Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 154: Bí ẩn

Triển Chiêu nhìn thấy ai? Là hai người theo lý mà nói có nối tám cây gậy tre cũng không nối được quan hệ với nhau!

Nếu nói không quen? Thật ra đều biết cả. Nếu nói quen biết? Cái đó quá trình quen biết thật sự rất xấu hổ...

Hai người này, một người là Hiên Viên Lang, người còn lại, là Diệp Tinh.

Hiên Viên Lang là khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Bắc Hải xử lý án Yêu Đế mà biết, Bắc Hải Đại hoàng tử, trong số các hoàng tử không học vấn không nghề nghiệp của nhà Hiên Viên Kiệt, là người duy nhất còn sống sót.

Bây giờ nhớ lại vụ án ở Bắc Hải, Triển Chiêu cũng chỉ biết lắc đầu. Hiên Viên Kiệt ăn nhầm nấm độc, sinh ra ảo giác, khiến cho cuối cùng nước mất nhà tan, vừa đáng giận lại thật đáng buồn.

Vụ án kia còn khiến cho Triển Chiêu kết một mối thù trước mắt là lớn nhất, Hiên Viên Phách.

Hiên Viên Phách lợi dụng Bạch Ngọc Đường, thiếu chút nữa thì đã soán vị thành công, nhưng ai biết ý trời trêu ngươi, sau khi Hiên Viên Kiệt tỉnh táo lại thì truyền ngôi vị Hoàng đế lại cho Hiên Viên Lang. Càng kỳ quái hơn chính là, tất cả những người con nối dòng khác bao gồm cả Hiên Viên Phách trong đó đều không có huyết thống Hoàng tộc Bắc Hải, khiến cho một đám Hoàng tử giỏ trúc múc nước tốn công dã tràng. Hiên Viên Phách còn một hơi đắc tội hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, từ lần đụng mặt tại khách điếm ở đại mạc, tiểu tử kia liền mai danh ẩn tích không còn thấy bóng dáng.

Triển Chiêu nhớ đến Hiên Viên Phách liền nghiến răng, nếu như nói trong lòng Miêu gia có một tấm bảng danh sách những kẻ không vừa mắt nhất thì Hiên Viên Phách tuyệt đối có thể nằm trong hàng tam giáp.

So với Hiên Viên Lang, Diệp Tinh khả năng càng xấu hổ hơn một chút.

Diệp Tinh là đồ đệ của Nhất Diệp phu nhân, cũng là hảo bằng hữu của Bạch Ngọc Đường. Trước kia khi Hồng Anh Trại xảy ra vụ lộn xộn của Tà Vũ, Nhất Diệp phu nhân chết một cách kỳ quặc, cũng may mà Diệp Tinh là người thông minh mới không khiến cho Nhất Diệp Giáo đánh nhau với Ma Cung.

Càng xấu hổ chính là, nguyên bản Triển Chiêu tưởng rằng Diệp Tinh là hoa đào của Bạch Ngọc Đường, không ngờ rằng tư duy của tên này không giống người thường, muốn làm hoa đào của Triển Chiêu hắn, làm tình địch với Bạch Ngọc Đường, sau đó bị Ngũ gia đuổi đi mất.

Triển Chiêu giơ đũa không biết nên chào hỏi như thế nào với hai người này, chỉ có thể đề cử thịt dê cho hai người họ ăn.

Diệp Tinh bị dáng vẻ ngốc nghếch của Triển Chiêu khiến cho thích thú, hắn không thèm khách sáo, gọi tiểu nhị mang hai bộ bát đũa lên, ngồi xuống cùng bàn ăn cơm với Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử.

Hiên Viên Lang lại rất phấn khởi, nhìn trái nhìn phải, “Hiền đệ của ta đâu?”

Triển Chiêu lặng lẽ thay Bạch Ngọc Đường thở mạnh —— may mà hắn không có ở đây.

Lại nói tiếp, vị Hiên Viên Lang này cũng rất khôi hài, từ sau vụ án ở Bắc Hải, hắn liền thực sự xem Bạch Ngọc Đường như huynh đệ của mình, không có việc gì thì viết thư, ngày lễ ngày Tết còn mang thổ sản tới, Ngũ gia rất là bất đắc dĩ.

