Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 27

Đạm Đài Tẫn tỉnh lại, khi con chó tiếp cận hắn, hắn không có hôn mê.
 
Sau khi con chó đó bị máu hắn độc chết, một đám tiểu hài tử nhích lại gần.
 


Hắn lặng yên không một tiếng động mà nằm bò, trong lòng lạnh lùng nghĩ, chờ bọn họ lại đây, chẳng sợ đồng quy vu tận, hắn cũng muốn nghĩ cách giết chết bọn họ.
 


Trên người hắn rất đau, huyền băng trận còn đâm vào mắt trái hắn, máu tươi ngưng lại, hàn khí trong thân thể toả ra. Nửa mặt hắn chôn ở địa, lại không muốn ngủ.
 
Nếu ngủ thì có khả năng  không mở ra được đôi mắt.
 


Mặc dù muốn chết, hắn cũng phải nhìn chính mình chết như thế nào.
 
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, nghe thấy được giọng nói quen thuộc.
 
Thiếu nữ từ trong rừng nhảy ra, xách lỗ tai tiểu hài tử đuổi bọn họ đi.
 
Hắn bị phế bỏ thân thể, cứng đờ chớp mắt.
 


Nếu Đạm Đài Tẫn lựa chọn, hắn giờ phút này không muốn nhìn thấy người nhất, chính là Tô Tô. Hắn vốn tưởng rằng, mặc dù nàng tồn tại, chờ hai người khi gặp lại 
, hắn cũng cao cao tại thượng vương, có thể tùy ý lăng nhục tra tấn nàng, quyết định sự sống chết của nàng.
 


Lại không ngờ tới, sẽ là tình huống như này.
 
Hắn tứ chi gân mạch đứt đoạn, mắt trái bị chọc mù, thành một phế nhân.
 
Nàng bước chân nhẹ nhàng đi, Đạm Đài Tẫn trong lòng chớp mắt xẹt qua rất nhiều ý tưởng.
 


Trời biết hắn căm ghét cỡ nào loại tình huống này, lúc Tô Tô lật hắn lại, Đạm Đài Tẫn thậm chí muốn quát nàng cút đi.
 
Đáng tiếc hắn cái gì cũng chưa có thể nói ra, an tĩnh mà tùy ý bị nàng lật lại.
 


Bốn mắt nhìn nhau, Đạm Đài Tẫn thấy, thiếu nữ trên mặt lo lắng chậm rãi tan đi, biến thành một loại biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
 
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng mà nói: “Ngươi muốn cười liền cười đi.”
 


Tô Tô cũng không nghĩ tới, mấy ngày trước đây người không ai bì nổi, muốn đuổi giết chính mình, giờ phút này chật vật như vậy mà xuất hiện ở trước mặt mình.
 


Đạm Đài Tẫn nửa bên mặt tất cả đều là huyết, từ mắt trái hốc mắt giữa chảy máu ra, máu tươi đã khô cạn, con mắt kia tròng mắt bịt kín một tầng hôi ế.
 


Lông mi hắn dính mấy bông tuyết, tứ chi vô lực mà rũ xuống, đôi mắt Tô Tô chuyển qua, thấy cổ tay hắn cùng cổ chân, đều có vết thương chói mắt.
 
Trách không được mấy đứa kia đều biết hắn bị phế, hoàn toàn không động đậy, dám đến khi dễ hắn.
 


Đạm Đài Tẫn nhìn nàng chẳng những không cười, ngược lại tinh tế đánh giá miệng vết thương của chính mình, một loại cùng loại cảm xúc khó chịu, đột nhiên nói: “Cảm thấy thực ghê tởm, ngại mắt ngươi? Hay là ngươi chưa thấy qua phế nhân, muốn xem rõ ràng?”
 


Tô Tô thấy thần sắc hắn vặn vẹo, âm độc mà nhìn chính mình, sốt ruột cực kỳ, nàng tát chụp trên đầu hắn: “Câm miệng, ngươi nói nhiều quá.”
 
