Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 47: Tiểu hỗn đản

Editor: KimH
BETA: Thạch Anh
~~~
Người đầu tiên cảm thấy không thích hợp là Quý sư thúc.
Nước chảy càng lúc càng nhanh, nước sông vốn sạch sẽ lại lan tỏa một cỗ tử khí như có như không.
Quý sư thúc vừa cúi đầu thì thấy ngón tay của một thi thể đạo sĩ giật giật.


Sắc mặt Quý sư thúc biến đổi: “Không tốt, đi mau! Người chết hấp thu oán khí biến thành thi yêu.”
Tô Tô ngẩn người, cũng nhìn về phía thi thể các đạo sĩ.
Quả nhiên, vốn tưởng rằng oán khí sẽ tiêu tán, nhưng giờ phút này chúng lại xáo trộn, chui vào thi thể các đạo sĩ.


Cũng không biết những tên yêu đạo này tu luyện pháp thuật gì, thân thể bọn họ có thể chứa đựng oán khí, bị oán khí chi phối đứng lên.
Khi còn sống, bọn họ biết một ít pháp thuật, giờ phút này trên mặt từng người lộ ra nụ cười quỷ dị, nhào tới chỗ mọi người.


Quý sư thúc lấy phất trần đập vào đầu thi yêu, một tiếng “Ong” vang lên.
Ông chửi ầm lên: “Thân thể thứ đồ chơi này còn cứng hơn sắt!”


Quý sư thúc thông hiểu kỳ môn bát quái, trên con đường tu luyện cũng có chút môn đạo, nhưng ông giống Ngu Khanh, sức lực không lớn. Tốc độ thi yêu quỷ dị, dường như là bay lại đây, bắt được tay cầm phất trần của ông.


Quý sư thúc đột nhiên bị thi yêu đánh gục xuống đất, kêu lớn, muốn lấy lá bùa cũng đã không kịp.
Quý sư thúc muốn mắng người, mồm to như bồn máu của thi yêu đã ở ngay trước mắt, ông hô to: “Đạo hữu thủ hạ lưu tình! Đều là người một nhà, người một nhà!”


Đạo sĩ thi yêu nơi nào còn nhớ rõ ông là người một nhà, há mồm muốn ăn ông.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay trắng nõn túm chặt đầu tóc thi yêu, túm nó ra, sau đó một thanh kiếm gỗ đào đâm vào trái tim thi yêu, thi yêu ngã xuống.


Quý sư thúc thấy Tô Tô, mồ hôi đầy đầu, chân cũng mềm nhũn: “Cảm ơn nha đầu.”
Tô Tô nâng ông dậy, nôn nóng nói: “Tiên sinh, ngài biết cách giết bọn chúng không?”
“Biết biết, bần đạo vừa rồi chưa kịp phản ứng, mới mắc mưu của bọn họ.”


Tô Tô nói: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Quý sư thúc khó coi: “Có người dùng tà vật đưa oán khí vào trong thi thể, để bọn họ giết người.”
Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, oán khí nấn ná ở đáy sông Mạc Hà mấy ngàn năm, uy lực không nhỏ.


Một nơi khác, tình huống của Ngu Khanh không tốt lắm, hắn ta đỡ trái hở phải né tránh thi yêu chạy như bay ở dưới nước. Trong miệng mắng: “Đây toàn là cái thứ gì thế!”
Da dày thịt béo, đánh một chút cũng không có việc gì.


Lúc trước Tô Tô đánh chết lão đạo, huỷ hoại phệ hồn cờ, bây giờ cũng có chút gắng sức. Nếu không phải đang ở dưới nước thì giờ phút này đoán chừng cả người nàng đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.


Thi yêu thành hình bất ngờ, không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời mọi người đều bị thi yêu cuốn lấy. Càng đáng sợ hơn là người bị thi yêu giết chết, nháy mắt cũng bị oán khí đáy sông xâm lấn, bắt đầu đứng lên giết người.


Thi yêu lúc trước bị Tô Tô dùng kiếm gỗ đào giết chết, vậy mà cũng lung lay đứng lên!
Ngu Khanh: “CMN!”
Lần này tất cả mọi người đều xong đời, chưa được bao lâu, toàn bộ đáy sông đều là địch nhân!


