Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 108: Thời niên thiếu

Trong quân doanh, Công Tôn mới vừa xem qua cho hai người bệnh xong, nhìn lại... Tiểu Tứ Tử đã chạy mất dạng.

Công Tôn tiên sinh bất đắc dĩ mà đi vòng vòng trong quân doanh tìm nhi tử, có mấy thị vệ nhìn thấy, nói là Tiểu Tứ Tử được Lâm Dạ Hỏa ôm đi, Tiểu Lương Tử cũng chạy theo rồi.

Công Tôn lắc đầu, quyết định đi quấy rối Triệu Phổ.

Ngoài quân trướng của Cửu vương gia đang hết sức náo nhiệt, không biết từ đâu ra xuất hiện mấy xe ngựa chứa đầy sách cuộn, phủ đầy tro bụi.

Lỗ Nghiêm đang chỉ huy mọi người dỡ các cuộn sách xuống, dọn vào trong một căn lều trại, Triệu Phổ ôm cánh tay đứng một bên xem náo nhiệt.

Công Tôn chạy tới, “Đang làm gì vậy?”

Triệu Phổ nhìn căn lều mới vừa được dựng lên, bĩu môi đáp. “Thái gia nhà ngươi nói muốn tìm một vài thứ, cần sách về văn tự, ký hiệu Tây Vực, tốt nhất là sách cổ, vì thế Thiên Dực tìm mấy xe đến cho ông ấy!”

Công Tôn cảm thấy thú vị, định chạy vào xem thì lại bị Triệu Phổ kéo lại, bảo: “Đúng rồi, còn chuyện này nữa.”

Công Tôn quay đầu lại nhìn hắn.

“Lần trước có nói về việc án mất tích đột nhiên gia tăng phải không?”

Công Tôn gật đầu.

“Ta cho Thiên Dực đi thăm dò, quả nhiên không chỉ có vùng phụ cận Hắc Phong Thành mà các nước Tây Vực cũng liên tục xảy ra án mất tích, thậm chí người mất tích còn nhiều hơn cả phía chúng ta nữa.”

Công Tôn khẽ “chậc” một tiếng: “Chả trách Ác Đế Thành gì đó lại dùng nhền nhện làm biểu tượng.”

“Nhền nhện?” Triệu Phổ ngẫm nghĩ, “Ý ngươi là nói đối phương đang có âm mưu gì đó?”

“Quả thật có cảm giác như đang bày mưu từng chút một.” Công Tôn giúp nhặt một quyển sách cuộn rơi dưới đất, cầm lấy đi vào trong lều.

Bên trong lều, Công Tôn Mỗ đang dựa vào ghế nằm, vắt chéo chân kéo một quyển trục ra xem.

Công Tôn đi đến phía sau, chống hai tay lên lưng ghế, tò mò nhìn quyển sách trong tay Công Tôn Mỗ.

Công Tôn Mỗ kéo hết quyển sách ra xem xong thì ném sang một bên, có mấy thị vệ hỗ trợ cuộn lại, cất gọn, lúc này chỗ sách xem xong đã đội lên thành một ngọn núi nhỏ; dựa vào tốc độ này của Công Tôn Mỗ thì phỏng chừng chưa đến một canh giờ nữa là đã có thể xem xong hết.

Công Tôn cảm thấy Công Tôn Mỗ hẳn không phải là đang đọc sách mà là đang tìm thứ gì đó.

“Thái gia.” Công Tôn mở miệng gọi.

Triệu Phổ cũng đi vào, giúp đỡ phủi đi tro bụi bám trên những cuộn sách.

“Hửm?” Công Tôn Mỗ dời ánh mắt ra khỏi cuộn sách, giơ tay ra, Công Tôn, Triệu Phổ cùng với các ảnh vệ đang phụ dọn sách đồng thời vươn tay lấy chén trà đưa cho ông.

Công Tôn Mỗ cười vui vẻ nhận lấy chén trà, không đợi hỏi liền mở miệng trước. “Các ngươi cảm thấy giao tình của nhóm Tương Du và Tiểu Lục Tử thế nào?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều gật đầu —— quan hệ tốt lắm.


“Bọn họ đều là lão bằng hữu quen biết nhau cả trăm năm rồi.” Công Tôn Mỗ uống hai hớp trà, không nhanh không chậm bảo. “Nếu nhóm Tương Du viết phong thư cho Thiên Hàn đang ở cực Bắc nói là có việc gấp muốn gặp hắn thì các ngươi đoán xem hắn có đến không?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt —— cái này à...

