Edit: Ruby
Thiên Tôn và Ân Hậu chỉ đến Thái Bạch Cư ăn một bữa cơm trưa, trăm triệu lần không nghĩ tới đám tiểu hài nhi nhà mình đã vạch ra một kế hoạch kinh thiên động địa, có thể đặt tên là —— kế hoạch đoạt lại Yêu Vương.
Nhưng nghĩ là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác, bây giờ thứ mọi người đang có hiện chỉ là một giả thiết, còn thực sự phải ra tay như thế nào thì phải nghiêm túc tính toán.
Đóng cửa lại, một đám tiểu hài nhi liền bắt đầu thương lượng.
Đầu tiên! Cần phải nắm rõ tình hình của Ác Đế Thành.
Cửu Vương gia giơ ra hai ngón tay, "Có thể tiến hành cùng lúc."
Mấy người còn lại đều nhìn hắn, ý là —— nguyện nghe tỏ tường!
Triệu Phổ chỉ chỉ chính mình, "Nói đơn giản một chút, ta ở bên này tương kế tựu kế."
Nói xong, lại chỉ chỉ mấy người Triển Chiêu bọn họ, "Phía các ngươi thì xâm nhập hang hổ!"
Hai mắt Triển Chiêu liền sáng bừng, "Chúng ta do thám Ác Đế Thành?!"
Cửu Vương gia gật đầu, không đợi Triển Chiêu bọn họ mở miệng, nhắc nhở trước, "Đương nhiên chính là thăm dò bước đầu, các ngươi phải ưu tiên cho an toàn của bản thân trước!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nheo mắt.
Lâm Dạ Hỏa khoát tay, "Ai nha! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Không chịu bỏ mồi thì sao bắt được sói (*)!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một bên gật đầu, ba người bọn họ đều là những kẻ to gan lớn mật, đã sớm muốn chạy vào Ác Đế Thành xem thử, hơn nữa, bản năng của loài mèo bên trong Triển Chiêu đã sớm tò mò không chịu nổi.
Công Tôn ngồi ở một bên chống cằm lắc đầu nha lắc đầu, cảm thấy cứ tùy tùy tiện tiện chạy vào như vậy không chừng sẽ gặp nguy hiểm, chỗ kia cao thủ nhiều như mây, nhất định là đầm rồng hang hổ.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, nhìn Triệu Phổ, lại nhìn sang Triển Chiêu, rồi lại nhìn phụ thân của bé, nhìn tới nhìn lui không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Ba người bọn ta cùng đi với nhau, hẳn là có thể bảo đảm an toàn." Bạch Ngọc Đường cảm thấy khả thi.
"Vấn đề là không nắm rõ được tình hình bên trong Ác Đế Thành!" Về mặt này Triệu Phổ vẫn tương đối cẩn thận, ba người này tuy võ công cao đầu óc linh hoạt, nhưng Ác Đế Thành quá hung hiểm, quá nhiều thứ chưa nắm rõ, vạn nhất nếu có mệnh hệ gì, người lớn cả ba nhà tìm đến hắn, hắn gánh không nổi trách nhiệm này, nhất là Bao đại nhân có khả năng sẽ liều mạng với hắn.
"Nhưng những người khác cũng chưa từng đến Ác Đế Thành! Chúng ta có thể tìm nội ứng nào không?" Công Tôn hỏi.
Triển Chiêu ngẫm nghĩ, có chút ghét bỏ mà nói, "Bạch Mộc Thiên?"
Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, "Không phải hắn vẫn còn trúng cổ độc của ngươi sao? Hẳn là sẽ nghe lời đi?"
Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy không ổn, Triệu Phổ cũng lắc đầu, "Không được, kẻ này quá gian, không tin được!"
"Ừm..."
Tất cả mọi người cau mày suy nghĩ.
Ngay lúc mọi người như thế nào cũng không nghĩ ra đối tượng thích hợp thì Tiểu Tứ Tử bưng chén trà "ực ực" uống một hơi, chậm rì rì chen vào một câu, "Tìm Tiểu Linh Tử hỗ trợ nha."
Tất cả mọi người sửng sốt —— Tiểu Linh Tử? Ai vậy?
Công Tôn xoa nắn gương mặt tròn vo của nhi tử, hỏi, "Con lại quen biết bằng hữu mới nào rồi?"
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái. "Tiểu Linh Tử nha! Chẳng phải mới vừa quen sao? Không phải hắn đến từ Ác Đế Thành sao?"
Tất cả mọi người cau mày vẻ mặt mơ hồ —— Tiểu Linh Tử...
