Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 51: Trả thù

Editor: KimH
BETA: Thạch Anh
~~~
Quy củ này theo Nhập Mộc Ngưng thấy thì là hoang đường, Di Nguyệt tộc vốn bảo thủ từ xưa đến nay.
Lông mày Nhập Mộc Ngưng không tự giác nhíu lại, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên kiệu Cửu Đầu Điểu.
Hắn phất tay áo, đi từ trên xe xuống.


Trong đình viện có không ít cây cổ thụ cành lá tươi tốt, đại thái giám ân cần chạy chậm đuổi theo hắn, vì hắn ngăn trở hạt mưa chưa khô ngẫu nhiên rơi từ trên cây xuống.
Nhập Mộc Ngưng hành lễ.


Thiếu niên khoác áo bào hoa lệ màu đen dung nhập vào bóng đêm, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, màu da cực trắng, màu môi lại đỏ đến quá mức.
Hắn đứng im ở trước cửa, bước chân dừng lại, dường như đang do dự gì đó.


Đại thái giám vốn là người tinh tường, theo hắn mấy ngày đã bắt đầu học được cách phỏng đoán suy nghĩ của Đạm Đài Tẫn.
Đại thái giám ân cần nói: “Nếu bệ hạ lo lắng Diệp cô nương không biết làm gì, thì ở chỗ nô tài có bản chép tay của Lý đại nhân.”


Đạm Đài tẫn nói: “Lấy ra.”
Thái giám đưa bút ký trong tay áo cho Đạm Đài tẫn, Đạm Đài Tẫn cũng không mở ra xem, xoay người rời đi, ra lệnh: “Cho người đưa nàng đến Triều Dương Điện.” 
Đại thái giám vội vàng nói vâng.


Lúc bọn họ đến, Tô Tô cũng cảm nhận được, nàng nhảy xuống giường, đang định nói chuyện thì thấy mấy nữ quan đi vào.
“Cô nương, xin đi theo chúng ta một chuyến.”
Trực giác Tô tô cho thấy đây không phải chuyện gì tốt: “Ta không đi.”


Nữ quan cầm đầu ít khi nói cười, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt cũng cứng nhắc: “Cô nương đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Nàng ta đưa mắt ra hiệu, vài ma ma cao lớn vạm vỡ lập tức vây quanh Tô Tô.


Thì ra là biết trước tính tình của Tô Tô, biết nàng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nên sớm đã có chuẩn bị.


Tay Tô Tô bị dây thừng nhược thủy trói chặt, bây giờ chỉ là một thiếu nữ bình thường, không thể so với sức lực của bọn họ. Nàng cũng không thể bởi vì chút việc nhỏ này mà liều mạng với bọn họ, đành phải đi xem bọn họ muốn mình làm gì và âm thanh đàn sáo bên ngoài là sao?


Tô Tô bị các ma ma mang đi, thái giám nhỏ giọng nói với Nhập Mộc Ngưng có sắc mặt khó coi ở bên cạnh: “Nhập đại nhân, canh thâm lộ trọng, không cần đứng ở chỗ này, đi nghỉ ngơi cho tốt đi.”


Nhập Mộc Ngưng ôm kiếm mộc, lạnh giọng nói: “Bệ hạ bảo ta đi theo Diệp cô nương, đây là chức trách của ta.”
“Nhưng tối nay không cần đến.”
Nhập Mộc Ngưng rốt cuộc nhịn không được nói: “Nhỡ Diệp Tịch Vụ làm hại bệ hạ thì phải làm sao bây giờ?”


Đại thái giám nói: “Cô nương không cần lo lắng, ít nhất trong tối nay nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Nhập Mộc Ngưng còn muốn phản bác, đã bị Nhập Bạch Vũ xuất quỷ nhập thần giữ chặt.
“Bạch Vũ?”
“Nhập Mộc Ngưng, phục tùng mệnh lệnh!”


Nhập Mộc Ngưng hít vào một hơi, gật gật đầu, đi theo Nhập Bạch Vũ.
Nữ quan và các ma ma bốn cong tám vòng, vòng qua khúc kính thông u phủ trạch, đi vào một cái sân, bọn thị nữ phía trước xách theo đèn lưu li, dừng lại ở một chỗ trong sân.
Tô Tô nghe thấy tiếng nước xôn xao.