Khóe mắt Quý sư thúc thoáng liếc qua, trông thấy tiểu vương Đạm Đài Tẫn và tám con dê được Nhập Bạch Vũ hộ tống, đi lên trên bờ.
Thiếu niên quay đầu lại lạnh lùng cười, trong nụ cười tràn ngập ác ý.
Thi yêu không công kích đám người Đạm Đài Tẫn, coi như không nhìn thấy bọn họ.


Ánh mắt Tiêu Lẫm hơi trầm xuống, phản ứng rất nhanh: “Quý sư thúc, trên người Đạm Đài Tẫn có đồ vật trừ tà!”


Quý sư thúc nói: “Không thể để bọn họ đi được! Tiêu Lẫm, ta yểm hộ con, con và Băng nha đầu giữ chân bọn họ. Tiểu vương tàn nhẫn độc ác kia và tám con dê khẳng định có biện pháp phá giải.”
Nếu mấy thứ này lên bờ không biết sẽ giết bao nhiêu người!


Nếu Đạm Đài Tẫn đưa chúng nó đến Đại Hạ quốc, vậy thì đây chính là một đội quân đao thương bất nhập.
Tiêu Lẫm cũng biết tính nghiêm trọng, không nói hai lời, ôm Diệp Băng Thường đuổi theo.


Sắc mặt Diệp Băng Thường trắng bệch dựa vào lồng ngực y, nghĩ nghĩ, đặt Hộ Tâm Lân vào tay Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm ngừng lại, sờ sờ tóc nàng ta.
Hộ Tâm Lân vừa vào tay Tiêu Lẫm, lập tức phát ra ánh sáng trắng lóa mắt, giây lát đã mang bọn họ đuổi kịp Đạm Đài Tẫn.


Nhập Bạch Vũ nói: “Bệ hạ!”
Đạm Đài Tẫn quay đầu lại, thấy Hộ Tâm Lân trong tay Tiêu Lẫm, có vài phần thèm nhỏ dãi. Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ra lệnh: “Dạ ảnh vệ đâu, giết Tiêu Lẫm.”
Mấy tên Dạ ảnh vệ lập tức xuất hiện quanh hắn, ngăn cản Tiêu Lẫm.


Tiêu Lẫm nâng kiếm đón nhận, võ công của y mạnh hơn Dạ ảnh vệ không ít, giờ phút này còn có Hộ Tâm Lân, cũng không thấy tốn sức.
Nhập Bạch Vũ vừa thấy, lập tức gia nhập với Dạ ảnh vệ, tình huống của Tiêu Lẫm lập tức trở nên không xong.


Tiêu Lẫm mang Diệp Băng Thường tránh thoát mũi tên nhọn, đưa Hộ Tâm Lân cho nàng ta: “Trốn cho kĩ.”
Diệp Băng Thường mím môi, vội vàng đọc chú ngữ, cầm Hộ Tâm Lân công kích Dạ ảnh vệ.


Loại bảo vật cấp bậc này nàng ta không dùng quen, nhưng Tiêu Lẫm là cao thủ, chỉ cần Dạ ảnh vệ có một chút sơ hở, ngay lập tức có thể phản sát.
Nhập Bạch Vũ rút lui đến trước mặt Đạm Đài Tẫn: “Bệ hạ, chúng ta nên giết nữ nhân kia trước.”


Đạm Đài Tẫn nhìn Diệp Băng Thường một cái, nhíu mày.
Hắn theo bản năng nói: “Không được.”
Không bao lâu sau, Tô Tô và Quý sư thúc cũng đuổi tới, sau lưng là một đám thi yêu ồ ạt đuổi theo.


Quý sư thúc lớn tiếng kêu: “Tiêu Lẫm, trên người bọn họ có trừ tà linh tinh, mau cướp lấy!”
Tiêu Lẫm hiểu ý, vừa sờ bên hông Dạ ảnh vệ đang bị thương, quả nhiên lấy ra một khối ấm hoàng linh tinh, y giơ tay ném cho Quý sư thúc.
Quý sư thúc cười haha, bẻ linh tinh thành mảnh nhỏ, chia cho những người xung quanh.


Tô Tô cũng lấy được một khối, nàng nhẹ nhàng thở ra, thứ đồ chơi này đúng là có thể trừ tà. Ít nhất thi yêu sẽ không công kích bọn họ.