"A!" Triển Chiêu đột nhiên vỗ tay một cái, "Thánh Linh Vương!"
Nghe được ba chữ kia, những người khác cũng sực tỉnh —— không phải vậy sao?! Thánh Linh Vương chính là đến từ Ác Đế Thành! Không rõ hắn có biết về Cửu Long hút thủy không, nhưng nhất định là hiểu biết về địa hình!
"Chúng ta đi tìm Hắc Thủy Bà Bà." Triển Chiêu đứng lên.
Triệu Phổ bèn nói, "Ba người các ngươi phân công nhau đi, ta đến chỗ lão Hạ thương lượng một chút tương kế tựu kế! Các ngươi cần phải cẩn thận mọi việc!"
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu.
Triệu Phổ dường như không thể nào yên tâm được, dặn dò Bạch Ngọc Đường, "Trông chừng hai người họ."
Ngũ gia nhướng mày, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều không phục —— gì?
Triển Chiêu chỉ vào chính mình, "Nhìn thế nào thì ta cũng là người thận trọng nhất!"
Triệu Phổ gật đầu, vươn tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, "Nhờ vào ngươi! Nếu hai người họ định nhảy vào hố lửa thì ngươi phải giữ vững lý trí ha!"
Ngũ gia yên lặng gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu tức giận đến nghiến răng.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, hỏi, "Chúng ta thì sao?"
"Ách..." Triệu Phổ đang muốn an bài chút nhiệm vụ gì đó an toàn cho đôi phụ tử thư ngốc này, chợt thấy Tiểu Tứ Tử kéo áo Công Tôn, "Phụ thân, chúng ta đi dạo phố với Tôn Tôn và Ân Ân đi?"
Công Tôn sửng sốt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lâm Dạ Hỏa liền hỏi, "Định nói cho Thiên Tôn và Ân Hậu sao?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời ăn ý mà lắc đầu.
Triệu Phổ nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.
Cửu Vương gia vui vẻ, gật đầu với Công Tôn, "Thư ngốc! Ngươi phụ trách dẫn dắt Thiên Tôn và Ân Hậu, đừng để cho hai người họ biết chuyện này!"
Công Tôn mờ mịt, nhìn sang Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy tiểu gia hỏa gật đầu với hắn.
Công Tôn bất đắc dĩ... nhưng từ trước tới giờ vào những thời khắc mấu chốt nghe lời Tiểu Tứ Tử luôn luôn đúng... Dù sao bản thân mình cũng không giúp được việc lớn, không bằng đi cùng Thiên Tôn và Ân Hậu.
Đã định xong kế hoạch nhưng Công Tôn vẫn không quá yên tâm, dặn dò Bạch Ngọc Đường, "Ngươi nhớ trông chừng hai người họ..."
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa quăng chén, "Xong chưa hả?!"
Kết quả là, chia binh làm ba đường.
Triệu Phổ chạy ra phía trước tìm Hạ Nhất Hàng, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử về Hắc Phong Thành tìm Thiên Tôn và Ân Hậu; Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa thì đi tìm Hắc Thủy Bà Bà.
...
Lại nói Triển Chiêu bọn họ đi đến lều trại nơi Hắc Thủy Bà Bà đang ngủ đông, thời gian này trời ấm, Bà Bà đã tỉnh, đang ngồi ngẩn người.
Bất quá từ khi biết "cấu tạo bên trong" của Hắc Thủy Bà Bà, mọi người đều hiểu rằng Bà Bà không phải đang ngẩn người, biết đâu bên trong một đám lão thái thái đang mở tiệc trà cũng không chừng...
"Thái di bà." Triển Chiêu vỗ nhè nhẹ gọi Hắc Thủy Bà Bà.
Bà Bà nhìn thấy Triển Chiêu, trên mặt lập tức hiện ra nét tươi cười, thấy thoáng cái chạy vào đến ba người, liền che miệng cười "hoắc hoắc" hai tiếng, hỏi, "Các ngươi tìm ai nha?"
Triển Chiêu vội vàng nói, "Thánh Linh Vương."
Hắc Thủy Bà Bà nháy mắt mấy cái, hỏi, "Có việc gì mà tìm hắn?"
Triển Chiêu cũng không giấu gì Bà Bà, đem kế hoạch và phỏng đoán của bọn họ nói hết một lần.
Sau khi nói xong, chỉ thấy màu sắc trong đôi mắt thạch lựu tựa như ngọc lưu ly của Bà Bà càng thêm tiên diễm mấy phần, Tinh Bạch Liên trốn trong tay áo Bà Bà cũng chui ra, đại khái là cảm nhận được cảm xúc dâng trào không quá bình thường từ Hắc Thủy Bà Bà.