“Với cái tính dở dở ương ương của Thiên Hàn thì không phải chỉ tùy tiện viết một phong thư là đã có thể khiến cho hắn từ xa chạy đến một chuyến, huống hồ gần đây trời còn rất nóng.”

“Vậy vị bằng hữu kia của lão gia tử...” Triệu Phổ tò mò, “Quan hệ còn tốt hơn cả với Thiên Tôn và Ân Hậu sao?”

Công Tôn Mỗ lắc đầu, “Sau khi hắn nhận được thư thì có nói với ta một tiếng,  chuyện này là tâm bệnh duy nhất của Thiên Hàn từ nhỏ đến lớn, tuổi của mọi người đã lớn, khúc mắc của nhóm Tương Du đều đã được giải, không có lý do gì lại chỉ còn mỗi mình hắn là vẫn còn khúc mắc, có phải không?”

“Cụ thể là sao ạ?” Công Tôn kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Mỗ.

“Khi Ngọc Đường còn bé thì Băng Nguyên Đảo đã khác xưa nhiều rồi.” Công Tôn Mỗ chậm rãi nói. “Thiên Hàn rất cưng chiều tiểu oa nhi Ngọc Đường, tuy là... so với những gia đình bình thường thì vẫn còn quản khá nghiêm khắc.”

Triệu Phổ gật đầu, trong vô số những người mà hắn từng gặp qua thì xét về mặt lễ nghi, phong thái, khí phách, có thể sánh với Bạch Ngọc Đường chỉ có Triệu Trinh, nhưng dù sao Triệu Trinh cũng được sinh ra ở Hoàng gia, từ nhỏ đã được nghiêm khắc dạy dỗ lễ nghi cử chỉ, chính vì ngại phiền như vậy nên Triệu Phổ mới sớm bỏ trốn đến đại mạc.

Công Tôn hỏi, “Như vậy mà còn chưa nghiêm khắc ạ? Không phải nói là nếu ra ngoài chơi mà không nói thì liền bị phạt sao?”

“Thế đã là gì.” Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ, “Khi Thiên Hàn còn bé mới đúng là bị quản nghiêm, những ngày đó đúng là trôi qua rất nhàm chán.”

Triệu Phổ có thể hiểu được cái cảm giác đó, bèn gật đầu: “Chắc là cũng nhàm chán chẳng khác nào Triệu Trinh khi bé phải không?”

“Còn chán hơn nữa, vì bản thân hắn là hậu duệ tộc Băng Ngư nên gặp vấn đề thể chất bẩm sinh, không có nhiều cảm xúc.” Công Tôn Mỗ khoanh tay thở dài, “Đã vậy từ nhỏ còn được nuôi dưỡng ở Băng Nguyên Đảo không tiếp xúc với bên ngoài, càng không có mục tiêu lớn lao đặc biệt gì như nhiều người, ngay cả nhận thức về thị phi cũng rất mơ hồ. Ta còn nhớ khi Thiên Hàn bằng Tiểu Tứ Tử thì vẫn còn chưa biết phân biệt được thiện ác nữa kia.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều tỏ ra kinh ngạc.

“Dạy dỗ kiểu gì kỳ vậy?” Công Tôn cảm thấy cha của Lục Thiên Hàn rất kỳ cục.

“Bởi vì đó là phương pháp giáo dục của tộc Băng Ngư, điều kiện chủ yếu để cho mỗi Băng Ngư có sức chiến đấu kinh người chính là không có tình cảm.” Công Tôn Mỗ mỉm cười, “Bất quá sau này khi Thiên Hàn lớn bằng Tiểu Lương Tử thì gặp được bằng hữu.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều hỏi, “Là người gửi thư cho lão gia tử phải không ạ?”

“Hàm Ngư, Trúc Can Nhi, Tiểu Bàn, Hoạt Đầu!” Công Tôn Mỗ cười nói.

(Cá mặn, gậy trúc, bé mập, đầu trọc)

“Tên kiểu gì vậy?” Triệu Phổ cảm thấy rất mắc cười.

“Đều là cô nhi.” Công Tôn Mỗ sâu kín mà nói, “Những hài tử này giúp việc trên con thuyền chở vật tư đến Băng Nguyên Đảo, rất nghịch ngợm.”