“Ngọc Đường có việc về Thiên Sơn rồi.” Triển Chiêu khó hiểu hỏi hai người, “Sao hai ngươi lại đi cùng nhau?”

Triển Chiêu thấy Hiên Viên Lang ngay cả một thị vệ cũng không mang theo, liền hỏi, “Chạy đến đây như vậy không sao chứ? Dù gì ngươi cũng là Hoàng đế Bắc Hải.”

Hiên Viên Lang còn rất ngượng ngùng mà gãi đầu. “Cái gì mà Hoàng đế chứ, sau khi Bắc Hải chia ra, cơ bản chỉ còn lại mấy thành nhỏ... Vốn nghĩ là các huynh đệ sẽ liên minh, nhưng mà không có quan hệ máu mủ, bọn họ đều chê ta là thùng cơm, cho nên ai lo thân nấy, ai... quốc dân của Bắc Hải nguyên bản cũng đã chuyển đi rất nhiều.”

“Nhưng ta nghe nói diện mạo của Phật Thành đã thay đổi không ít, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp mà?” Triển Chiêu nhớ lúc trước Hạ Nhất Hàng từng nhắc đến, còn khen Hiên Viên Lang.

“À... chỗ của ta rất tốt.” Hiên Viên Lang gật đầu, “May mà có hiền đệ nhờ Diệp huynh giúp đỡ ta.”

Triển Chiêu có chút không hiểu mà nhìn Diệp Tinh.


Diệp Tinh cười cười, giải thích, “Nói ra rất dài dòng. Khi sư phụ còn sống bởi vì quá cố chấp với việc báo thù, chuyện của Nhất Diệp Giáo, thực tế bà không quan tâm nhiều lắm. Tuy giáo chúng rất nhiều nhưng không khí nặng nề, phòng ốc cũng cũ kỹ không thôi. Sau khi sư phụ chết thì những kẻ có cừu oán tìm tới cửa gây rối loạn mấy lần, lòng người tan rã, giáo chúng đều biết là tiền đồ bất ổn. Khi ta đang gặp khó khăn, Ân Hậu có đến tìm ta một lần.”

Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc hỏi. “Ngoại công của ta đi tìm ngươi?”

Diệp Tinh gật đầu, “Lão gia tử hỏi ta có cần hỗ trợ không, lần gặp mặt đó làm ta sợ đến choáng váng, đúng thật là thụ sủng nhược kinh.”

Triển Chiêu cũng thật bất ngờ.

Diệp Tinh nở nụ cười, ôm cánh tay lắc đầu, “Thực ra mặc dù tình cảm của ta và sư phụ như mẫu tử, nhưng cái chết của sư phụ hoàn toàn không có liên  quan gì đến Ân Hậu. Ai... nếu không phải bà chấp mê bất ngộ đi tìm Ngô Nhất Họa gây phiền toái thì đã không bị cuốn vào trận phân tranh đó.”

Triển Chiêu gật đầu, cái chết của Nhất Diệp phu nhân đúng là không đáng.

Diệp Tinh nhìn Triển Chiêu, mỉm cười, “Ngoại công của ngươi có thể là biết ta có giao tình cũ với Bạch huynh, sợ sau chuyện lần đó chúng ta sẽ có hiềm khích, hại Bạch lão Ngũ khó xử lý đi.”

Triển Chiêu sờ cằm —— như vậy à.

Diệp Tinh rót cho mình chén trà, bĩu môi, “Nói trắng ra chính là ngoại công ngươi thương ngươi, nhân tiện cũng thương Bạch Ngọc Đường, phàm là có tí xíu hậu hoạn liên lụy đến hai ngươi thì ông ấy đều giúp đỡ dẹp bỏ đi, còn không nói với ngươi...”

Nói xong, Diệp Tinh liền thở dài, “Ta đây không cha không nương, ta thật hâm mộ mà... Hận không thể đoạt từ tay Bạch lão Ngũ, không chừng Ân Hậu liền trở thành ngoại công của ta!”

Hiên Viên Lang nghe đến đây liền sặc một miệng nước trà, vội vàng vỗ ngực.

Đối diện, Tiểu Tứ Tử vốn không quan tâm mấy người lớn nói chuyện gì, tập trung ăn cơm, sâu kín mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Tinh ngồi đối diện.

Triển Chiêu híp mắt nhìn Diệp Tinh —— lời này ngươi có gan thì nói ngay trước mặt Ngọc Đường đi.