Bọn Triển Chiêu có chút không hiểu.
Chợt nghe thấy Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên mở miệng, giọng nói hơi hơi run lên, "Thật sự có thể tìm hắn trở về sao?"
"Rất đáng để thử một lần." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, Lâm Dạ Hỏa cảm thấy xung quanh tựa hồ có nội kình đang kích động, Hắc Thủy Bà Bà so với trong tưởng tượng của họ còn kích động hơn...
"Thái di bà, Thánh Linh Vương..."
Bạch Ngọc Đường mới vừa nhắc nhở một câu, sắc mặt Hắc Thủy Bà Bà đã phát lạnh, "Ngươi đi ra cho ta!"
Theo một tiếng nghiến răng nghiến lợi của Bà Bà, mọi người liền nhìn thấy ánh mắt của Bà Bà đã xảy ra biến hóa.
Sau đó, chỉ thấy Bà Bà vươn tay vỗ ngực, thở ra một hơi, "Ai nha, làm ta sợ muốn chết, các ngươi tìm ai vậy? Hai nha đầu Khiếu Nguyên và Hắc Thủy kia xém chút nữa bóp chết ta..."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa cứ cảm thấy có chút quỷ dị, liền hỏi người trước mắt, "Ngươi là Thánh Linh Vương?"
Hắc Thủy Bà Bà gật đầu, bảo Triển Chiêu bọn họ nói kỹ càng tỉ mỉ một chút, Khiếu Nguyên và Hắc Thủy quá kích động nên hắn nghe không rõ.
Triển Chiêu bọn họ đành phải kỹ càng tỉ mỉ nói lại kế hoạch của họ một lần nữa.
Thánh Linh Vương sau khi nghe xong, chống cằm ngẫm nghĩ, "Cái này không chừng đích thực là khả thi, ta nhớ từng nghe qua một vài truyền thuyết về Vạn Chú Cung, các ngươi từ từ đã, để ta đi hỏi một chút."
Nói xong, Hắc Thủy Bà Bà lại bất động.
Lâm Dạ Hỏa tò mò nhìn Triển Bạch, "Vị gia này đi hỏi ai vậy?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không rõ, "Phỏng chừng... là vị bà bà tám trăm hay một nghìn tuổi nào đó?"
Qua một hồi lâu, Thánh Linh Vương giống như "hoàn hồn", có phản ứng, "Ừm, ta đã hỏi một chút, cách nói hư vô bị uốn cong này đích thật là đã có từ xa xưa, thuộc về những bí thuật bí ẩn nhất, cùng một loại với xem trộm thiên cơ. Các ngươi nói Ngân Yêu Vương chính là hoàng tộc Ngân Hồ Tộc?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không biết Yêu Vương có phải là hoàng tộc hay không, Lâm Dạ Hỏa thì gật đầu, "Hẳn là vậy, người cực kỳ thông minh như vậy thì chắc chắn không phải là người phàm."
Thánh Linh Vương liền nói, "Ngân Hồ Tộc là thần tộc thần bí nhất, tồn tại đã tương đối lâu. Hoàng tộc Ngân Hồ Tộc còn được gọi là luân hồi chi tử, đều là dựa vào khả năng mà được chọn, phân ra đại hoàng tộc và tiểu hoàng tộc. Dựa theo như lời các ngươi, Ngân Yêu Vương hẳn là thuộc về đại hoàng tộc, mà tiểu hồ ly các ngươi mang theo bên mình kia, thuộc về tiểu hoàng tộc."
"Này mà còn được phân thành lớn nhỏ?" Lâm Dạ Hỏa cảm thấy rất thú vị.
"Tiểu hoàng tộc được xưng là dự ngôn chi tử, điểm lợi hại nhất của những Ngân Hồ này đó là có thể đoán trước tai họa, nhìn thấu tương lai." Thánh Linh Vương tiếp tục nói, "Đại hoàng tộc lại là cực kỳ hiếm hoi, cách rất nhiều thế hệ mới có thể sinh ra được một người, độc nhất vô nhị, người này ngoại trừ có được toàn bộ năng lực của tiểu hoàng tộc ra còn có một dạng... là sở hữu năng lực mà tiểu hoàng tộc không có được."
"Là năng lực gì?"
Thánh Linh Vương mỉm cười, "Đại hoàng tộc Ngân Hồ Tộc, có một danh xưng —— nghịch thiên chi tử."
"Nghịch thiên..." Tất cả mọi người giật mình.