Công Tôn và Triệu Phổ đều cảm thấy thú vị, đó là những tiểu hài nhi sống trong một thế giới hoàn toàn khác hẳn Lục Thiên Hàn.

“Ta vẫn còn nhớ rõ bốn tiểu hài nhi này.” Công Tôn Mỗ tiếp tục kể. “Đứa trẻ có biệt danh Hoạt Đầu tên thật là Cổ Kính Chi, Hàm Ngư là Thẩm gì đó Nhạc, còn tên thật của Trúc Can Nhi và Tiểu Bàn thì ta không nhớ, hình như cũng chưa từng nghe qua. Bốn tiểu hài nhi đó đều luôn lấm lem, Cổ Kính Chi có tướng mạo đường đường, thông minh ranh mãnh, còn nhỏ nhưng rất tinh ranh, chỉ cần nhìn qua là biết từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đường, đó là thủ lĩnh của bốn tiểu hài nhi. Hàm Ngư bị câm, vì hằng năm chạy trên thuyền nên da đen sạm, bởi vậy nên mới có biệt danh đó. Trúc Can Nhi và Tiểu Bàn vốn là hài tử của người trong đội tàu, sau này người nhà gặp nạn chết trên biển nên được đội tàu giữ lại nuôi dưỡng, một đứa cao gầy như cây sậy, một đứa thì béo lùn chắc nịch, tổng cộng bốn tiểu hài nhi.”

Công Tôn tò mò, “Sao bọn họ lại trở thành bằng hữu với Lục lão gia tử?”

“Ai ở trên thuyền cũng biết phía Bắc Băng Nguyên Đảo ở cực Bắc có sông băng cực lớn, phía dưới sông băng có một trong thập đại cung điện, Trầm Tinh Điện, bên trong Trầm Tinh Điện có thiên hạ chí bảo, chính nhờ bảo bối này mà Băng Nguyên Đảo mới có thể phú khả địch quốc.”

“Vì thế nên mấy … tiểu hài nhi kia đi tìm bảo vật à?” Triệu Phổ hỏi.

“Ừ.” Công Tôn Mỗ gật đầu, “Bốn tiểu tử không sợ chết kia chạy đến sông băng, kết quả không cẩn thận té xuống khe vực. Bốn đứa nó xem như gặp may, Cổ Kính Chi dùng đinh ba móc vào vách tường băng mới không rơi xuống... Bốn tiểu hài nhi xâu thành một chuỗi bám trên vách băng mà kêu cứu... cuối cùng gọi được Thiên Hàn đến.”

“Lão gia tử cứu họ lên phải không?” Triệu Phổ hỏi.

“Ha ha.” Công Tôn Mỗ tựa hồ nhớ tới chuyện cũ liền ôm bụng cười, “Lúc ấy ta ở bên vách núi, nhìn thấy Thiên Hàn đột nhiên chạy đến bên cạnh khe vực, còn cúi đầu nhìn xuống, vì thế ta cũng chạy đến, ngươi đoán xem đoại đối thoại của chúng thú vị đến thế nào?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều giục lão gia tử nói mau.

Công Tôn Mỗ bắt chước ngữ điệu đều đều của Lục Thiên Hàn, còn có ngữ điệu tức đến thở không nổi của Cổ Kính Chi.

“Cứu mạng đi!”

“Các ngươi ở dưới đó làm cái gì?”

“Không cẩn thận té xuống.”

“Cũng đến trộm bảo vật phải không?”

“Đi tìm một sợi dây thừng đến mau!”

“Đợi tìm được thì các ngươi rớt xuống rồi.”

“Vậy ngươi đi gọi người lớn đi!”

“Gọi người hẳn là cũng không kịp rồi, còn nguyện vọng gì không?”

“Ta ** nương nhà ngươi! Cái đồ thấy chết mà không cứu... %*# ”

“Ngươi biết nương của ta à? Mà đoạn sau ngươi nói cái gì ta không hiểu.”

“Phụt...” Triệu Phổ cùng Công Tôn đều bị chọc cười vì vị thiếu gia lớn đến vậy rồi mà chưa từng bị ai chửi.

“Thế sau đó thì sao?” Triệu Phổ hỏi, “Bốn tiểu hài nhi đó được cứu lên như thế nào?”