Có người đẩy nàng một cái: “Đi vào.”
Tô Tô lảo đảo vào phòng, trong phòng sương mù mờ mịt, nàng nhìn chăm chú, thấy ở giữa là một cái ao rất lớn.
Chỗ này không ngờ lại là suối nước nóng, hai cục đá điêu khắc hình cá chép trong miệng phun ra nước, rất thú vị.


Nữ quan nghiêm khắc đi tới, bắt đầu thả tịnh đế liên* vào trong ao.


*Tịnh Đế Liên: là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên “Tịnh Đế”. Vì rất hiếm gặp nên được coi là một điềm lành, chỉ sự thịnh vượng sung túc may mắn.


Rất nhanh, tịnh đế liên trắng hồng xinh đẹp không ngờ lại được thả ở trong ao.
Nữ quan xụ mặt đi tới, dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Tô Tô. Đôi mắt nàng ta đảo qua bộ ngực cũng không tính đầy đặn và vòng eo mảnh khảnh của Tô Tô, trên mặt hiện lên một tia bất mãn.


Tô Tô bị nàng ta nhìn đến sởn tóc gáy: “Các ngươi muốn làm gì?”
Nữ quan nói: “Tối nay cô nương chỉ cần nghe lời là được, cô nương muốn tự mình cởi ra rồi đi vào, hay là để chúng ta giúp?”
Tô Tô lắc đầu: “Ta đều không chọn, trừ phi các ngươi nói cho ta, muốn ta làm cái gì?”


Nữ quan mặt vô biểu tình nhìn nàng một cái: “Một nghi thức rất đơn giản mà thôi.”
“Nghi thức gì?”
“Lát nữa cô nương sẽ biết.”
Trong lúc các nàng nói chuyện, một tỳ nữ khác đổ vào nước vài giọt nước trong suốt, rất nhanh, trong nhà tỏa ra một mùi hương động lòng người.


Tô Tô càng cảm thấy không phải chuyện tốt, không phải muốn nàng tắm rửa sạch sẽ rồi cùng Đạm Đài Tẫn ngủ đấy chứ?


Nữ quan thấy Tô Tô không phối hợp, nghĩ đến mệnh lệnh của bệ hạ, cũng không cưỡng ép cởi quần áo nàng. Dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ vì bệ hạ cầu phúc mà thôi, nàng có nguyện ý hay không, không phải do nàng quyết định.
Chỉ là thiếu nữ trước mắt rất không nghe lời.


Ma ma lắc đầu, lấy một người giấy xinh đẹp tinh xảo ra từ tay áo.
Nàng đưa cho Tô Tô: “Không muốn đi vào, thì cầm cái này.”
Tô Tô muốn ném ra, nhưng mà khi người giấy xinh đẹp kia vừa chạm vào tay nàng, không ngờ lại dung nhập vào thân thể nàng.


Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô tô chớp chớp, trở nên mê man.
Nàng rũ mắt, bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn.
Ma ma nói: “Cởi xiêm y, đi xuống, chờ bệ hạ vào.”
Bọn họ dường như không sợ Tô Tô không nghe lời, nói xong cũng không hề quản nàng, lần lượt rời đi.


Tô Tô cảm thấy mình lâm vào trạng thái rất thần kỳ, nàng rõ ràng có ý thức, nhưng thân thể lại bắt đầu không tự khống chế được.
Nàng cởi xiêm y, đi vào trong ao.
Suối nước nóng không qua bắp chân trắng tinh của nàng, Tô Tô ngược lại không sợ hãi, hỏi Câu Ngọc: “Ta bị sao vậy?”


Câu Ngọc trả lời: “Ngài trúng thuật con rối, trang giấy vừa rồi có pháp lực của mị ma, sẽ làm ngài nghe lời một lúc, bảo ngài làm cái gì thì ngài làm cái đó.”
“Có thể giải trừ không?”
Câu Ngọc khó xử nói: “Có thể thì có thể, nhưng hiện tại ngài không có pháp lực.”


Vừa nói như vậy, Tô Tô cũng rất ủ rũ.
Bị Nhược thủy trói, bây giờ nàng đúng là không có biện pháp khác.
Câu Ngọc lóe lóe, ấp úng nói: “Thời gian này không lâu, nếu không ngài cứ từ từ, nhìn xem Đạm Đài Tẫn muốn ngài làm gì?”