Nàng buông Đạm Đài Tẫn, xoay người đi, đi ra thật xa, còn cảm giác ánh mắt phía sau như bóng với hình, nhìn chằm chằm chính mình.
 


Tô Tô cũng lười quản hắn là nghĩ như thế nào, không có quay đầu lại.
 
Nàng tìm được ngựa màu mận chín của mình, khi nó đi trở về, con mắt còn lại của Đạm Đài Tẫn đang nhìn không trung.
 
Sắc trời ám trầm, trời sắp tối.
 
Mặt hắn u ám, quả thực so với trời còn khó coi hơn.


 
Tô Tô lúc này thật ra có chút muốn cười, tiếng bước chân một lần nữa trở về, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: “Không phải đi rồi sao, ngươi trở về làm cái gì!”
 
Tô Tô lầu bầu nói: “Rõ ràng muốn người cứu ngươi, không thể nói hai câu dễ nghe sao?”
 


Đạm Đài Tẫn không nói lời nào.
 
Tô Tô nhớ , trước kia ở trong phủ, đối mặt bọn hạ nhân, hắn rất biết giả vờ. Nhưng không biết từ khi nào bắt đầu, đối mặt chính mình, trên miệng Đạm Đài Tẫn luôn cay độc.
 
Tô Tô ngồi xổm xuống, hít vào một hơi, dùng sức bế hắn.
 


Nàng một đi một về, thở hồng hộc, trong lòng ngực lại ấm không thể tưởng tượng. Đạm Đài Tẫn thân thể dựa vào thiếu nữ ngửi thấy được nàng mùi hương trên người nàng.
 


Hắn quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy hương vị giống nhợt nhạt “Hợp hoan hoa”, hắn cười lạnh, trên người nữ nhân này mùi hương ɖâʍ loạn như vậy.
 
Tô Tô không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nếu không sẽ ném hắn xuống, đào cái hố chôn trên nền tuyết.
 


Thiếu niên nặng đến mức bước chân nàng lảo đảo, hao hết sức của chín trâu hai hổ, Tô Tô miễn cưỡng đặt hắn trên lưng ngựa.
 
Cảm thấy nàng sẽ cứu chính mình, Đạm Đài Tẫn ngoài dự đoán an tĩnh.
 


Tô Tô hừ một tiếng, nếu không phải đi qua cảnh trong mơ  hắn, nàng xác định  sẽ bị hắn lừa gạt, cho rằng hắn thật không sợ chết.
 
Thiên địa sinh vạn vật, trên đời này có lẽ không có người có ý chí muốn sống hơn Đạm Đài Tẫn.
 


“Trên người của ngươi sao bị thương thế này, ngươi không phải cùng Lan An phu nhân về Chu quốc sao, ai làm ngươi bị thương thành như vậy?”
 
Đạm Đài Tẫn lời ít mà ý nhiều mà nói: “Đạm Đài Minh Lãng.”
 


Hắn không có ngước mắt, tầm mắt dừng ở vó ngựa, ách ngữ điệu hỏi: “Ngươi vì cái gì cứu ta?”
 
Tô Tô nắm con ngựa, cố ý nói hắn: “Ai biết được, có lẽ là giống ngươi nói, ta chưa thấy qua phế nhân, muốn nhìn náo nhiệt.”
 


Hắn cười lạnh một tiếng: “Rớt xuống sông Hoài, ngươi thế nhưng không chết.”
 
Tô Tô dùng một cây nhánh cây, gõ gõ bả vai hắn, bất mãn mà nói: “Ta nếu đã chết, ngươi hôm nay cũng chết.”
 
“Ngươi cứu không được ta, trong mắt ta có huyền băng châm.”
 


Tô Tô bước chân dừng lại, nhẹ nhàng nhíu mày.
 
Nàng tự nhiên biết huyền băng châm là cái thứ gì, tà vật này lạichậm rãi tra tấn người tà vật.
 