Thánh Linh Vương đè thấp thanh âm xuống vài phần, "Có tiểu Ngân Hồ kia, các ngươi không cần sợ cũng không cần lo lắng, tiểu Ngân Hồ bình thường đều mang lại phúc trạch cho đời sau."
"Vậy... đại Ngân Hồ thì sao?" Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Thánh Linh Vương khe khẽ thở dài, "Đại Ngân Hồ lại là mệnh khổ, bởi vì theo truyền thuyết hắn có được bản lãnh cải biến nghịch thiên, cho nên trăm nghìn năm qua, đại Ngân Hồ bị cho là biểu tượng của diệt thế tai ương. Tất cả những người có chút dã tâm lẫn quyền thế, đều muốn có được hắn, lại muốn tiêu diệt hắn. Cho nên mới nói..."
Thánh Linh Vương nhìn vẻ khẩn trương của ba người kia, đột nhiên nở nụ cười, "Các ngươi có khả năng phá giải lời truyền sai lầm trăm nghìn năm qua."
Tất cả mọi người sửng sốt, luôn cảm thấy không khí khẩn trương vừa rồi bỗng nhiên dịu đi.
Lâm Dạ Hỏa tò mò, "Truyền sai?"
"Cái gọi là năng lực cải biến nghịch thiên, khả năng chỉ là trí tuệ cực cao cùng với năng lực tính toán siêu việt so với người thường." Thánh Linh Vương hưng trí mà vuốt cằm. "Đại hoàng tộc và tiểu hoàng tộc Ngân Hồ Tộc khả năng đều có thiên phú về phương diện này, chỉ là đại Ngân Hồ thông minh hơn một chút so với tiểu Ngân Hồ, có thể tính toán mà còn chính xác tìm được lối vào hư vô uốn khúc kia. Mà sở dĩ đại Ngân Hồ lâu như vậy mới xuất hiện một người, khả năng là vì điều kiện hình thành loại lối vào này tương đối hà khắc, thậm chí là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tuổi thọ của một người căn bản đợi không được một lần..."
Mọi người lĩnh hội một chút ý tứ của Thánh Linh Vương, Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vậy nên Ngân Yêu Vương không phải có năng lực đặc biệt gì, cũng không hẳn là thần... tất cả năng lực của hắn đều chỉ là nhờ hắn thông minh?"
Thánh Linh Vương gật đầu nhẹ, "Là loại thông minh mà người phàm khó có thể hiểu được!"
Đám người Triển Chiêu không hiểu sao lại nhìn ra, dường như Thánh Linh Vương có một chút tán thưởng Ngân Yêu Vương, liền thử thăm dò hỏi. "Vậy ngươi sẽ giúp chúng ta cứu hắn chứ?"
Thánh Linh Vương gật đầu, "Ừ, đương nhiên."
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều mừng rỡ.
Thánh Linh Vương nở nụ cười, lầm bầm trong miệng, "Hai ngươi đừng véo ta nữa, ta đã đồng ý rồi mà!"
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ nhìn Thánh Linh Vương—— là Hắc Thủy Bà Bà và Dư Khiếu Nguyên đang véo hắn sao?
"Ngân Yêu Vương, nhất định là có người mà hắn rất yêu." Thánh Linh Vương dường như có chút cảm động lây, tự độc thoại một mình, "Người thông minh đều sẽ tự bảo vệ mình, chỉ có người vì tình yêu mới có thể lựa chọn con đường hiến tế này. Tự mình nhảy vào hư không, đổi lấy trăm năm thái bình cho người mình yêu. Muôn vàn tính kế không phải vì mình mà là vì bảo toàn yên vui cho chúng sinh... Người tài giỏi như vậy, ta rất muốn được gặp hắn."
Nói xong, Thánh Linh Vương đứng lên, hỏi, "Năm người chúng ta đi sao?"
Bọn Triển Chiêu gật đầu, đồng thời cảm thấy hình như không đúng lắm... Không phải chỉ có bốn người sao?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia nhìn Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng đếm ngón tay... tính như thế nào cũng là bốn người mà.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ —— Giao Giao?
Triển Chiêu không hiểu —— Giao Giao cũng được tính là một người à?
Thánh Linh Vương thấy vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, vươn tay chỉ chỉ phía sau bọn họ, "Hắn cũng đi nữa?"
Bọn Triển Chiêu sửng sốt, quay phắt đầu lại, liền thấy phía sau là một thân ảnh trắng như tuyết.
"Oa!"
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa sợ tới mức nhảy dựng, Ngũ gia còn tương đối lãnh tĩnh, nhanh chóng nhận ra —— không phải sư phụ hắn!