Tô Tô không nghi ngờ nó, nói: “Được”.
*


Ánh nến lay động, thiếu niên khoác áo bào đen đi đến.
Bên ngoài trời mưa, dường như còn có thể nghe được âm thanh xào xạc do gió thổi lay động rừng trúc.


Đạm Đài Tẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu nữ trong ao, bả vai trần trụi của nàng lộ ra bên ngoài, tịnh đế liên bên người nở rộ rực rỡ.
Thiếu nữ hơi khép mắt, nhìn qua vừa thánh khiết lại xinh đẹp.
Hắn cong môi, dục vọng hiện lên trong mắt hắn, nhưng lại bị hắn đè ép xuống.


Hắn chần chờ một lát, nghĩ đến cái chỗ tốt của nghi thức kia, ánh mắt hơi ngưng, cởi bỏ dây áo.
Tô Tô nhìn xiêm y của hắn từng tầng từng tầng rơi xuống, có chút luống cuống: “Này, Câu Ngọc!”
Câu Ngọc chạy trốn còn nhanh hơn những người khác, rơi vào ngủ say, ai gọi cũng không tỉnh.


Tiểu chủ nhân chán ghét Đạm Đài Tẫn, nhưng bọn họ cần Đạm Đài Tẫn hiểu tình tố, đây là cơ hội tốt, nó chỉ có thể giả chết.


Rốt cuộc… Nó trầm mặc nghĩ, thiếu niên ma thần khó có thể bị khơi dậy dục vọng, Đạm Đài Tẫn cùng lắm là ngoài miệng trêu chọc tiểu chủ nhân, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì.


Sử sách ghi lại, dường như ma thần không thích ngủ với nữ nhân, thậm chí có người còn lớn mật suy đoán hắn không được.
Thiếu niên cởi hết xiêm y, bước từng bước một xuống ao.
Lông mi Tô Tô dính lên hơi nước, mặt đỏ bừng lên, bị chọc tức.


Ánh mắt nàng hoảng hốt, sợ mình thấy vật không nên thấy.
Thiếu niên bóp chặt cằm nàng, khuỷu tay chống ở thành ao, lạnh lùng nhìn nàng.
Đó là loại ánh mắt không có ý tốt, giống như rắn độc.
“Ồ? Vậy mà lại có ý thức sao?”


Đạm Đài Tẫn nhìn đôi mắt sáng ngời đến sắp thiêu đốt trước mắt, hắn nhếch môi, dùng loại giọng điệu trào phúng nói ——
“Ngươi cũng có lúc giống người khác sao? Cũng có lúc lõa thể, không biết liêm sỉ.”
Tô Tô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.


Rốt cuộc là ai trời sinh không biết liêm sỉ?
Bị ánh mắt nàng chọc giận, ý cười trong mắt hắn cứng đờ một lát, rất nhanh lại hòa hoãn lại. Tịnh đế liên ở bên người bọn họ lan ra, hắn nói: “Nhắm mắt lại, ta không thích ánh mắt làm người ta chán ghét của ngươi.”


Tuy Tô Tô không tình nguyện, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.
Thật kỳ diệu, thời gian phảng phất về tới Bàn Nhược kiếp phù du, khi đó nàng là Tang Tửu, bịt kín hai mắt, làm ra rất nhiều việc xấu hổ.
Sau khi trở về thật sự muốn quên đi đoạn lịch sử đen kia.


Tình cảnh bây giờ lại giống nhau như đúc, không nhìn thấy gì, thính giác sẽ càng thêm nhạy bén. Chẳng qua người chủ động thì ngược lại, biến thành Đạm Đài Tẫn.


Nàng thừa nhận giờ phút này mình có vài phần sợ hãi, tiếng hít thở của thiếu niên gần trong gang tấc, nàng không biết cuối cùng hắn sẽ làm cái gì.
Không có pháp thuật, không thể ngự kiếm, nàng cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.


Mọi người đều sẽ yếu ớt, sẽ cảm thấy sợ hãi với những thứ không biết.