“Lúc đó Cổ Kính Chi sắp không giữ được nữa, dù sao một mình kéo tới ba người, hơn nữa Tiểu Bàn còn nặng bằng hai đứa.” Công Tôn Mỗ tiếp tục nói. “Cổ Kính Chi đã nói là biết nương Lục Thiên Hàn thì coi như là bằng hữu, vì thế Thiên Hàn liền nhảy xuống.”

“Nhảy xuống?” Công Tôn giật mình.

“Thiên Hàn nhảy xuống, giẫm lên đầu Cổ Kính Chi, sau đó vượt qua cả bốn thiếu niên, nhảy xuống dưới, ở dưới chân mỗi người dùng nội lực từ trên vách tường băng kéo ra một trụ băng để làm bệ đỡ.” Công Tôn Mỗ kể tiếp.

“Làm như thế nào mới được?” Công Tôn không tưởng tượng ra.

Triệu Phổ ngược lại có thể hiểu được. “Rất đơn giản, dùng nội lực làm chảy ra một phần băng, lại dùng Hàn băng nội lực cực mạnh nhanh chóng đóng băng nước vừa chảy ra tạo thành hình trụ băng... chỉ cần trên vách đá có điểm tựa thì cho dù nội lực ít như Tiểu Lương Tử, cứu vài người lên cũng không thành vấn đề.”

Công Tôn Mỗ cũng gật đầu, “Đầu tiên Thiên Hàn để cho bốn người họ đứng vững, sau đó mới lần lượt từ dưới hướng lên trên, xách hết cả đám lên.”

“Vì vậy mà họ thành bằng hữu ạ?” Công Tôn cảm thấy thú vị.

“Họ biết nhau từ đấy.” Công Tôn Mỗ cười nói. “Thiên Hàn nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của bốn đứa chúng nó. Mấy tiểu hài nhi kia mỗi lần lên đảo đều đến tìm Thiên Hàn cùng đi chơi, chúng nói trong đầu Thiên Hàn toàn là băng, phải dùng lửa đốt cho chảy ra gì gì đó, cuối cùng đổi thành lò băng nướng khoai lang. Càng chơi lâu thì lá gan càng lớn, chúng còn dám mang Thiên Hàn lén rời khỏi Băng Nguyên Đảo, ra chợ ăn cơm dạo phố... cuối cùng thì bị lão gia Lục gia phát hiện.”

Công Tôn nhíu mày, “Đây chỉ là cách kết bạn rất bình thường của tiểu hài nhi thôi mà.”

Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ phẩy tay, “Lão gia tử cực kỳ bảo thủ, đóng cửa nhốt Thiên Hàn lại, bất quá đám nhóc Kính Chi này rất tinh quái, chúng nhờ ta giúp đỡ để lén đến chơi với Thiên Hàn. Ta cũng dạy chúng nó biết đọc biết viết, mới đầu ngay cả tên của mình mà mấy đứa Tiểu Bàn còn không viết nổi, ai...”

Nói tới đây, Công Tôn Mỗ thở dài, “Năm tiểu hài nhi đó, hơn nửa đêm lén chuồn ra ngoài, chạy đến sông băng ở Băng Nguyên Đảo để ngắm sao, đốt pháo hoa, ngoại trừ Thiên Hàn ra thì cả đám đều bị đông lạnh đến run lẩy bẩy. Thiên Hàn mặc toàn là y phục quý giá mà theo mấy tiểu hài nhi kia lăn lộn dưới bùn, xuống nước bắt cá...”

Công Tôn cùng Triệu Phổ nghe vậy thì cảm thấy thật tốt đẹp, thời thơ ấu của Lục Thiên Hàn thú vị hơn trong tưởng tượng của họ rất nhiều.

“Có phải họ rất giống với bốn vị ca ca của Bạch Ngọc Đường không?” Công Tôn hỏi.

Công Tôn Mỗ cười cười, “Sau này khi Tiểu Lục Tử trưởng thành đều xóa sạch những quy củ của Băng Nguyên Đảo. Trong lòng hắn, hẳn là hắn chán ghét huyết thống của Băng Ngư tộc so với bất kỳ ai, vì thế nên không chỉ bản thân đi cưới nữ tử của Bạch Quỷ tộc, khuê nữ gả cho một người thường hắn cũng cực kỳ vui mừng. Bốn vị ca ca kia của Ngọc Đường hồi đó đều chẳng đáng tin cậy tý nào nhưng hắn vẫn xem như ngoại tôn của mình mà yêu thương...”