Thi yêu đuổi tới phụ cận, đột nhiên trở nên mê mang, tiếp tục lắc lư ở đáy sông.
Tô Tô nói: “Không thể để cho bọn chúng đi ra ngoài.”


“Đây là đương nhiên.” Quý sư thúc nói: “Nguồn gốc chắc chắn ở trên người Đạm Đài Tẫn.”


Địch nhân đuổi theo, Nhập Bạch Vũ lập tức cảm thấy không ổn. Linh tinh bị bọn họ lấy được một miếng, thi yêu sẽ không còn là uy hϊế͙p͙, hơn nữa trong tay Diệp Băng Thường có Hộ Tâm Lân, Đạm Đài Tẫn ngược lại trở nên yếu thế hơn.
“Bệ hạ, chúng ta cần phải rời đi.”


Đạm Đài Tẫn nhanh chóng quyết định: “Đi!”
Quý sư thúc reo lên: “Tiêu Lẫm, đừng để chúng chạy.”


Trường kiếm của Tiêu Lẫm vừa chém ra, dòng nước đột nhiên đong đưa. Quý sư thúc tung ra một tấm bùa đuổi nước giúp y, tấm bùa ở trong nước mang theo ánh sáng màu lam yếu ớt, giây lát, dòng nước bắt đầu biến thành xoáy nước lớn, kéo Đạm Đài Tẫn và Nhập Bạch Vũ đang chuẩn bị bước lên cầu thang đi lên bờ vào xoáy nước.


Nhưng mà xoáy nước càng khuếch đại lại càng lớn, không chỉ có người của Đạm Đài Tẫn, ngay cả Tiêu Lẫm ở giữa cũng bị cuốn vào trong đó.
Ngu Khanh: “……”
Tô Tô: “……”
Quý sư thúc xấu hổ: “Tiêu Lẫm sư điệt, sư thúc không cố ý.”


Tiêu Lẫm không hé răng, ở trong dòng nước long trời lở đất, tận lực ổn định thân mình.
Ngu Khanh nói: “Xoáy nước mở rộng! Tị Thủy Châu sắp mất tác dụng, chúng ta mau đi thôi.”
Lúc này mọi người đều không nói nhiều, thừa dịp xoáy nước không lan đến, vội vàng bơi lên bờ.


Quý sư thúc biết mình phạm sai lầm, khi đi ngang qua Diệp Băng Thường, thuận tay cứu nàng ta, định bảo vệ nữ nhân của Tiêu Lẫm.


Trung tâm xoáy nước chỉ còn Tiêu Lẫm và Đạm Đài Tẫn, Tiêu Lẫm còn có thể tận lực ổn định cơ thể, Đạm Đài Tẫn không có võ công, sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi tử vong làm hắn có vài phần hoảng loạn.
Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu, thấy những người ngoài xoáy nước đang dần lên bờ.


Ánh mắt hắn âm độc nhìn bọn họ.


Dạ ảnh vệ chết chết, tàn tàn, không có ai có thể giúp hắn trong lúc này. Cho đến khi hắn thấy một bóng dáng màu trắng, trên người thiếu nữ có hoa văn hiến tế xinh đẹp thần thánh, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời chiết xạ chiếu vào, kim văn trên người nàng lóe ra ánh sáng, bơi ra phía ngoài.


Đám người Ngu Khanh gắng sức kéo Tiêu Lẫm đang ở trong, khả năng bơi của Tiêu Lẫm không kém, sử dụng nội lực, không ngờ có thể sinh sôi phá vỡ dòng nước, từ trong xoáy nước chui ra ngoài.
Ngu Khanh đại hỉ: “Mau đi!”


Một đám người rời đi, Tô Tô đang bơi lên bờ, nhìn thấy Diệp Trữ Phong bị dòng nước đánh hôn mê, nàng mím môi, tiện tay vớt hắn ta lên.
Xoáy nước không ngừng mở rộng, hơn nữa ở đáy sông còn có một đám thi yêu, mọi người liều mạng chạy như bay.


Tô Tô vất vả bò lên trên bờ, ném Diệp Trữ Phong sang bên cạnh, không ngăn được ho khan.