Nghe nói huyền băng châm bắn vào mắt, người sẽ khóc thảm thiết không ngừng, đau đớn muốn chết. Còn có người bởi vì chịu không nổi tra tấn, lựa chọn tự sát.
 


Chính là Đạm Đài Tẫn trong ánh mắt một giọt nước mắt cũng không có, thậm chí hắn thần sắc cũng không đau, Tô Tô lúc trước cũng không nghĩ là huyền băng châm.
 
Hiện giờ đã biết, trong lòng Tô Tô trầm xuống.
 


Nàng còn chưa có đi Hoang Uyên, tự nhiên không thể để Đạm Đài Tẫn chết. Chính là bị huyền băng châm đâm vào đôi mắt, đã hoại tử, nếu muốn cứu hắn, trước khi hàn khí nhập thể phải đổi cho hắn một con mắt.
 
Vó ngựa dừng ở tuyết, răng rắc vang.
 


Tô Tô nói: “Trời sắp tối rồi, nếu thấy tiểu hài tử, gần đây khẳng định có thôn, trong chốc lát chúng ta tìm một nhà tìm nơi ngủ trọ. Vào đông rét lạnh, không thể ở trong rừng cây qua đêm. Cái dạng này của ngươi, khả năng sẽ dọa đến người thường, ta đến lúc đó nói cho bọn họ, ngươi là ca ca ta, chúng ta gặp thổ phỉ, rơi xuống núi rừng, nhất định sẽ có người hảo tâm giữ chúng ta.”


 
Đạm Đài Tẫn không hé răng, hắn còn đang suy nghĩ về đôi mắt của mình.
 
Quả nhiên như lời Tô Tô thực mau bọn họ tới một thôn xóm. Tô Tô tiến lên đi gõ cửa, một con mắt cảnh giác, từ kẹt cửa quan sát bọn họ.
 
“Các ngươi đi đi, chúng ta nơi này không giữ người xa lạ.”


 
Tô Tô giải thích một lần, nhưng chủ nhân không dao động.
 
Tô Tô không có biện pháp, đành phải đi gõ tiếp nhà khác, không nghĩ tới liên tiếp mấy nhà, đều là tình huống này.
 
Đạm Đài Tẫn nói: “Trong thôn có gì đó không đúng.”
 


Tô Tô nói: “Ngươi từ nơi nào nhìn ra?”
 


“Trong thôn không có một nhà đốt đèn, buổi tối, cũng không nghe thấy tiếng kêu của súc vật. Khi ngươi đi gõ cửa, bọn họ rất sợ hãi, nhìn bên ngoài qua khe cửa. Gần thôn trang này, không phải có sơn phỉ, thì là có yêu quái.” Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nói.
 


Tô Tô có chút bội phục hắn, giống như trong xương cốt đều đau đến run rẩy, còn không quên đề cao cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh.
 


Nàng biết Đạm Đài Tẫn nói có đạo lý, vì thế khi gõ tiếp nhà khác, nàng dẫn đầu nói: “Chúng ta không phải người xấu, cũng không phải yêu quái. Ta là trừ yêu sư đi ngang qua thôn trang, ngươi có thể cho chúng ta ở cả đêm không?”
 


Nghe thấy “Trừ yêu sư”, lần này chủ nhà cuối cùng bắt đầu do dự.
 
Sau một lúc lâu, giọng nói già nua như cũ cự tuyệt bọn họ: “Các ngươi đi đi.”
 
Tô Tô thất vọng, đang muốn rời đi, một tiếng nói non nớt nữ hài: “Gia gia, cho bọn họ vào đi, ta thấy, tỷ tỷ này rất lợi hại.”
 


Cửa gỗ trước mặt từ từ mở ra.
 
Hai vị lão nhân, còn có một cô gái, trên mặt mang theo bất an cùng thấp thỏm, nhìn Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn.
 
Cô nương trước mặt thế nhưng là cô nương mà gặp lúc hoàng hôn.
 
Lão thái bà vẫy tay với Tô Tô: “Mau vào đi.”
 


Sau khi đám người vào, nàng chạy nhanh qua cửa.
 
