, vô biên vô tận một mực kéo dài về phía trước, không có điểm dừng. Đáy động được tạo thành bởi tầng tầng lớp lớp tinh thạch màu đen phập phồng như gợn sóng, ở trên đỉnh ánh sao chiếu rọi xuống, giống như là mặt biển ban đêm vậy.

Lâm Dạ Hỏa là người đầu tiên rơi xuống, thật may là dưới đáy động đã có một tầng lá rụng thật dầy.

“Những lá rụng này…”

Triển Chiêu nhặt lên vài chiếc lá nhìn một chút, có chút không hiểu, “Còn tươi tốt!…”

Khi mọi người đang nói chuyện, có mấy chiếc lá rụng được gió thổi tới, lại có mấy chiếc lá được gió cuốn bay đi …

Mọi người nhìn ngóxung quang một chút, bốn phía tối đen như mực, “Ánh sao” không chiếu tới địa phương, đen không thấy đáy.

“Gió chung quanh đây giống như là một vòng xoáy.” Bạch Ngọc Đường đưa tay cảm thụ một chút hướng gió, chẳng qua là mới vừa ngẩng đầu nhìn một cái, Ngũ gia liền ngây ngẩn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, muốn hỏi ít câu, còn chưa kịp mở miệng, cũng trong nháy mắt ngây dại…

Chỉ thấy sau lưng Bạch Ngọc Đường, có một thân ảnh giao nhân to lớn đang đứng… Giao Giao lại giống như bị một tầng tinh huy (ánh sáng của ngôi sao) bao phủ vậy, dị thường rõ ràng.

“A…”

Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Long Vương cũng không nhịn được khen ngợi.

“Nguyên lai to lớn như vậy a… So với giao nhân bị đóng băng thì rõ ràng hơn.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói liền đưa tay tới sờ, kết quả vừa đụng, tay giống như là xuyên qua ánh sao vậy.

Hỏa Phượng ngưỡng mặt lên, nhìn tay mình lướt qua ở trong ánh sao kỳ dị.

Bạch Long Vương bước lên con đường bằng tinh thạch, nhìn ngó xung quanh một chút, hỏi: Như vầy thì làm sao phân biệt phương hướng chứ?

“Thật giống như có người thay chúng ta chỉ đường…”

Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ về phía trước.

Mọi người theo phương hướng tay Ngũ gia chỉ nhìn lại, chỉ thấy ánh sao trên đỉnh đầu, lại đang chậm rãi xê dịch…

“Đây là Đom Đóm sao?” Lâm Dạ Hỏa nhìn kỹ.

“Hình như vậy” Triển Chiêu gật đầu, đưa tay giơ lên cao bắt một con xuống, để ở lòng bàn tay cho mọi người nhìn —— quả nhiên là một con Đom Đóm tròn đang cuộn cuộn, con Đom Đóm này có chút giống Kim Xác Tử ở Ma cung dùng để liên lạc, còn thật đáng yêu.

Những con Đom Đóm kia từ đỉnh đầu bay xuống, hình thành một dải quang mang, hướng về phía trước xê dịch.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Đi theo sao?”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy bà bà.

HắcThủy bà bà đứng lên, đi theo dải quang mang kia, là người đầu tiên đi ra ngoài.

Tất cả mọi người liền đuổi theo.

Lâm Dạ Hỏa nhìn Hắc Thủy bà bà đang chậm rãi “Phiêu” ở trước, tò mò hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Dẫn đường… Là Thánh Linh Vương sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều cau mày không cách nào chắc chắn… Chỉ nhìn cái bóng lưng, lại cảm thấy hình như là Dư Khiếu Nguyên.




  Bên trong Hắc Phong Thành.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến Thái Bạch Cư, tìm được Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang uống rượu.

Đại khái là nghe được thanh âm bắn pháo, Thiên Tôn hỏi: Triệu Phổ bên kia muốn khai chiến?

Công Tôn gật đầu một cái: Ừ… Nói là muốn bắt mấy người hỏi một chút.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu gật đầu, tựa hồ cảm thấy việc này nên làm.

Ân Hậu còn thật nhiệt tâm, hỏi: Có cần giúp một tay hay không?

