Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 140: Kết Cục Be Hạ

Linh hồn của Đạm Đài Tẫn tản vào bên trong Đồng Bi đạo.
Tô Tô cũng bay về phía vết nứt trên bầu trời.
Tự Anh thấy một màn này, không quan tâm thân thể đang bị thiêu đốt, như điên mà bổ nhào qua “Không, không thể nào!”


Yêu ma bị trấn áp vài vạn năm, khí tức của thế gian được bảo toàn, linh khí của lục giới nồng đậm, ma khí nhạt dần.
Ả không muốn tiếp tục ngủ say dưới đáy biển lạnh lẽo, cũng không muốn con cháu của Hạn Bạt trở thành quái vật không được phép tồn tại trên thế gian này.


Yêu ma dựa vào đâu không thể tồn tại trên thế gian.
Khuôn mặt xinh đẹp của ả dần mất đi, mái tóc trở nên khô héo, biến thành một khuôn mặt đầy răng nanh xanh lục, bay đến trước mặt Tô Tô.


Kinh Diệt sửng sốt, cắn răng chặn lại, Ma Quân đại nhân chết rồi, nhưng mà Đồng Bi đạo đã mở, chỉ cần Tô Tô không tuẫn đạo, đợi một lát nữa, lục giới chính là lục giới của bọn họ rồi.
Có lẽ tất cả yêu ma đều nghĩ như vậy, phàm là có tu vi, đều dốc hết mạng sống ngăn cản Tô Tô.


Trong mắt Tô Tô nhìn thấy cảnh tượng này.
Vô số yêu ma cắn chặt lấy nước mắt, biết rõ không có khả năng chống lại Thần thượng cổ, vẫn như cũ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đánh về phía nàng.


Phía dưới nghiệp hoả Phượng Hoàng, bọn họ dù có bị thiêu đốt, những yêu ma khác nhìn thấy, vẫn hung hãn không sợ chết hoá thành hắc vụ bay tới như cũ.
Trong lòng Tô Tô thương xót.
Yêu ma thượng cổ sinh tồn ở man hoang chi địa, Thần minh lại sinh ra ở Thần Vực linh khí dư thừa.


Yêu ma hiện tại bị nhốt ở Hoang Uyên vạn năm, tu sĩ lại được người người thành tâm cung phụng hương hoả.
Những yêu ma ở Ma Vực không có một ngọn cỏ, chúng muốn thiên hạ xinh đẹp này thuộc về chúng, chúng muốn tự do.


Có lẽ là vì sinh tồn, nhưng cũng không thể vì vậy mà lại đuổi tận giết tuyệt tất cả.
Tô Tô không quay đầu lại, nàng mang theo ma khí, bay thẳng vào Đồng Bi đạo, trong mắt Phượng Hoàng nhìn thấy bên trong là hắc ám vĩnh viễn.
Nhưng lần này trong lòng nàng rất bình tĩnh.


Song lúc tới gần Đồng Bi đạo, quang mang* (ánh sáng) bên trong đại thịnh, đẩy Tô Tô ra ngoài.
Phượng Hoàng biến trở lại hồng y Thần nữ, nàng như cảm giác được gì, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chúng yêu ma kinh ngạc nhìn chằm chằm, nói “Ma Quân!”
“Là sức mạnh của Ma Quân!”


“Đồng Bi đạo” hoàn toàn được mở ra, Đạm Đài Tẫn thân tử đạo tiêu cũng không ngăn cản được “Đồng Bi đạo” mở ra.
Nhưng mà “Đồng Bi đạo” trước mắt này lại không giống với Đồng Bi đạo mọi người nghĩ tới.


Tiên linh khí nồng đậm cùng với yêu ma khí hỗn độn tuôn ra, chảy về mặt đất cùng núi non.
Đồng Bi đạo vốn dĩ tham lam hấp thu linh khí thế gian, hiện tại như một cái phễu, đưa tất cả trở lại lục giới.


Đồng Bi đạo tồn tại từ thượng cổ, hấp thu linh khí vài vạn năm! Lúc này lại không ngừng tuôn ra linh khí, sức mạnh chấn động chưa từng có.
Cảnh tượng này phản chiếu trong mắt Tô Tô, toàn bộ thế giới toả ra ánh sáng lung linh.
Vạn vật bắt đầu sinh trưởng, suối nước lưu động, bách điểu trở về.