Cô nương tránh phía sau bà lão, lôi kéo góc áo gia gia, lộ ra một đôi mắt đánh giá Đạm Đài Tẫn.
 
Bởi vì Đạm Đài Tẫn bị trọng thương, hai lão nhân giúp đỡ Tô Tô, cho hắn ở một gian phòng trống.
 


Trong thôn phòng ở đơn sơ, duy nhất có thể ngủ là giường đất.
 
Trong phòng trừ bỏ một bàn gỗ, cũng chỉ có hai ghế gỗ nhỏ.
 


Cũng may trong núi người cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu củi lửa, cô nương kia bưng chậu tham thiêu hồng đi vào, trong nhà nhanh chóng trở nên ấm dào dạt, đông giá lạnh bị đuổi tản ra.
 
Lão thái gia đốt nến.
 


Tô Tô an trí Đạm Đài Tẫn ở trên giường đất, nàng vội lấy ra một thỏi bạc, đưa cho lão thái bà.
 
“Ta cùng ca ca ở nơi này đã làm phiền.”
 
Lão thái bà thấy thỏi bạc lớn như vậy, liên tục xua tay.
 


“Không được không được, cô nương ngươi cũng thấy, nơi này phòng ở đơn sơ, ngươi cùng vị này lang quân không chê là được.”
 


Tô Tô kiên trì đem bạc cho bà: “Đối với chúng ta mà nói, có thể có nơi nương náu, chính là chuyện may mắn. Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta nếu không tìm thấy nơi ở, chỉ sợ ngày mai sẽ bị bệnh, huynh trưởng ta bị trọng thương, chỉ sợ còn phải phiền toái các ngươi mấy ngày, bà bà nhận đi.”
 


Đùn đẩy vài lần, lão nhân cuối cùng vẫn nhận lấy bạc.
 
Lão thái bà bưng nước ấm, cầm khăn sạch sẽ lại, Tô Tô vội vàng nói lời cảm tạ.
 
Cô nương kia luôn đứng ở cửa nhìn, muốn nói lại thôi, bị lão thái bà lôi đi.
 


Tô Tô biết trong thôn có cổ quái, nhưng cũng không vội vã hỏi bọn hắn, hiện tại đã đêm khuya, hỏi ra cũng không được cái gì.
 
Việc cấp bách là xử lý miệng vết thương ghê người cho Đạm Đài Tẫn.
 


Nàng tẩm ướt khăn với nước nóng, lau đi vết máu trên mặt hắn, Đạm Đài Tẫn mắt đen sâu kín nhìn nàng, ngón tay thiếu nữ chạm qua gương mặt hasn, hắn theo bản năng muốn tránh, lại sinh sôi nhịn xuống.
 
Lòng bàn tay nàng thật mềm.
 


Khác với cảm giác đau đớn trên người, nàng xúc qua da thịt, mang đến một loại cảm giác cổ quái.
 
Nếu tay chân hắn hoàn hảo, giờ phút này nhất định lạnh lùng hất tay nàng.
 
Đáng tiếc hắn hiện giờ cái gì đều làm không được.
 


Tô Tô lại xử lý cổ tay của hắn nàng lau đi máu, dùng mảnh vải sạch sẽ băng bó vết thương của hắn.
 
Nàng học quá kiếm, nhìn ra được người xuống tay người góc độ xảo quyệt, không chỉ có phế đi tay Đạm Đài Tẫn còn cố ý làm hắn cực độ thống khổ.
 


Biết hắn chỉ sợ đau đến sống không bằng chết, nàng xuống tay cũng nhẹ một chút.
 
Đạm Đài Tẫn nhấp môi.
 


Ánh nến chiếu đến đôi mắt của thiếu nữ, bóng của mí mắt nàng như cây quạt nhỏ, nàng rất nghiêm túc nói: “Chúng ta không có thuốc, cho nên ngươi tạm thời nhẫn nhịn, sau khi trời sáng, ta sẽ vào núi giúp ngươi tìm thuốc.”
 