May mắn là, nơi bọn họ lên bờ cách binh lính của Đạm Đài Tẫn rất xa, giờ phút này không cần đối mặt với địch nhân.
Quý sư thúc nằm liệt trên bờ: “Vô Lượng Thiên Tôn, hù chết bần đạo.”


Thấy Tiêu Lẫm lên bờ, Quý sư thúc cười nói: “Haha, ta biết tiểu tử con có bản lĩnh lớn mà.”
Tiêu Lẫm bất đắc dĩ cười.
Ngu Khanh đột nhiên hỏi: “Đạm Đài Tẫn đâu?”


“Xoáy nước.” Tiêu Lẫm nói: “Kiếm khí của ta tách Nhập Bạch Vũ và hắn ra, bây giờ Nhập Bạch Vũ không tìm thấy người.”
Ngu Khanh hỏi: “Vậy nên làm gì với đám thi yêu bây giờ?”
Tất cả mọi người đều lo lắng chuyện này, Tiêu Lẫm im lặng trong chốc lát, xòe tay ra.


Chỉ thấy trong lòng bàn tay y có một quả hoa lan trạng trừ tà linh tinh.
Linh tinh kia hoàn mỹ vô khuyết, vừa nhìn đã biết rất trân quý.
Tô Tô ngẩn người: “Cái này ở trên người của Đạm Đài Tẫn à?”
Tiêu Lẫm gật đầu.


Quý sư thúc vui vẻ ra mặt, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tiểu tử kia muốn hại người, bây giờ không có trừ tà linh tinh, hắn chìm vào đáy sông, không nói đến xoáy nước, những con thi yêu ở đó sẽ đi lên ăn sống hắn.”


Ngu Khanh tự hỏi: “Đồ vật hắn làm ra, nếu không muốn chết, thì phải tự mình nghĩ cách diệt thi yêu.”
Tiêu Lẫm cũng có suy nghĩ này, nghe thấy nơi xa có tiếng bước chân sột soạt: “Chúng ta nên rời đi, người của Đạm Đài Tẫn ở bờ bên kia, nếu không đi, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”


Tô Tô nhìn khối trừ tà linh tinh trong tay Tiêu Lẫm, có chút buồn cười, đây có tính là tự làm bậy không thể sống không?
Đạm Đài Tẫn tạo ra đồ vật giết người, bây giờ ngay cả hắn còn bị vây ở đáy sông.


Điểm chết người chính là, hiện tại mọi người đều hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, sẽ không đi cứu hắn.
Binh lính Đại Hạ ở cách đó không xa tiếp ứng, vài người lên ngựa, đi được vài bước, Tiêu Lẫm dừng một chút, vẫn không nhịn được quay đầu lại.


Ánh nắng chiếu xuống, thiếu nữ mặc y phục hiến tế, giương mắt nhìn bọn họ.
Tay cầm dây cương của hắn căng thẳng: “Diệp tam tiểu thư, trở về cùng chúng ta đi.”


Bàng Nghi Chi nhìn thiếu nữ mặt mày sạch sẽ mỹ lệ, cũng vội vàng không thèm để ý nói: “Đúng vậy, phụ thân ngươi là Diệp đại tướng quân, ngươi theo chúng ta về Hạ Quốc, cũng là lẽ thường.”
Ngu Khanh gật đầu: “Diệp tam, mau đi thôi.”


Ngay cả Quý sư thúc cũng thổi thổi râu: “Tiểu nha đầu, ngươi còn thất thần làm gì? Tiểu tử kia là tên sát nhân cuồng ma, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi theo hắn?”
Diệp Băng Thường nghe vậy, ánh mắt tối lại.


Nàng ta ngẩng đầu, dịu dàng cười nói: “Đúng vậy, Tam muội muội, mọi người sẽ không trách muội.”
Tô Tô liếc nàng ta một cái, cười với mọi người, lộ ra mấy chiếc răng, ít đi vài phần thanh lãnh bất cận nhân tình, thêm vài phần thuộc về gương mặt chất phác ngây thơ của Diệp Tịch Vụ.


“Cảm ơn mọi người, Tịch Vụ sẽ không quay lại Hạ Quốc với mọi người, ta còn có chuyện quan trọng cần phải hoàn thành. Trời cao đường xa, ngày sau gặp lại.”
Tiêu Lẫm mím môi, thấp giọng nói: “Nếu đã vậy, bảo trọng.”