Diệp Tinh cười cười —— không phải hắn không có ở đây sao, nói có chút cũng không được à? Ta có tặc tâm chứ không có tặc đảm đâu.

Triển Chiêu liếc thanh Cự Khuyết của mình một cái.

Diệp Tinh nhanh chóng dịch sang một bên, thức thời mà bưng bát ăn cơm.

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi Diệp Tinh, “Ngoại công của ta nói thế nào với ngươi?”

“Lão gia tử đề nghị ta chuyển nhà.” Diệp Tinh nói tiếp, “Ông đề nghị ta suy nghĩ một chút, phát triển Nhất Diệp Giáo trở thành một môn phái như Hỏa Phượng Đường.”

Triển Chiêu ngây ra một lúc, từ đáy lòng muốn cho ngoại công của hắn một tràng vỗ tay. “Ý kiến hay!”

Diệp Tinh cũng cười, gật đầu, “Đích thật là ý kiến hay! Ta vốn không thích võ lâm Trung Nguyên phân tranh, sau khi sư phụ mất, ta không có chỗ dựa, một môn phái lớn như vậy nếu ở lại võ lâm Trung Nguyên, chỉ bằng một mình ta thì căn bản không thể chống đỡ nổi, đến lúc đó nếu không bị phân rã thì cũng bị thâu tóm. Sau đó Ân Hậu giới thiệu Liễu Hàn Tinh, Liễu đại gia cho ta làm quen, để ta đến thăm Hỏa Phượng Đường một chút.”

Triển Chiêu nghe đến ngây người —— hoắc, đã đến tận bước này... thế mà hắn hoàn toàn không biết, phỏng chừng ngay cả Lâm Dạ Hỏa cũng không biết.

“Sau khi ta đi thăm Hỏa Phượng Đường, cảm thấy rất khả thi, nhưng phải đi đến chỗ nào của Tây Vực mới tìm được một nơi như thế? Ân Hậu lão nhân gia kêu ta đi tìm Bạch Ngọc Đường thương lượng, nói đầu kia hắn đang có chút việc phải lo, không chừng có thể cùng giải quyết một lúc với việc của ta.” Diệp Tinh cười nói, “Ta liền chạy đi tìm Bạch huynh...”

Triển Chiêu ôm cánh tay ngoẹo đầu, “Hai ngươi gặp nhau khi nào? Sao ta không biết?”

Diệp Tinh bị hắn chọc cười, “Chuột nhà ngươi nơi nào sẽ cho ta cơ hội để gặp ngươi chứ, hắn sợ ta tranh mèo với hắn mà.”

Triển Chiêu nhìn trời.

“Ta vừa nói việc này với hắn, hắn lập tức giới thiệu ta cho Hiên Viên huynh làm quen, đôi ta vừa tán gẫu đã rất hợp nhau... cho nên Nhất Diệp Giáo của ta đã chuyển đến Phật Thành.” Diệp Tinh lại nói, “Bây giờ Phật Thành và Nhất Diệp Giáo hỗ trợ lẫn nhau, hy vọng sau này có thể được như Ma Quỷ Thành, trở thành một tòa thành cực lạc vô ưu vô lự.”

Triển Chiêu nghe vậy liên tục gật đầu, “Chủ ý này hay... đúng là rất hay!”

Vốn là, Triển Chiêu bởi vì cuộc nói chuyện sáng nay với Lê Yên, luôn có chút tâm sự, không cảm thấy hăng hái nổi, luôn cảm thấy —— sao cứ nhiều chuyện như vậy chứ?! Một chuyện phiền toái mới giải quyết chưa được bao lâu, lại bắt đầu có thêm nhiễu loạn lớn hơn nữa, đầu năm nay kẻ xấu làm việc ác không thấy mệt sao? Có để cho người ta yên yên ổn ổn mừng năm mới không?

Nhưng nghe chuyện của Diệp Tinh và Hiên Viên Lang, không hiểu sao Triển Chiêu lại cảm thấy cao hứng. Ngoại trừ hắn ra thì những người khác đều trôi chảy mọi việc, ngoài việc khiến hắn cao hứng ra thì càng khiến cho hắn vui vẻ chính là Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường.