Đạm Đài Tẫn nói: “Ngươi thật muốn giúp ta, thì bắt cô nương kia lại đâu.”
 
Tô Tô nghi hoặc mà nói: “Bắt lại đây làm cái gì.”
 
Đạm Đài Tẫn cong môi nhìn nàng, tươi cười lộ ra một tia trào phúng: “Ngươi nói đi?”
 


Tô Tô thấy hắn âm độc tươi cười liền hiểu, hắn thế nhưng muốn đôi mắt của đứa bé kia. Đạm Đài Tẫn chính mình cũng hiểu, hắn nên mau chóng đổi mắt.
 
Không thích mắt người già, cho nên hắn muốn đôi mắt tuổi trẻ có sức sống.
 


Tô Tô nói: “Ngươi muốn cũng đừng nghĩ, người ta giữ chúng ta, ngươi thế nhưng có chủ ý như vậy !”
 
Đạm Đài Tẫn nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
 


Tô Tô biết hắn tính cách cực đoan, lười đến cùng hắn giảng đạo lý, nàng bóp chặt mặt hắn: “Dừng ngay ý tưởng ác độc đó đi, ngươi nếu dám làm như vậy, ta sẽ cho ngươi biết hối hận hai chữ viết như thế nào.”
 


Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt giống như muốn xuyên thủng nàng.
 
Tô Tô buông ra tay: “Ta biết huyền băng châm là cái gì, nó tạm thời sẽ không đe doạ tính mạng ngươi, chúng ta còn có thời gian.”
 
Hắn nhắm mắt lại, hiển nhiên không tin lời Tô Tô nói.
 


Nàng cũng không cần Đạm Đài Tẫn tin tưởng mình, dù sao trước mắt hắn là cái dạng này, hại người rất khó khăn.
 


Trong phòng chỉ có một giường đất, cho Đạm Đài Tẫn, Tô Tô đành phải ngồi trên ghế, nàng đi mấy ngày đường, vô cùng mỏi mệt, dùng chăn bao lấy chính mình, ghé vào trên bàn ngủ.
 
Chờ tiếng hít thở đều đều vang lên, mắt Đạm Đài Tẫn mở to, nghiêng đầu nhìn nàng.
 


Ánh nến leo lắt, thiếu nữ ngủ thật sự không an ổn.
 
Tô Tô sáng sớm tỉnh lại, toàn thân đều đau, nằm bò ngủ một đêm, cổ nàng như chặt đứt.
 
Đạm Đài Tẫn tỉnh.
 
Con mắt còn lại kia của hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
 


Không trong chốc lát, lão nhân bưng hai chén cháo tiến vào.
 
Cháo thực nhạt cũng không có thêm thức ăn, Tô Tô cười nói tạ. Lão nhân gật gật đầu, co quắp mà đi ra ngoài.
 
Tô Tô cũng không ủy khuất chính mình, mấy ngụm uống xong, lúc này mới nhìn Đạm Đài Tẫn.
 


Cùng có thể sống sót móc nối sự việc, Đạm Đài Tẫn đều rất phối hợp, Tô Tô nhìn hắn liền há mồm.
 


Rõ ràng hai người đều xuất thân cao quý, chính là giờ phút này ai cũng không chê chén cháo này nhìn không thấy gạo cơm. Tô Tô cầm chén đi rửa, khi trở về, phát hiện cô nương đứng ở cửa ngày hôm qua.
 
Đạm Đài Tẫn cũng tỉnh, nhìn cô nương đó.
 


Tô Tô nhớ tới lời hắn hôm qua nói, vội vàng che tiểu nữ ở phía sau, hỏi nàng: “Ngươi có chuyện gì sao?”
 
Tiểu nữ hài cắn môi: “Ngươi thật là trừ yêu sư sao?”
 
Tô Tô gật đầu.
 
Tuy rằng không hoàn toàn xem như vậy nhưng so với nhiều trừ yêu sư ở nhân gian cũng mạnh hơn.
 