Tô Tô nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt như bức hoạ Sơn Hà này, có chút thất thần.
Năm trăm năm trước, nàng tế ra Thương Sinh phù trước mắt Đạm Đài Tẫn, cho hắn nhìn ngắm bức hoạ thế gian xinh đẹp.


Bức hoạ phản chiếu trong đôi mắt ngơ ngác của thiếu niên, một năm đó nàng mỉm cười nhìn hắn, hi vọng hắn hiểu được sự xinh đẹp của lục giới.
Hôm nay hắn hoàn trả lại cho nàng bức hoạ xinh đẹp này.
Bốn viên thần châu tiêu tán hoá thành đom đóm, rơi đầy trần thế.


Huyễn Nhan châu mượn linh khí mô phỏng ra cái vỏ “Đồng Bi đạo”, Tụ Sinh châu ngưng tụ linh hồn tuôn ra từ Đồng Bi đạo, Tham Lang châu dẫn linh hồn trở về thân thể, Khai Dương châu trả lại sức sống và ký ức cho bọn họ.
Tự Anh ngồi sập xuống đất, lẩm bẩm nói: “Điều này là không thể, không thể…”


Tại sao có người có thể cải biến đạo thượng cổ thành một loại đạo khác.
Ả cuối cùng hiểu được Đạm Đài Tẫn đang muốn làm gì, hắn biết Đồng Bi đạo không thể nào huỷ được, cho dù phong ấn được lần này, qua vạn năm nữa khi Ma Thần sinh ra, vẫn như cũ sẽ mở ra Đồng Bi đạo.


Vậy nên hắn nhập Ma Vực, đoạ ma đạo, thu thập thần châu, dẫn dắt linh hồn vạn vật.
Hắn có thể hấp thu sức mạnh của người khác để sử dụng cho mình, lợi dụng biện pháp này nắm giữ Đồng Bi đạo, triệt để thả ra hết những linh hồn bị Đồng Bi đạo thôn phệ.


Trên mặt đất, Tàng Hải mở mắt, đệ tử Tiêu Dao tông cũng có ý thức.
Toàn bộ người chết trong Cửu Chuyển Huyền Hồi trận đều trở lại thế gian.


Năm trăm trước, những phàm nhân bởi vì yêu ma hàng thế mà bị giết chết để tế điện Đồng Bi đạo, lần lượt tỉnh lại trên phố, nghi hoặc nhìn lẫn nhau “Chuyện gì đã xảy ra?” (Đoạn này ý tưởng của Avengers 4 à =)), Hollywood 5 năm đã căng, đây hẳn 500 năm :v )


Cửa phòng được mở ra, có đứa trẻ thanh âm vui vẻ nói: “Cha, nương, con trở về rồi!”
Lão nhân tóc bạc trắng ôm lấy đứa bé trở về nghẹn ngào khóc lớn.


Yêu ma chi khí hỗn độn chảy về phía Ma Vực, cưỡng ép yêu ma trở về, Kinh Diệt vịn lấy Tự Anh, bọn họ đưa mắt nhìn vùng đất ban đêm nở đầy hoa quỳnh này, sông núi rộng lớn, ma mạch xuất hiện liên tục, thật lâu không lên tiếng.


Kinh Diệt không thể tin thấp giọng nói: “Đây là, vùng đất thuộc về chúng ta?”
Mọi thứ yên tĩnh.
hồng y Thần nữ vẫn đứng tại chỗ.
Trọng Vũ nói khẽ: “Tô Tô.”
Đừng nhìn nữa, ngươi đã nhìn rất lâu rồi.


Vết nứt trên bầu trời dần biến mất, người những năm nay nên trở về, tất cả đều trở về rồi.
Ngoại trừ một người.
Tô Tô nhìn về phía vết nứt đã khép lại.
Hắn thì sao? Tại sao lại không trở về.
(Editor: Ảnh đế giải nghệ về quê nuôi cá trồng rau dòi chị ơi =))))


Nàng nhìn phía hoàng hôn, nàng mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của Đạm Đài Tẫn lần đầu gặp mặt.
Thiếu niên mặc áo choàng đen, đôi mắt rũ xuống, gầy yếu, tái nhợt và lương bạc.
Lần này đây hắn không có đi về phía nàng nữa, mà dần biến mất trong trời đất.


Ngay khi Trọng Vũ cho rằng Tô Tô sẽ tiếp tục nhìn mãi, Tô Tô quay người, đi về hướng Ma Vực nở đầy hoa quỳnh.
Tô Tô biết, không đợi được hắn.
Hôm nay cho dù nàng không đến, Đạm Đài Tẫn vẫn sẽ chọn tuẫn Đồng Bi đạo như cũ.
Tắc Trạch canh giữ Hoang Uyên vạn năm.