Tô Tô vẫy vẫy tay với bọn họ.


Bàng Nghi Chi oán hận nhìn nàng một cái, thấp giọng mắng: “Nữ nhân ngốc không biết tốt xấu!”
Quý sư thúc tấm tắc thở dài: “Tiểu nha đầu.”


Tuy rằng tất cả không tán đồng việc nàng ở lại, nhưng mọi người không có ác ý với Tô Tô. Nàng dũng cảm trượng nghĩa, nhiều lần cứu người, mọi người ở đây, cơ hồ đều từng được nàng giúp, không ai thật sự chán ghét nàng.


Diệp Băng Thường dựa vào xe ngựa, nhìn mặt trời bên ngoài đang dần lên cao, tay nắm chặt mành kiệu.
Sau một lúc lâu, nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Từ lúc nào, Tam muội muội lại được mọi người tôn trọng như vậy? Diệp Tịch Vụ năm trước còn đẩy nàng ta xuống nước, vẻ mặt ác độc, dường như đã cách rất xa.
*
Đạm Đài Tẫn chìm vào đáy sông.


Nước sông Mạc Hà sâu thẳm, nước mấy ngàn năm trước liên tục dâng lên, rất nhiều lần đều nhấn chìm thành trì ở phụ cận.


Nước sông lạnh băng vây quanh hắn, ban đầu hắn còn bình tĩnh, nhưng khi thấy một con thi yêu chạy như bay đến chỗ hắn, hắn sờ bên hông, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
khối trừ tà linh tinh trân quý nhất của Di Nguyệt tộc không thấy nữa!


Tốc độ thi yêu nhanh nhẹn, ở dưới dòng nước mãnh liệt cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Người sống dưới nước bất tri bất giác cũng chỉ còn mình hắn, bản năng muốn sống làm hắn vốn đang kiệt lực cũng bắt đầu bơi ngược hướng thi yêu.
Nhưng mà bên kia, không ngờ cũng có thi yêu.


Hắn mím môi tái nhợt, hiếm khi xuất hiện vài tia hoảng loạn. Hắn vội vàng tìm kiếm đồ vật trên người, nhưng trên người hắn trừ bỏ trừ tà linh tinh, đã sớm không có Linh Khí có thể đối phó với mấy thứ này.
Lúc hắn xuống nước, đã bố trí thế cục này với lão đạo.


Mặc dù không luyện ra được yêu giao, nhưng có thể tạo ra thi yêu cũng không tồi. Đây sẽ là đội quân không gì phá nổi, có thể giúp hắn đánh Đại Hạ, nhưng không ngờ tới, người đầu tiên mà thứ yêu vật không có thần trí này đối phó, lại chính là hắn.


Mắt thấy cánh tay thi yêu sắp đụng vào hắn.
Thần sắc hắn lạnh băng, nhắm mắt, cũng không có gì hối hận, chỉ là cảm thấy không cam lòng, không kéo thêm được mấy cái đệm lưng.


Hắn cắn răng, nghĩ đến máu của mình có thể khắc chế yêu vật, cùng lắm thì chờ thi yêu làm hắn bị thương, hắn sẽ chơi chết mấy thứ này. Cho dù Đạm Đài Tẫn biết điều này không thực tế, Mạc Hà lớn như vậy, máu của hắn chỉ một lát đã tan ra, nơi nào giết được đám thi yêu đông đảo này.


Ngay sau đó, thi yêu bị người đá văng.
Góc áo hắn được một người nhẹ nhàng nắm chặt, hắn trợn mắt, chỉ thấy thiếu nữ bơi đến chỗ hắn.
Nàng phá nước, váy áo màu trắng tỏa ra ở dưới nước, xinh đẹp đến không tưởng nổi.


Thiếu nữ liếc hắn một cái, tay nhỏ gắt gao nắm quần áo hắn, bộ dáng không muốn nói chuyện với hắn, giật nhẹ hắn, ý bảo hắn rời đi với nàng.


Đạm Đài Tẫn trước nay không nghĩ tới, dưới tình huống này sẽ có người tới tìm hắn. Hắn im lặng nhìn nàng, nhấp môi nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
“Đương nhiên là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Tiểu hỗn đản.”
Hết chương 47!