Tiểu nữ hài nói: “Vậy ngươi có thể giúp ta cứu tỷ tỷ ta không?”
 
Tô Tô nói: “Tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện gì?”
 


“Trấn trên viên ngoại gia có công tử, đột nhiên có một ngày, hắn thay đổi tính tình. Mỗi âu một thời gian, tới trong thôn cướp đi một nữ tử trẻ tuổi, tỷ tỷ của ta đã bị bắt đi.” Tiểu nữ hài nói nói, rơi xuống nước mắt: “Ta rất tỷ tỷ, người trong thôn đều nói, công tử biến thành yêu quái, đã giết tỷ tỷ .”


 
Tô Tô vội vàng lau nước mắt cho nàng: “Nếu các ngươi cho ta chỗ ở, ta đồng ý ngươi, nhất định giúp ngươi dò tin tức của tỷ tỷ ngươi”
 
“Thật vậy chăng?”
 
“Ừ,.”
Lão thái bà đi ra, nàng lo lắng sốt ruột nói: “Cô nương, ngươi thật sự có thể giúp chúng ta sao?”


 
Tô Tô nói: “Bà bà có thể nói cho ta nghe tình huống cụ thể.”
 


Lão nhân nói: “Cách nơi này không xa, là chiểu quang trấn, chiểu quang trấn người có tiền nhất là Vương viên ngoại. Trước kia công tử Vương viên ngoại thích làm việc thiện, một năm trước, lại đột nhiên thay đổi, nói muốn nạp thϊế͙p͙, ngay từ đầu trong thôn cô nương rất vui, không ngờ tới, cách hai tháng, hắn phải nạp thϊế͙p͙ một lần.”


 
“Nữ tử bị cưới, không trở về, người nhân cũng tìm không thấy bọn họ. Người trong thôn cảm thấy cổ quái, đi làm náo loạn, kết quả người làm náo loạn, ngày hôm sau bị phát hiện chết ở cửa thôn.”
 


“Không còn có người nguyện ý ‘ gả ’ cho Vương công tử, hắn liền nói, nếu coi trọng nữ tử không muốn gả cho hắn, ngày thứ hai người trong nhà sẽ tử vong. Có người không muốn làm theo, kết quả ngày thứ hai, quả nhiên đều đã chết.”
 


“Hai tháng trước, hắn coi trọng cháu gái ta Tiểu Du, Tiểu Du vì chúng ta cùng Tiểu Linh đồng ý lên kiệu hoa.” Lão nhân hốc mắt hàm chứa nước mắt: “Nếu cô nương thật có thể tìm được Tiểu Du, lão thân quỳ xuống xin cô nương.”
 
Tô Tô vội vàng nâng dậy nàng: “Ta sẽ cố gắng.”
 


Người biến thành yêu? Trừ bỏ đoạt xá, Tô Tô không thể tưởng được nguyên nhân khác. Yêu có thể đoạt xá thân thể, khẳng định khó đối phó.
 


Lão nhân nói: “Người trong thôn nói, Vương công tử đã biến thành yêu quái. Hôm nay thời gian đã tới, hắn chỉ sợ lại sẽ đến trong thôn đoạt tân nương, cho nên đêm qua các ngươi gõ cửa, người trong thôn đều không muốn giữ các ngươi.”
 


Tô Tô quay đầu lại nhìn Đạm Đài Tẫn, lại thấy hắn cũng suy tư gì.
 


Đối với ánh mắt Tô Tô, hắn đột nhiên lộ ra một tia tươi cười, nói với lão nhân: “Yên tâm, muội muội ta khẳng định sẽ giúp các ngươi, rốt cuộc Vương công tử, yêu cầu một tân nương, còn có ai so với nàng càng thích hợp thay thế người trong thôn xuất giá đâu?”
 


Tô Tô nghiến răng nghiến lợi mà cười: “Đúng vậy đúng vậy, mặc dù ta không được, ta ca cũng có thể, hắn trang điểm một chút, còn xinh đẹp hơn nữ nhân.”