Công Tôn rót rượu cho Nhị lão: Không cần a.

Thiên Tôn nhìn bên ngoài một chút, hỏi, “Ngọc Đường và Triển tiểu miêu đâu?”

Công Tônliền nói  lấy lệ: Đi hỗ trợ cho Triệu Phổ.

“Tôn Tôn, Ân Ân, chúng ta xế chiều đi Đường môn chơi nha?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên đề nghị.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu sững sốt một chút: “Đường Môn?”

Công Tôn nhìn Tiểu Tứ tử, ý kia —— điệu hổ ly sơn cũng không cần điều xa như vậy chứ? Đang yên lành sao lại đi Đường Môn?

Tiểu Tứ Tử xoa xoa tay: Muội muội tỷ tỷ muốn cùng Quảng Quảng thành thân a, nghe nói rượu mừng Đường Môn chuẩn bị bày ba dặm nha.

Ân Hậu nâng cằm cười: Đường Môn thân thích nhiều a, ba dặm đủ sao? Ta coi còn phải bày liền mười dặm a.

Thiên Tôn đưa tay đem Tiểu Tứ Tử ôm tới để trên đùi, hỏi: Rượu mừng định là khi nào?

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: Sang năm nha.

“Khụ khụ…”Công Tôn bị sặc nước trà.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu híp mắt nhìn Tiểu Đoàn Tử: Sang năm mới có chuyện vui… Năm nay đi nhìn cái gì?

Tiểu Tứ Tử lại nghiêng đầu: Muội muội tỷ tỷ muốn cùng vị tướng công ban đầu giải trừ hôn ước a, nghe nói có thể có ý tứ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu sững sốt một chút —— vị tướng công ban đầu ….

Công Tôn cũng đỡ trán, vị tướng công ban đầu của Đường Tiểu Muội không phải là con gấu trúc được kêu “Tướng công ”  sao?

Tiểu Tứ Tử nói: Ngày đó Quảng Quảng nói, Tân lang quan viên bên này muốn phái người đi mời mọi người dự lễ, bất quá thúc ấy còn việc phải làm, mọi người đều phải đánh giặc cũng bận bịu a… Bằng không chúng ta đi thôi?

Thiên Tôn sờ càm một cái: Nghe còn rất có ý tứ…

Ân Hậu cảm thấy Ác Đế Thành này cũng rất náo loạn, khi thấy tòa thành bị phá kia liền nghĩ đến Vạn Chú Cung còn nghĩ đến Yêu Vương, một hơi buồn phiền không giải tỏa được, còn không bằng mắt không thấytâm hết phiền. Đám người Triệu Phổ công hạ tòa thành này phỏng đoán cũng khoảng mấy tháng, nháo xong rồi vội vàng trở về Khai Phong ăn tết đi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu một cái, bày tỏ có thể đi.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, rót rượu cho hai vị lão gia tử: “Vậy chúng ta cơm nước xong liền ngồi Yêu Yêu đi.”

Công Tôn ngoẹo đầu nhìn nhi tử chỉ vài ba lời đã dẫn dụ được hai đại lão đầu.

Tiểu Tứ Tử bưng bình rượu nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn cha.

Công Tôn hí mắt —— ngươi đây là đã sớm dự tính tốt lắm?

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, lắc mặt một cái —— không có!

Công Tôn nâng cằm có chút không hiểu —— Tiểu Tứ Tử tại sao phải ở giờ phút quan trọngnày, mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu chạy đi Đường môn chứ?



Trên cổng thành Hắc Phong Thành.

Sau khi bắn hai viên đại bác lại ném một cái tên lệnh, chơi đùa vùng đất Tây Vực đến đất rung núi chuyển Triệu Phổ cuối cùng cũng đã đỡ nghiện rồi.

Thú vị chính là, Ác Đế Thành bên kia vẫn chạy ra một đạo nhân mã.