“Là bởi vì tình bằng hữu thời thơ ấu đó sao?” Triệu Phổ cảm thấy câu chuyện đó thật là tốt đẹp nhưng có vẻ như kết cục... dù sao Lục Thiên Hàn bây giờ vẫn cô đơn lạnh lẽo một mình.

“Tình bằng hữu đó duy trì được hai năm thì xảy ra một chuyện lớn.” Vẻ mặt của Công Tôn Mỗ trở nên lạnh lùng, ngữ điệu cũng trầm thấp đi mấy phần, “Băng Nguyên Đảo bị một nhóm cao thủ tấn công, có kẻ muốn xâm nhập Trầm Tinh Điện. Trầm Tinh Điện nào dễ đi vào đến vậy, đám người kia chết hơn phân nửa, có mấy kẻ thoát được.”

“Thế nhưng?” Công Tôn cùng Triệu Phổ đều có dự cảm không tốt.

“Có mấy kẻ thoát chết trong đó chạy trốn về hướng bến tàu, khi đó vừa đúng lúc thuyền đến dỡ hàng.” Công Tôn Mỗ nhăn mày. “Thiên Hàn sợ mấy tiểu bằng hữu của mình bị liên lụy liền vội vàng đuổi theo... kết quả thực sự đụng nhau trên biển. Đám hắc y nhân kia bị Thiên Hàn và nhóm của Kính Chi liên thủ tiêu diệt, nhưng đúng lúc đó không biết một hắc y nhân từ đâu xuất hiện, nội lực cực cao, hơn nữa nội công lại mang tính hỏa. Kẻ đó không nói một lời, muốn giết Thiên Hàn.”

Mọi người nhịn không được nhíu mày...

“Mấy tiểu hài nhi kia vội vàng cứu Thiên Hàn, trong lúc hỗn chiến, thuyền bốc cháy, lại bị nội lực đánh vỡ nát.” Công Tôn Mỗ thở dài lắc đầu, “Lúc ấy hải lưu chảy rất mạnh, Đảo chủ đến nơi thì chỉ cứu kịp Thiên Hàn, còn có thi thể của Trúc Can Nhi và Hàm Ngư...”

Công Tôn và Triệu Phổ nghe vậy đều cảm thấy kinh hãi.

Vẻ mặt của Công Tôn Mỗ trở nên ảm đạm. “Tìm rất lâu sau đó nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Cổ Kính Chi và Tiểu Bàn mà chỉ tìm được một đồng tiền trên bờ cát. Thiên Hàn biết là do hắc y sát thủ để lại, những chuyện khác, hỏi hắn hắn đều không nói nhiều. Từ đó đến rất lâu về sau Thiên Hàn không mở miệng nói được một lời, lớn hơn một chút thì lập tức rời khỏi Băng Nguyên Đảo, sau khi quen biết với bọn Thiên Tôn Ân Hậu thì mới tốt hơn trước nhiều. Bao nhiêu năm nay Thiên Hàn vẫn luôn điều tra manh mối về hắc y nhân năm đó.”

“Thù này không thể không báo!” Triệu Phổ nghe xong chuyện quá khứ của Lục Thiên Hàn thì phải thay Bạch Ngọc Đường đau lòng cho ngoại công của hắn. Chắc chắn là lão gia tử chưa từng kể lại chuyện này với ngoại tôn, nếu không thì với tính cách của Bạch lão Ngũ, trời Nam biển Bắc hắn đều sẽ lùng tìm bằng được đám hắc y nhân kia.

Triệu Phổ nhờ Công Tôn Mỗ vẽ hình dạng của đồng tiền kia ra để Đổng Thiên Dực điều tra.

Công Tôn Mỗ rất khó xử, “Thiên Hàn chưa từng kể lại chuyện này với đám trẻ các ngươi vì sợ là làm lỡ mất thời gian của bọn Ngọc Đường, dù sao thù này là của hắn chứ không phải là của hậu bối, ta đoán là ngay cả khuê nữ của hắn cũng không biết.”

Công Tôn hỏi Công Tôn Mỗ, “Thái gia, lần này lão gia tử đến là...”

“Người viết thư cho hắn chính là Cổ Kính Chi.” Một câu của Công Tôn Mỗ khiến cho Công Tôn lẫn Triệu Phổ đều giật mình đến trợn tròn cả hai mắt.