Hai con người cực kỳ lãnh khốc trong miệng người đời, có đôi khi thậm chí ngay cả những người bên cạnh cũng cảm thấy hai người họ sẽ không bao giờ quản đến những việc linh tinh như thế này, thế nhưng họ lại trợ giúp Hiên Viên Lang và Diệp Tinh, hai người hoàn toàn chẳng liên quan gì.

Kỳ thực đạo lý rất đơn giản, vụ án Bắc Hải khiến cho con nối dòng của Hiên Viên Kiệt chết gần hết. Một vụ án Tà Vũ, uổng mạng của Nhất Diệp phu nhân, Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ là “Ta không giết người nhưng người lại vì ta mà chết.”; bởi thế nên hai người họ cho rằng mình nên chịu trách nhiệm. Cho dù những người chết kia khi còn sống đều có ác ý với họ, nhưng hai người này vẫn dùng hết khả năng của mình, giúp cho Bắc Hải và Nhất Diệp Giáo có thể có một tương lai tốt.

Đôt nhiên Triển Chiêu thấy rất cảm động, hai người này “cường” và “lãnh” chỉ cần nhìn là thấy ngay, nhưng ôn nhu và lương thiện lại giấu thật sâu.

Triển Chiêu cầm đôi đũa bắt đầu thất thần, thế nên sau đó Diệp Tinh và Hiên Viên Lang kể lại Phật Thành bây giờ phồn vinh hạnh phúc thế nào, hắn hoàn toàn không nghe vào tai, chỉ cảm thấy hết thảy đều rất tốt đẹp, tốt đẹp giống như ngoại công và Ngọc Đường nhà hắn vậy.

Hiên Viên Lang và Diệp Tinh đang nói, chỉ thấy Triển Chiêu cầm đôi đũa ngồi đó cười ngây ngô.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, vươn tay chọc chọc cằm của Triển Chiêu, Triển Chiêu mới hoàn hồn, nhận ra khắp đầu óc đều là gương mặt đẹp của chuột nhà hắn, vội vàng vươn tay xoa cằm, có chảy nước miếng không...

Lúc này Hiên Viên Lang đã cầm đũa gắp thịt bò, cảm thấy hơn nửa năm không gặp Triển Chiêu, sao trở nên ngây ngốc như vậy?

Diệp Tinh cũng bưng chén trà nhìn Triển Chiêu mà trong lòng ngứa ngáy, không có cách nào, làm người phải có nghĩa khí không thể tranh đoạt với huynh đệ, nhưng vị này quá thú vị... chỉ có thể nghiến răng nhịn!

Diệp Tinh đang rối rắm, liếc mắt một cái nhìn thấy bé mập ngồi đối diện, đang như hổ rình mồi nhìn bản thân mình chằm chằm.

Diệp Tinh biết đứa bé này hình như gọi là Tiểu Tứ Tử, là nhi tử của Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử nhìn Diệp Tinh chăm chú một chốc, chậm rãi nói, “Hai ngày nữa Bạch Bạch sẽ trở về rồi đó.”

Diệp Tinh cả kinh, bé mập thật khó lường, vội vàng cười tủm tỉm gắp thức ăn cho bé, không dám nhìn Triển Chiêu, xem như là xin tha thứ.

“Lại nói, Ân Hậu lão nhân gia người có ở đây không?”

Diệp Tinh đột nhiên hỏi Triển Chiêu, ngữ khí không giống như lúc nãy vừa nói vừa cười,  trở nên khá nghiêm túc.

Triển Chiêu lắc đầu, “Ngoại công về Ma Cung rồi, hai ngươi chạy đến Hắc Phong Thành không lẽ là để tìm ngoại công của ta?”

“Tìm ngươi hoặc Bạch lão Ngũ ai cũng được, có chuyện muốn hỏi một chút.” Diệp Tinh đặt chén trà xuống, hỏi Triển Chiêu, “Gần đây võ lâm Tây Vực xảy ra chút hỗn loạn, ngươi nghe nói chưa?”

Triển Chiêu cau mày. “Sáng nay thật ra ta có nghe nói một chút, không biết có phải cùng một chuyện với chuyện ngươi muốn nói không?”

Diệp Tinh vươn tay, chấm chút nước trà, viết hai chữ “Hắc Thủy” lên bàn.

Triển Chiêu thở dài, lẩm bẩm, “Quả nhiên.”