Hạ Nhất Hàng nhìn phía xa chạy tới hơn mười người, phát hiện đều là lối ăn mặc củangười giang hồ, khẽ cau mày, cùng Triệu Phổ nói: Đối phương nếu như muốn kéo dài thời gian, mười mấy người này từng người một đánh đủ một ngày. Vã lại nói, Ác Đế Thành kỳ nhân không ít, vạn nhất có người nội lực đặc biệt cao, tổn thương người chúng ta thì không có lợi.

Triệu Phổ vui vẻ, “Ai cùng hắn từng bước từng bước đánh a, một ổ này chỉ là bước đầu.”

Hạ Nhất Hàng không hiểu: “Ngươi chuẩn bị bước đầu làm sao…”

Phó soái lời còn chưa dứt, chỉ thấy một tiếu đội ngũ giết đi ra ngoài.

Sau khi thấy rõ ràng là ai mang binh, Hạ Nhất Hàng không nói nhìn Triệu Phổmột chút.

Cửu vương gia nhún vai.

Triệu Phổ phái người đi ra ngoài đầu tiên là ai?

Hồng Vận Tướng Quân, Hồng Tề Thiên.

Hạ Nhất Hàng nhìn người đầu tiên chạy ra ngoài làHồng Tề Thiên cũng biết Triệu Phổ muốn làm chuyện xấu.

Quả nhiên, Hồng Tề Thiên vừa ra trận, trên sa trường thượng bỗng nhiên yêu phong nổi từng trận…

Âu Dương Thiểu Chinh giơ lên Băng Thiết Côn, híp mắt nhìn về phía trước: “Làm sao nổi lên gió cát lớn như vậy a, Tiểu Tề vẫn là tà tính như vậy.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hồng Tề Thiên đột nhiên lấy từ trong tay thuộc hạmột sợi dây thừng có ba móng vuốt được nối lại với nhau tạo thành cái móc câu, trên không trung quăng mấy cái sau đó ném về phía trước… Theo động tác của Hồng vận tướng quân, chỉ thấy gió cát kia “ù ù” lập tức đem mười mấy người từ Ác Đế Thành mới vừa chạy đến đều bao bọc bên trong.

Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng đứng trên cao, chỉ thấy Hồng Tề Thiên một lưỡi câu không biết câu được cái gì mà kéo về sau một cái …

Theo sợi giây trên không trung quăng ra một vòng, liền truyền đến “A a a a a…” Một giọng.

Chờ mọi người nhìn rõ, chỉ thấy một người trên không trung bay qua.

“Bành” một tiếng, Âu Dương vừa cúi đầu, ngay tại bên cạnh Phong Nha Đầucách đó không xa, một người mặc nhuyễn giáp màu đen từ trên trời hạ xuống, trên đất đập ra một cái hố sau đó liền lăn một vòng, đang lăn đến bên chân Phong Nha Đầu.

Hỏa Kỳ Lân cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy là một người khắp ngoàitoàn là cát, một người trẻ tuổi có hoàng mao… Đến nổi hắn là trời sinh hoàng mao hay là bị cát bao phủ mà thành, Âu Dương tức thì không phân biệt được.

Hoàng mao khó khăn lắm mới dừng lại, đưa tay che eo trực ho khan, trong mắt đoán chừng là có cát bay vào, cũng không mở mắt nổi, ho khan sặc sụa.

Khó khăn lắm mới dần ổn định, ngồi dậy mở ra hai mắt sưng đỏ còn chưa kịp nhìn biết trước mắt là cái gì, Âu Dương Thiểu Chinh lập tức nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Nha Đầu một cái.

Phong Nha Đầu liếc hoàng mao trên đất kia một cái, bay lên một cước…

Hoàng mao kia trên mặt xuất hiện rõ ràng hình một cái móng ngựa, xoay mình té trở về, che mũi trực lăn lộn.

Mấy người thủ hạ củaÂu Dương lao xuống, đem người trói gô.

Nhìn phía trước trên chiến trường.

Hơn mười vị cao thủ Ác Đế Thành kia cũng thật là xui xẻo, tất cả  đều ho khan, thêm dụi mắt, lỗ mũi và miệng đầy hoàng sa, cũng không cách nào thở bình thường.