Hắn lạnh lùng nhìn nàng trong chốc lát, cũng nhớ tới mọi chuyện ở Bàn Nhược kiếp phù du ngày ấy. Hắn làm Minh Dạ, lần đầu tiên bị người khác khinh nhờn như vậy, ȶìиɦ ɖu͙ƈ là chuyện ở trong mắt hắn là cực kỳ dơ bẩn, làm người ta buồn nôn.


Lần đó thì lại khác, hắn mím môi, không muốn hồi tưởng cảm giác như vậy.
Giống như một loại tâm lý trả thù, hắn lãnh khốc nhìn nàng chăm chú, thưởng thức sự sợ hãi khó thấy được của nàng.
Mắt hắn không biểu tình, nhìn xuống.
Nước ao thanh triệt, cái gì cũng nhìn rõ.


Thân thể Thiếu nữ tinh tế thướt tha, da thịt trắng nõn mềm mại, tịnh đế liên vây xung quanh, nàng giống như vật trang trí mỹ lệ.
Ánh mắt hắn đảo qua từng tấc.
Trời sinh thiếu hụt cảm giác xấu hổ, nhưng vào lúc này lại như xuất hiện, hiếm khi hắn cảm thấy có một tia kỳ dị.


Đuôi mắt đỏ bừng của hắn nâng lên, khàn giọng nói: “Mở to mắt, thề với ta, vĩnh viễn trung thành với ta.”
Nàng nói theo một lần, quả nhiên thấy trong mắt tiểu biến thái nhiễm ý cười nhợt nhạt.
Tay hắn không chút do dự vuốt ve thân thể nàng.
Tô Tô nhìn hắn, ý chí bắt đầu giãy giụa.


Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng tâm lý trả thù của hắn rất mạnh ——
Không ngờ hắn đem những việc nàng đã từng làm với hắn ở Bàn Nhược kiếp phù du, lặp lại một lần nữa.
Nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt xinh đẹp như muốn giết hắn.


Hắn không dao động, ngón tay tái nhợt làm nàng kêu lên một tiếng.
“Ngươi sợ không?” Hắn cười nói, hơi thở không biết là bởi vì hưng phấn, hay là vì cái gì, tất cả đều rối loạn: “Ngươi có thể cầu ta.”
Ý chí của Tô Tô bắt đầu giãy giụa.


Hắn không có cảm giác xấu hổ, nhưng Tô Tô lại cảm thấy như vậy là cực kỳ biến thái.
Hơi nước mờ mịt, nước mà cá chép phun ra dường như cũng tỏa ra một loại hương thơm kỳ diệu, làm máu người tuần hoàn nhanh hơn, trái tim nhảy lên kịch liệt.
Nàng cảm thấy có vài phần không thở nổi.


Khó chịu nhìn Đạm Đài Tẫn.
Hắn cũng không ra lệnh cho nàng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, mỉm cười nói: “Cầu ta.”
Thả ngươi, hoặc là kết thúc tất cả chuyện này.
Nàng vẫn không nói lời nào, trên mặt thiếu niên tràn ra vài tia đỏ ửng, hô hấp hắn cũng dồn dập hơn.


Một quyển sách giấy vàng, đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Tô.
Có lẽ Đạm Đài Tẫn biết nàng sẽ không xin tha, nói: “Đọc.”
Đôi mắt Tô tô nhìn về phía trang giấy, không ngờ lại là một đoạn văn cầu nguyện. Lần này hắn dùng giọng điệu ra lệnh.


Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu bây giờ đang làm gì ——
Mỗi một hoàng tử Chu quốc cập quan, đều có nghi thức này. Lễ tắm sen, cầu phúc cho hoàng tử.
Nhưng hắn đang cố ý.
Hắn cố ý để nàng dùng giọng điệu rách nát đọc văn cầu nguyện.


Nàng muốn nhìn bộ dáng giờ phút này của hắn, nhưng hắn lại lặp lại một lần, nhẹ nhàng thở dốc, lãnh khốc nói: “Không được nhìn ta, đọc!”
Nàng đứt quãng đọc câu cầu nguyện, trong đầu mơ màng hồ đồ.
Cũng không nhìn thấy biểu tình của Đạm Đài Tẫn là gì.


Thân thể thiếu niên cách nàng một khoảng, có vẻ rất lãnh đạm, ngón tay của hắn từng chút thăm dò thân thể nàng.
Hai chân Tô Tô mềm nhũn, trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự muốn bóp chết hắn.
Hết chương 51!