“Sự việc rất nghiêm trọng sao?” Triển Chiêu hỏi, “Cần đến hai ngươi đích thân đi một chuyến?”

Diệp Tinh hạ giọng, “Rất nghiêm trọng!”

Gật đầu buông chén đũa, Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử ăn no chưa.

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu trả tiền cơm, nói với Diệp Tinh. “Cứ về quân doanh tìm Triệu Phổ hẵng nói luôn, sẵn gọi cả Lâm Dạ Hỏa nữa.”

Diệp Tinh gật đầu, cùng Hiên Viên Lang theo Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử về quân doanh.

...

Tại Hắc Phong Thành, Triển Chiêu vì chuyện của Hắc Thủy Cung mà phiền lòng, xa xa ở Thiên Sơn, Bạch Ngọc Đường cũng có cùng tâm trạng với Triển Chiêu, phòng chừng đây cũng là một dạng tâm hữu linh tê đi.

Thiên Tôn không đầu không đuôi đột nhiên nói ra hai chữ “Tà linh” thì không nói nữa.

Lục Phong và Nghiêu Tử Lăng vẫn có chút khoảng cách với Thiên Tôn, không dám hỏi lung tung, liền cùng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vẫn tương đối hiểu Thiên Tôn, chuyện này phỏng chừng Thiên Tôn không muốn nói ra hoặc không chắc chắn cho nên liền khẽ gật đầu với Lục Phong và Nghiêu Tử Lăng, ý bảo, lát nữa hắn sẽ hỏi lại.

Lục Phong và Nghiêu Tử Lăng không nói thêm gì nữa, lại ngồi một chốc, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đi dạo một vòng quanh phái Thiên Sơn, quần chúng đệ tử phái Thiên Sơn rất xúc động, giống như năm mới đến sớm vậy.

Nhưng Thiên Tôn tuy rằng vẫn giữ tạo hình trước sau như một, Bạch Ngọc Đường lại có thể nhìn ra sư phụ hắn, có chút gì đó không yên lòng, hẳn là việc “Hắc Thủy Cung” vừa rồi, khiến cho người có chút phân tâm.

Dùng xong cơm trưa, Ngũ gia đảo một vòng không tìm thấy Thiên Tôn, khó khăn thoát khỏi đám đệ tử nhiệt tình phái Thiên Sơn, đi theo đường xuống núi, rốt cuộc bên bờ Bích Thủy Đàm, tìm được Thiên Tôn đang cho A Địa ăn.

Bạch Ngọc Đường đứng trên đường núi, nhìn Thiên Tôn đang một mình đứng bên bờ hồ, nghiền màn thầu ném vào Bích Thủy Đàm.

Vụn màn thầu đương nhiên không giúp cho A Địa no, nhưng lại hút cá đến. Lúc này, ven bờ Bích Thủy Đàm có không ít cá tụ tập, A Địa và Yêu Yêu đều lủi lên lặn xuống trong đầm nước, khiến bọt nước văng tung tóe.

Nhưng mà Thiên Tôn lại nhìn chằm chằm mặt nước đến phát ngốc, lẳng lặng mà suy tư.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chốc, bước đi đến bên một bàn đá ngồi xuống, chờ Thiên Tôn... thời gian từng chút trôi qua, hai sư đồ đều bất động, một người ngẩn người, một người nhìn cảnh tuyết.

Không biết qua bao lâu, Ngũ gia thấy mấy bông tuyết bay xuống rơi trên bàn, liền ngẩng đầu nhìn không trung, lúc này, cảm thấy có người xoa đầu mình.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, Thiên Tôn đã quay lại, đứng ngay sau lưng hắn.


Thiên Tôn đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, ánh mắt của Ngũ gia bám theo hành động của sư phụ mình.

Đến khi Thiên Tôn ngồi xong, ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghiền ngẫm của đồ đệ nhà mình.

Thiên Tôn nhìn mặt đồ đệ, nhớ tới bộ dáng khi còn bé của hắn, hai mươi năm ngắn ngủi, đối với tuổi như Thiên Tôn thật không tính là gì, nhưng nhìn một tiểu hài nhi lớn lên thành người, vẫn là thực khiến cho người ta cảm khái.