“Cổ Kính Chi chưa chết?” Trong phút chốc Công Tôn đã vui mừng thay Lục Thiên Hàn, nhưng Cửu Vương gia lại cau mày, “Không chết lại còn ở ngay trong Hắc Phong Thành... vì sao lại không liên lạc sớm?”

Công Tôn ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không đúng. “Cảm giác không giống với tính cách của Cổ Kính Chi như trong miêu tả.”

“Đúng là trăm năm hiếm thấy.” Công Tôn Mỗ lẩm bẩm, “Ta vẫn cảm thấy, nếu năm đó Kính Chi không chết vẫn còn sống thì nhất định sẽ về tìm huynh đệ của mình trước tiên... Bởi vì không ai biết ai chết ai sống đúng không? Vì sao nhiều năm như vậy lại không hề có tin tức?”

“Lẽ nào... bị bắt đi?” Công Tôn hỏi, “Lớn lên bên cạnh hung thủ?”


Triệu Phổ lại lắc đầu, “Ta không nghĩ như vậy, tính cách của Cổ Kính Chi giống với Tiểu Lương Tử đến mấy phần, thử hỏi nếu có kẻ giết bằng hữu của Tiểu Lương Tử, còn muốn mang nó theo bên cạnh... có khả năng này sao?”

Công Tôn gật đầu, “Đúng thế...”

“Cổ Kính Chi này chắc chắn là thật chứ?” Triệu Phổ nhíu mày hỏi, “Nhiều năm không gặp như thế, biết đâu là giả?”

Công Tôn Mỗ cười khổ, “Ta cũng nghi như vậy.”

Triệu Phổ nghiến răng kèn kẹt. “Nếu là giả mạo thì càng đáng giận hơn!”

Công Tôn cảm thấy rất bế tắc. “Nhưng mục đích là gì? Vì sao lại giả trang thành lão bằng hữu năm xưa?”

“Đám người năm đó tìm cách đi vào Trầm Tinh Điện đã thất bại thật chứ?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn Mỗ.

Lão gia tử gật đầu. “Phải!”

“Có thể nào bên trong Trầm Tinh Điện thật sự có đồ vật mà chúng cần?” Triệu Phổ hỏi. “Thật sự chưa có ai vào được phải không?”

“Trước kia thì thật sự không có!” Công Tôn Mỗ trầm mặc. “Nhưng mà... có rồng thì lại khác...”

“Đúng thế!” Công Tôn và Triệu Phổ đều có chung suy nghĩ, “Là Yêu Yêu! Bay xuống khe núi rồi lại bay lên hoàn toàn không khó!”

“Tức là mục đích của đối phương chính là giả làm lão bằng hữu rồi sau đó tìm cách đi vào Trầm Tinh Điện?”

“Rốt cục bên trong Trầm Tinh Điện có cái gì?” Triệu Phổ tò mò.

Công Tôn Mỗ gãi đầu, “Người duy nhất biết rõ mọi chuyện chắc là chỉ có mỗi Thiên Hàn, tuy rằng hắn luôn nói mình không biết gì hết!”

...

Mà lúc này, bên trong Cổ Phủ, Triển Chiêu liếc nhìn ra ngoài cửa...

Ngoài cửa viện, một người tuổi còn trẻ đi vào, hành lễ với mọi người, gọi Cổ Kính Chi là “gia gia”.

Cổ Kính Chi giới thiệu mọi người ở đây với hắn.

Triển Chiêu đánh giá vị tôn nhi của Cổ Kính Chi, Cổ Ngôn Húc.

Cổ Ngôn Húc khoảng hơn hai mươi tuổi, trạc tuổi với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, dáng dấp rất cao, vóc người cân xứng, thoạt nhìn có hơi giống hỗn huyết... lẽ nào phu nhân của Cổ Kính Chi là người ngoại tộc?

Thoạt nhìn thì công phu của Cổ Ngôn Húc không tồi, cầm trong tay một thanh kiếm cổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều để ý thấy trên giày của người này dính đầy bùn, tò mò không biết người này giẫm phải ở đâu, xuống ruộng chăng?

“Tìm được người chưa?” Cổ Kính Chi hỏi Cổ Ngôn Húc.

Cổ Ngôn Húc lắc đầu, “Chưa được, hay là đi báo quan đi!”

Triển Chiêu liền hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Cổ Ngôn Húc đáp, “Hai gia tướng trẻ trong phủ của ta mới mất tích!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— trùng hợp vậy sao... lại là án mất tích?