Thủ hạ của Hồng Tề Thiên cũng đã quen rồi, dù sao bọn họ tùy thời tùy chỗ đều mang loại này sợi dây giống lưỡi câu này, mỗi lần cùng tướng quân nhà bọn họ đi ra đánh giặc, bọn họ cũng không cần làm gì, chờ là được… Đối phương ngã một cái, bọn họ liền vung lưỡi câu đi qua câu người.

Hồng Tề Thiên chậm rãi khoát tay, thuộc hạ liền bắt đầu bỏ rơi sợi giây.

Đối diện, Tướng địch thấy không xong, liền bỏ chạy, còn lại bảy tám người đều bị móc vào, té xuống ngựa, sau đó bị cột lại.

Nhìn một chút mấy người đang chạy trốn, Hồng Tề Thiên đưa tay, nhẹ nhàng sờ sờ cằm, híp mắt lại càng nhỏ hơn, biểu tình trên mặt, có chút ý tứ sâu xa.

Trên cổng thành, mắt thấy toàn bộ quá trình,Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ, cũng không hẹn mà cùng Hồng Tề Thiên lộ ra biểu tình như vậy.

Âu Dương Thiểu Chinh ngoẹo đầu, nhìn mấy tướng lãnhÁc Đế Thành bị bắt sống, cùng nháy mắt với Long Kiều Quảng phía sau——mấy đứa nhỏ này là cố ý bị bắt.

Ác Đế Thành đại bại, lui về mấy dặm, tiếp tục bảo vệ tòa thành đã bị phá kia.

Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng: “Đây coi như là chiến thuật gì? Dục cầm cố túng (Lạt mềm buộc chặt)? Làm không rõ ràng một chút? Ta nếu như biểu hiện không phát hiện ra vậy có phải hay không ra vẻ mình rất ngu? Nếu là tương kế tựu kế lại cảm thấy có chút khác người.”

Hạ Nhất Hàng cũng là dở khóc dở cười: “Ngươi không bằng hỏi một chút mấy vị bị bắt kia, nhìn bọn họ là ngu xuẩn hay là khác người?”

Cửu vương gia suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”



Dười lầu Thái Bạch Cư, Yêu Yêu chớp cánh rơi xuống trước cửa, màu sắc vảy xinh đẹp cùng chiếc đuôi phượng, ở dưới ánh mặt trời lóe lên  ánh sáng màu trắng, đưa tới người đi đường dừng chân khen ngợi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe theo lời khi nãy cùng cha con Công Tôn nói xong, quyết định đi Thục Trung tham gia náo nhiệt.

Công Tôn muốn gọi Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Yêu Yêu đi, lại thấy con trai đứng ở cửaThái Bạch Cư, dưới ánh mặt trời, Tiểu Tứ Tửngước mặt, nhìn bầu trời phía tây, con mắt sáng lấp lánh.

Công Tôn cũng giương mắt nhìn một chút...... Ngày hôm nay khí trời đặc biệt sáng sủa, bầu trời xanh lam trong vắt, có vẻ dị thường cao..

Tiểu Tứ Tử nho nhỏ một người, cả người quần áo trắng, đứng ở bên cạnh hải long tích to lớn hoa lệ, ôn thuầnBạch Long cũng ngước đầu, cùng Tiểu Tứ Tử nhìn về một phương hướng giống nhau.

Một trận gió nhẹ qua, Yêu Yêu phát ra một chuỗi kêu to trầm thấp, tựa hồ có chút nóng nảy.

Tiểu Tứ Tử đưa ra tay nhỏ bé, ở trên bụng Yêu Yêu vỗ nhẹ nhẹ hai cái, Yêu Yêu lắc đầu, yên tĩnh lại.

Công Tôn khó hiểu liền nhìn đến xuất thần… Nhớ lại ban đầu nhặt được Tiểu Tứ Tử cũng là giờ Tý.

Hồi đó hắn bị: được Triệu Phổ cự quân ngoài doanh trại, nín đầy bụng tức giận về Trung Nguyên. Trước đó, Công Tôn chưa từng có nghĩ tới, chính mình sẽ như vậy đã sớm làm cha.