Thiên Tôn sống một trăm năm cũng chưa từng tin là sẽ có một người “hợp ý” với mình như vậy, cho đến khoảnh khắc khi tiểu Bạch Ngọc Đường nằm trong tã lót, lần đầu tiên bắt lấy ngón tay của Thiên Tôn, Thiên Tôn tin, lần này Yêu Vương không lừa mình.

Thiên Tôn vươn tay chọc quai hàm của Bạch Ngọc Đường, tựa như chọc tiểu tử hai mươi năm trước nói chuyện để lọt gió kia, “Muốn hỏi cái gì thì hỏi, nghẹn để làm gì?”

Ngũ gia lại quan sát Thiên Tôn, “Nếu người không muốn nói cũng không sao.”

Thiên Tôn nhìn đồ đệ, không hiểu sao liền nở nụ cười, lòng hiếu kỳ không mạnh là điểm thú vị nhất của Bạch Ngọc Đường, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Trong mắt người bình thường là lạnh lùng, nhưng trong mắt của Thiên Tôn, đây là một cách “sủng người” độc đáo của đồ đệ nhà mình; chứng tỏ Bạch Ngọc Đường để ý, quan tâm đến cảm nhận của người kia còn hơn cả cảm nhận của bản thân mình.

Bạch Ngọc Đường không rõ vì sao Thiên Tôn lại cười.

Thiên Tôn vươn tay, nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, mặt bàn liền xuất hiện một quả cầu băng tròn trĩnh, tựa như bọt nước đóng băng, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống, trong vắt mà sáng lấp lánh.

“Hắc Thủy Cung...” Thiên Tôn lẩm bẩm một câu.

“Có liên quan với Hắc Thủy Bà Bà sao?” Bạch Ngọc Đường biết Thiên Tôn có quan hệ rất tốt với Hắc Thủy Bà Bà, nhưng hắn luôn cảm thấy vị Bà Bà kia cường hãn không phải tầm thường, không cần ai phải lo lắng cho bà.

Thiên Tôn dường như cũng cảm thấy rất buồn cười, lắc đầu nói. “Nói đến Hắc Thủy Cung thì phải nghĩ đến Dư Khiếu Nguyên.”

Bạch Ngọc Đường tò mò, “Thì ra là Cung chủ Hắc Thủy Cung, sư phụ của Hắc Thủy Bà Bà?”

Thiên Tôn gật đầu, “Dư Khiếu Nguyên chết sớm, niên đại của Hắc Thủy Cung lại tương đối cổ xưa.”

“Bà ta là người như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hạng người gì à...” Thiên Tôn dường như có chút khó xử, ngẫm nghĩ, nói. “Giống như rắn rết vậy...”

Ngũ gia nhíu mày, “Bà ấy và Yêu Vương không phải là bằng hữu sao?”

“Rắn rết không hẳn là kẻ ác, có răng độc không phải là lỗi của chúng, không trêu chọc không phải là được rồi sao?” Thiên Tôn dùng ngón tay chọc chọc quả cầu băng, lẩm bẩm. “Hắc Thủy Cung chính là một cái hố bẫy cực lớn, bất kể là ai muốn đào bới cái hố đó, trước nên cân nhắc lại bản lĩnh của mình.”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có liên quan đến “Tà linh” mà người vừa nói?”

Thiên Tôn chống cằm cẩn thận nhìn đồ đệ, dường như đang do dự, “Có nên nói cho ngươi biết không? Vạn nhất khiến ngươi sợ thì sao giờ?”

Bạch Ngọc Đường bị Thiên Tôn chọc cho bật cười, có đáng sợ như vậy sao?

Thiên Tôn hơi nheo mắt, nhẹ nhàng dùng chút lực... “rắc” một tiếng, quả cầu băng bể nát.

Khóe miệng Thiên Tôn hơi gợn lên một chút ý cười, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nói với Lục Phong một tiếng, chúng ta về Hắc Phong Thành.”

“A.” Ngũ gia đứng lên, lên núi đi tìm Lục Phong.

Thiên Tôn nhìn bóng lưng đồ đệ lên núi, trong lòng nổi lên nghi hoặc —— từ khi xuất hiện cái Ác Đế Thành gì đó, những vụ hỗn loạn ở Tây Vực chưa từng dừng lại, một chuyện so với một chuyện càng kỳ quái hơn, rốt cuộc là ai đang tác quái phía sau màn?