Lê Tô Tô đời này canh giữ Ma Vực, bảo vệ lục giới bình an vô sự.
Cho đến ngày nàng tiêu tán.
Nhưng mà sinh mệnh của thần, là đằng đẵng.
Hoa nở hoa tàn, nhân gian lại qua một năm.


Mùa đông tuyết lớn đầy trời, bạch y Tiên Quân mang theo kiếm, gọi người phía trước “Phù Nhai, đừng đi về phía trước nữa, bên đó là cột mốc ranh giới Yêu Ma, đệ không thể vượt qua được.”


Nguyệt Phù Nhai quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hắn thấp giọng nói: “Đã một trăm năm trôi qua, đệ muốn sư tỷ trở về.”
Công Dã Tịch Vô cụp mắt “Tô Tô canh giữ Yêu Ma giới, sẽ không dễ dàng rời khỏi.”


Nguyệt Phù Nhai cắn răng: “Huynh đương nhiên không nhớ thương tỷ ấy, huynh có Diêu Quang, nên sẽ không quan tâm tỷ ấy.
Vị thần cuối cùng trên thế gian, nên tất nhiên phải canh giữ ma điện băng lãnh vạn năm sao?”
Công Dã Tịch Vô an tĩnh nhìn hắn, đôi đồng tử xám đầy bi ai.


Nguyệt Phù Nhai nắm tay, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi sư huynh, ta… có chút không khống chế được.”
Một trăm năm, năm này qua năm khác, cánh cửa Ma Vực xưa nay chưa từng mở ra vì hắn.
Thật ra Nguyệt Phù Nhai biết, Công Dã Tịch Vô mỗi năm đều tới.


Chỉ là những năm này sư tôn không còn quản lý chuyện của Hành Dương tông nữa, mọi chuyện chỉ có thể do Công Dã Tịch Vô lo liệu.
Mọi người đều biết, Công Dã Tịch Vô là chưởng môn đời tiếp theo của Hành Dương tông.


Đồng Bi đạo mở ra, thả ra tất cả linh hồn đã chết vì hắn, nhưng dù là vậy, Công Dã Tịch Vô vẫn ngày ngày đi làm việc thiện như cũ, sư tôn nói, ngàn việc thiện, có thể làm cho nội tâm thanh tĩnh.
Diêu Quang ở bên cạnh hắn, từ Hành Dương tiên sơn đến nhân gian.


Công Dã Tịch Vô cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Nguyệt Phù Nhai.
Nguyệt Phù Nhai nhắm lại mắt “Sư huynh, thật xin lỗi.”
Công Dã Tịch Vô mím môi lắc đầu, hắn ngước mắt nhìn cột mốc ranh giới trước mắt.


Trăm năm qua, thế gian lại không có yêu ma hoành hành, chỉ có một vài tiểu yêu quái mới mở linh thức, tu hành thành hình người.
Tiên môn bách phế đãi hưng*, kiểu gì cũng sẽ khôi phục thành dáng vẻ ngày xưa, cảnh tượng nhân gian vui vẻ hoà thuận.


*Thành ngữ ý chỉ nhiều thứ đã bị trì hoãn đang chờ được hoàn thành, kiến thiết lại.
Mọi thứ đều tốt, chỉ có một điều không tốt.
Từ lúc Đồng Bi đạo hợp thành, nhập vào thế gian, bọn họ không ai gặp lại Tô Tô.


Thế nhân đều biết, có một vị Dục Linh Thần nữ bảo vệ bọn họ, nhưng với Nguyệt Phù Nhai mà nói, hắn đã mất đi người quan trọng nhất của mình.
“Tỷ ấy không nên ở lại Ma Vực.” Nguyệt Phù Nhai nói: “Thần nữ phi thăng, nên đi Thần Vực.”


Công Dã Tịch Vô nói “Nàng ở lại Ma Vực, sẽ thanh thản hơn.
Dù sao đó là tất cả những gì người kia lưu lại.”
Nhắc tới Đạm Đài Tẫn, Nguyệt Phù Nhai trầm mặc, hắn gật đầu với Công Dã Tịch Vô, quay người biến mất ở trong tuyết lớn của nhân gian.