Men theo tiếng khóc đi tới sa mạc, bên cạnh một cái giếng khô, Công Tôn thấy được Tiểu Tứ Tử được bọc ở trong một cái tã màu trắng bạc. Đứa trẻ lúc ấy còn chưa đủtháng, oa oa khóc, tã lót tinh xảo nhìn ra giá cả không rẻ, vị trí trước ngực kẹp một mảnh giấy, viết rõ ngày sinh tháng đẻ.

Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, đứa trẻ thấy Công Tôn liền không khóc, mở một đôi mắt to, nhìn chằm chằm. Làm một thầy lang, Công Tôn thấy không ít đứa bé sơ sinh, từ ngũ quan hài tử đến xem, Công Tôn thật là không dám tin tưởng có người sẽ cam lòng vứt bỏ một đứa con nít đáng yêu như vậy.

Đang nhìn chằm chằm con trai ngẩn người, chân trời một quả tên lệnh màu trắng bắn lên cao, bên ngoài Hắc Phong Thành, truyền đến thanh âm thu binh.

“Mới vừa bắt đầu đánh làm sao đã thu binh rồi vậy?” Ân Hậu nghe được thanh âm, tò mò hỏi.

“Ác Đế Thành cóbao nhiêu người a, nơi đó bị đám người Triểu Phổ dày vò như vậy còn đánh thế nào.” Thiên Tôn đưa tay kéo cánh Yêu Yêu, đối với mọi người ngoắc, ý kia —— có đi hay không?

Công Tôn tiến lên, vỗ nhè nhẹ vai Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ tử quay đầu, hoan hoan hỉ hỉ cùng cha bé lên lưng Yêu Yêu.

Yêu Yêu giương cánh bay lên không, hướng phía nam bay đi.

Công Tôn quay đầu, nhìn tòa thành Ác Đế Thành phía xa xa một cái… Hy vọng, hết thảy mọi việc đều thuận lợi.



Triệu Phổ ngồi ở trong đại trướng, Hạ Nhất Hàng để cho người đem tù binh dẫn tới.

Mấy vị tù binh Ác Đế Thành bị dẫn tới soái trướng.

Vậy người thứ nhất bị Hồng Tề Thiên bắt sống Hoàng Mao tướng quân liền tiến lên một bước, mở miệng nói: “Cửu vương gia.”


Triệu Phổ nhíu mày, còn rất có lễ phép.

Hoàng mao thở dài, nói: “Ngươi hẳn nhìn ra chúng ta là cố ý bị bắt.”

Triệu Phổ híp mắt lại, Hạ Nhất Hàng cũng có chút bất ngờ, đây coi như là một chiến thuật gì sao?

“Chúng ta không phải tới dùng kế, chúng ta là tới cầu cứu.” Hoàng mao vừa nói, cởi tay áo mình ra.

Tất cả thành viên Ác Đế Thành tay trái đều có hình xăm Ác Đế Chương Văn… Mấy người này tự nhiên cũng có, nhưng mà…

Triệu Phổ nhìn chằm chằm hình xăm đó một chút, nghi ngờ: “Đây là biến sắc?”

Mấy vị tướng lãnh bị bắt kia cũng có cùng một vấn đề, hình xăm Ác Đế Chương Văn trên tay, vốn  từ màu đen biến thành màu xám nhạt, tựa hồ đang rút đi.

Hoàng mao gật đầu: “Bởi vì độc tính biến mất.”

Cửu vương gia thiêu mi, nhìn Hạ Nhất Hàng một chút.

Hạ Phó soái cũng đang bưng ly trà mất thần… Người Có Ác Đế Chương Văntrên người, nói đơn giản chính làngười có ác linh bệnh.

Mọi người đối với ác linh bệnh lúc ban đầu hiểu, đến từ Yêu Trường Thiên năm đó gặp phải một chuyện. Người bị mắc ác linh bệnh, hỗn loạn, tà ác, thích giết hại cùng phá hoại. Công Tôn cũng nghiên cứu qua loại bệnh này, căn cứ Công Tôn trước cho ra kết luận —— ác linh bệnh có thể là từ nhỏ não bộ đã bị tật, hoặc là bởi vì trúng độc đưa tới. Loại bệnh này không phải là người người  sẽ bị màcần người đặc biệt mới có thể có loại bệnh này.