Đứng phía sau ba người là ai? Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương cũng bị bọn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường làm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, bất mãn nhìn ba người —— các ngươi bao nhiêu tuổi rồi vậy? Giật bắn cả người.
"Ngươi... ngươi đến đây khi nào?" Lâm Dạ Hỏa giậm chân.
Bạch Long Vương vuốt cằm ngẫm nghĩ, "Từ lúc các ngươi bắt đầu thương nghị kế hoạch đoạt lại Yêu Vương trong lều trại..."
Ba người hít một hơi khí lạnh —— hoàn toàn không phát hiện! Thật không có chút cảm giác tồn tại nào!
Bạch Long Vương nổi giận, "Loại chuyện này các ngươi cư nhiên muốn tự mình đi làm! Nếu như bị Tiểu Du bọn họ biết..."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên tưởng tượng một chút, tình cảnh khi Thiên Tôn và Ân Hậu biết bọn họ gạt hai người họ đi cứu Ngân Yêu Vương...
Triển Chiêu theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ.
Ngũ gia âm thầm gật đầu —— không ổn nha! Sẽ bị đánh một trận nhất định chạy không được!
Lâm Dạ Hỏa liền hỏi, "Vậy... có nên nói cho họ biết không? Bọn họ hẳn là cũng sẽ muốn cùng đi cứu Ngân Yêu Vương mà?"
"Không ổn." Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên mở miệng.
Bọn Triển Chiêu nghe ngữ khí này không giống Thánh Linh Vương lại không giống Thái di bà... nhìn Bà Bà một lúc, nhận ra —— Dư Khiếu Nguyên.
Dư Khiếu Nguyên buồn bã nói, "Bất luận là ai tạo ra Ác Đế Thành, người nọ nhất định biết hai tiểu quỷ kia sẽ không tiếc trả giá hết thảy để cứu Yêu Vương."
Triển Chiêu bọn họ yên lặng phân tích một chút, mới hiểu được —— hai tiểu quỷ kia cư nhiên là nói Thiên Tôn và Ân Hậu.
"Hơn nữa..." Bạch Ngọc Đường cũng có chút cố kỵ, "Dường như Tiểu Tứ Tử cũng chủ trương gạt sư phụ ta và Ân Hậu."
"Chúng ta thăm dò trước rồi hẵng nói." Triển Chiêu nói, "Xem hết trước đã rồi tính toán lại cũng không muộn."
Những người khác cũng đều gật đầu.
Lúc này bên ngoài truyền đến vài tiếng pháo vang, xem ra là bên chỗ Triệu Phổ đã bắt đầu "tương kế tựu kế".
Việc này không nên chậm trễ, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, mang theo Bạch Long Vương cùng Hắc Thủy Bà Bà, lặng lẽ rời khỏi quân doanh, chọn tuyến đường đi Hắc Phong lâm, bước đầu thăm dò Ác Đế thành!
-------------
(*) "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang" => Không bỏ được mồi sao bắt được sói
Nghĩa đen: Muốn bắt được sói thì không ngại bỏ con của mình.
Nghĩa bóng: Muốn đạt được mục đích nào đó hoặc thu được lợi ích càng lớn thì phải trả một cái giá xứng đáng.
Sự tích:
Ngày trước ở một sơn thôn hẻo lánh, sói thường xuất hiện, trộm rất nhiều gia cầm của người dân trong thôn, mọi người vô cùng tức giận liền đứng ra đoàn kết lại, họ đã đi biết bao nhiêu đường núi, hỏng biết bao nhiêu đôi giày, cuối cùng cũng tìm được hang của sói và tóm gọi chúng, câu tục ngữ "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang" là từ đây mà ra.
Nhưng sau này do sự phân hóa thanh âm khi chuyển từ phồn thể sang giản thể nên "hài tử" nghĩa là giày bị đọc trại thành "hài tử" là trẻ con. Thời gian trôi qua, câu tục ngữ "luyến tiếc giày cỏ tóm không được sói" bị chuyển thành " luyến tiếc con mọn không tóm được sói".
(nguồn: Vô Thường 201-241 – Ru có edit lại một chút cho ngắn gọn hơn)
-----------------------
Note: mặc dù từ Hán Việt đúng là Cửu Long hấp thủy nhưng sau khi đọc lại cảm thấy hơi củ chuối nên mình đã sửa lại là Cửu Long hút thủy để mọi người cảm nhận đúng nghĩa gốc của nó hơn, tránh nhầm sang món ăn 囧 2 chương trước cũng đã sửa lại luôn rồi.