Hoàng mao giơ cánh tay lên, cho Triệu Phổ nhìn: ” Chờ cái hình xăm này hoàn toàn biến mất độc trên người chúng ta cũng đều được giải.”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Các ngươi cần bày bàn rượu chúc mừng một chút từ đây cải tà quy chánh sao?”

Hoàng mao cười lắc đầu một cái: “Người bên Ác Đế Thành còn dư lại, giống như chúng ta như vậy, còn có không tới một ngàn.”

Cửu vương gia lòng nói ngươi ngược lại là nói nhanh một chút điểm chính a, nói nhảm nhiều như vậy.

“Chúng ta trên người độc cũng đang từ từ biến mất.” Hoàng mao nói cái này, chân mày cũng nhíu lại: “Nếu là không thể trốn ra đượctrong khoảng ba ngày, thì phải cùng Ác Đế Thành… Hoặc là nói toàn bộ Tây Vực, chung nhau diệt vong.”

Triệu phổ sau khi nghe, cũng không phản ứng gì, chẳng qua là nâng cằm ngẩn người.

Hạ Nhất Hàng chính là hỏi: “Chung nhau diệt vong là ý gì?”

Hoàng mao thu hồi tay áo, ngẩng đầu lên: “Ác Đế Thành sẽ giống như Ưng Vương Triều vậy, một khi tiêu diệt… Kết quả có thể lớn có thể nhỏ, có thể sẽ dính líu toàn bộ Tây Vực.”

Cửu vương gia chân mày hơi động một chút, nhưng vẫn là mặt không cảm giác.

Hạ Nhất Hàng hỏi tiếp: “Cho nên ngươi muốn chúng ta làm cái gì đây?”

Hoàng mao nghiêm túc: “Rất đơn giản, chúng ta muốn trở lui toàn thân… Chỉ cần Cửu vương gia để chúng ta một con đường sống, để cho chúng ta từ Ác Đế Thành trốn ra được, không truy cứu nữa, ta liền nói cho ngươi chân tướng Ác Đế Thành.”

Nghe đến chỗ này, Triệu Phổ rốt cục thì ngẩng đầu lên, hắn mặt không cảm giác nhìn người bị bắt: “Cho nên các ngươi yêu cầu chính là để cho ta nhường ra một con đường, để cho các ngươi từ Ác Đế Thành chạy trốn?”

Tất cả mọi người gật đầu.

Cửu vương gia nâng cằm: “Các ngươi nếu muốn tạo phản, không bằng bắt sống Ác Đế tới nơi này của ta, còn có chút tiền đặt cuộc…”

Triệu Phổ nói xong, những người đó đột nhiên cũng cười.

“Có gì buồn cười sao?” Hạ Nhất Hàng hỏi.

Hoàng mao cười lắc đầu một cái: “Bắt sống Ác Đế? Các ngươi cảm thấy… Ác đế là một người sao?”

Cửu vương gia thiêu thiêu mi: “Không phải một người, ý là… Một nhóm người?”

Người nọ lắc đầu: “Người cCó ý đồ đến gần nó, cũng mệnh tang đều xuống hoàng tuyền rồi… Cũng chưa từng thấy tận mắt căn bản sẽ không tin tưởng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

Triệu Phổ cau mày: “Có ý gì?”

Hoàng mao thở dài một cái: “Ác đế… Thật ra thì căn bản không phải người.”

Thấy Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng cũng mặt lộ nghi ngờ, Hoàng Mao bổ sung một câu: “Là chữ trên mặt, không phải là người ý! Các ngươi hiểu không? Cùng với… Không biết Cửu vương gia, có hay không phái người ngầm thăm dò Ác Đế Thành?”

Triệu phổ chân mày thoáng nâng lên mấy phần.

“Ta khuyên Nguyên soái ngàn vạn lần chớ đến gần tòa thành kia…” Hoàng mao tựa hồ là nhớ ra cái gì đó lòng vẫn còn sợ hãi, sâu kín nói, “Chỗ đó, đừng nói là người, coi như là thần, cũng là có đi mà không có về!”