Công Dã Tịch Vô nhìn cột mốc thuộc Yêu Ma giới trước mắt.
“Tô Tô.” Hắn cười nhạt một tiếng, nói “Những năm này ta đi nhân gian, nghe không ít chuyện xưa.
Trong đêm hắn thường nằm mơ, mơ tới một người, là nam nhân tên Tiêu Lẫm.


Vài ngày trước, ta trở lại Hạ quốc và đất cũ Chu quốc ở nhân gian sáu trăm năm trước.
Mọi thứ đều trở nên xa lạ, chỉ có hai thứ không thay đổi nhiều.”
“Một là phủ tướng quân Hạ quốc.


Dân chúng nói, phủ đệ kia, là nơi ở của các tướng quân Diệp thị mấy đời ra trận giết địch, là vinh quang vĩnh cửu, dân chúng luôn nhớ kỹ anh liệt.”


“Một chỗ khác, từng là Hoàng Lăng Chu quốc.” Hắn nhẹ nhàng thở dài “Nghe nói hoàng đế điên không rõ trong sử sách kia đã chôn cất người mình yêu nhất ở chỗ đó.
Không cho phép mọi người quấy rầy nàng yên nghỉ.”


Tuyết đọng ở nhân gian đã chồng lên một lớp thật dày, cơ hồ che gần hết giày của hắn, Công Dã Tịch Vô gật đầu, rơi khỏi cột mốc Yêu Ma giới.
Một lúc lâu sau khi hắn rời đi, một nữ tử áo choàng trắng mở ô đi vào trong gió tuyết.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, trên vai có một con lam điệp* (bướm xanh lam).


“Tô Tô, ngươi muốn đi đâu? Chúng ta đi rồi, A Mật có sợ không?” Tiểu Phượng Hoàng mới sinh ra, tiếng kêu yếu ớt, làm cho tình thương của mẹ trong Trọng Vũ tăng cao.
“Đi gặp cố nhân, Kinh Diệt sẽ chăm sóc tốt cho A Mật.” Thanh âm của nàng bình thản ôn nhu.
“Cố nhân sáu trăm năm trước?”


“Ừ.” Nàng cười, “Cũng là chính mình trong quá khứ.”
Trọng Vũ không hỏi nữa, cùng nàng tiến vào Hoàng Lăng.
Lăng mộ của hoàng tộc Đạm Đài Tẫn sáu trăm năm trước, trống rỗng đến hoang vu.
Chu quốc cũng mất, tự nhiên không có người trông coi Hoàng Lăng.


Trong Hoàng Lăng sát khí rất nặng, phàm nhân và trừ yêu sư đều không thể tiến vào chỗ này.
Bạch y của Tô Tô quanh co khúc khuỷu trên mặt đất, nhìn thấy mấy bộ xương của mấy con huyết nha* (quạ máu) ở một bên.


Bọn nó không biết đã chết bao nhiêu năm, nàng nhìn thật lâu, đúng là bọn nó đã từng canh giữ Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng nơi Tô Tô đi qua, khí lạnh tản ra, bốn phía trở nên ấm áp.
Nàng bước vào nơi sâu nhất, nhìn thấy một bia mộ màu xám.


Bụi bặm trên bia mộ rơi xuống, Tô Tô không có sử dụng pháp thuật, dùng tay lau nhẹ bụi bám trên đó.
Chữ viết trên đó được khắc rõ nét, Trọng Vũ bay qua, lam quang chiếu sáng chữ trên bia mộ.
Tô Tô cong môi, mở miệng thấp giọng đọc: “Ái thê Đạm Đài Tẫn, Diệp thị Tịch Vụ chi mộ.


Cảnh Hòa năm thứ hai, ngày mười lăm giữa đông.”
Lam điệp bay lại một chỗ khác, Trọng Vũ kinh ngạc nói “Tô Tô đến xem, chỗ này còn có một cái bia mộ!”
Hai cái bia mộ liên tiếp, giống như hợp táng.
Tô Tô đưa mắt nhìn sang.


Bia mộ kia so với của Diệp Tịch Vụ mới hơn nhiều, tay của nàng chạm lên bia mộ, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Một lớp bụi rơi xuống.
Nàng thấy rõ chữ trên đó, ngón tay dừng lại.
Làm sao lại?
“Phu quân Diệp Tịch Vụ, Đạm Đài Tẫn chi mộ.”


Ngay cả Trọng Vũ đều ngây ngẩn cả người “Thời gian… là một trăm năm trước, trên đó viết là do ngươi tự tay khắc.”
Tô Tô cụp mắt, tâm niệm vừa động, Hoàng Lăng bỗng nhiên sáng lên.
Sau khi mắt thần của nàng nhìn vào bia mộ, có một hộp ngọc được đặt đúng vị trí đó.


Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên không dám đụng vào hộp ngọc này.
Đã một trăm năm kể từ khi Đạm Đài Tẫn rời đi, những năm này, nàng vẫn sống như một vị thần tận tuỵ.
Nàng mở hộp ngọc ra.


Nhìn thấy bên trong một sợi tơ tình màu vàng, bên cạnh tơ tình, là chuỗi ngọc năm đó nàng tự tay làm cho hắn, một chuôi kiếm tuệ (là tua rua gắn trên chuôi kiếm đó ^^), còn có ngội bội nàng tặng Đạm Đài Tẫn sáu trăm năm trước.
Thì ra toàn bộ những vật này đều ở đây.


Nàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy sợi tơ tình kia, Tô Tô từ rất sớm đã biết được, tơ tình sẽ chứa đựng tất cả tình yêu của một người.
Bởi vì lần Diệp Băng Thường có được tơ tình của phụ thân nàng, làm cho nàng ta có được năng lực khiến người ta yêu thương.


Khoảnh khắc tay nàng chạm vào tơ tình, một hình ảnh dần hiện rõ trong đầu.
Một trăm năm trước, huyền y Ma Quân lẻ loi một mình tiến vào Hoàng Lăng.


Hắn thay một thân xiêm y màu trắng, che ma ấn trên mi tâm lại, mang theo một thanh kiếm, sạch sẽ đến mức không giống dáng vẻ nhập ma một chút nào, dựa vào bia mộ bên cạnh để khắc bia mộ cho chính mình.
Thời điểm đề danh, hắn viết do Tô Tô khắc.
Hắn đưa tay, Huyễn Nhan châu mô phỏng ra hình dáng một nữ tử.


“Tô Tô” cười nói “Kiếm tuệ thϊế͙p͙ đã bện xong, chàng mang theo bên người, lần này nhất định phải nhớ về.”
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng cười, trong mắt đầy ôn nhu “Được.”


“Phàm nhân thường nói, nếu thành tâm xuyên chuỗi ngọc tương tư, chúng ta có thể cùng nhau đời đời kiếp kiếp, chờ huynh trở lại, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, được không?”
Tóc đen của thiếu niên xoã xuống, nước da gần như tái nhợt đến bệnh tật, nhẹ nói “Được.”


Tô Tô ôm lấy hắn, cười nói: “Phu quân, thϊế͙p͙ tin chàng, chàng không phải ma, càng không phải là quái vật chỉ biết tàn sát, Tô Tô ở Hoàng Lăng chờ chàng, thế nhân không ai tin chàng, thϊế͙p͙ tin chàng.”
Hắn si ngốc nhìn nàng, nhưng không chạm vào, chỉ gật đầu.


Thân hình nữ tử chậm rãi tan biến, Đạm Đài Tẫn vuốt bia mộ, đuôi mắt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Ta biết, ngươi yêu ta, ngươi nói tin tưởng ta, ngươi sẽ chờ ta trở về.”
Hắn cười thoả mãn, thỏa mãn giống như một đứa trẻ.
“Ta đồng ý với ngươi, rất nhanh sẽ trở về.”


Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, rời khỏi Hoàng Lăng.
Bầu trời nhân gian xám xịt.
Bạch y thiếu niên sạch sẽ một lần nữa biến thành huyền y Ma Quân.
Ánh mắt ôn như của hắn lại lãnh khốc, mi tâm xuất hiện ma ấn.


Thì ra rất lâu trước kia, hắn biết hắn nhất định sẽ chết ở Đồng Bi đạo, hắn khắc bia mộ cho chính mình, giả vờ như là Tô Tô khắc.
Hắn tự mình bện xong kiếm tuệ Tô Tô chưa kịp làm, giả vờ như Tô Tô cho hắn.
Hắn chìm đắm trong thế giới mà Tô Tô đối tốt với hắn, ung dung chịu chết.


Thì ra cả đời này, Tô Tô đối tốt với hắn ít như vậy, ít đến mức hắn tự lừa mình, cũng cần phải nỗ lực đến vậy.
Nhưng mà ở hiện thực, hắn không đợi được tín nhiệm và bảo hộ của nàng, hồn phi phách tán.


Nàng yêu chúng sinh, hắn từng dùng phương thức cực đoan để giữ lấy nàng, về sau dần hiểu rõ, như thế nào là phương thức để yêu nàng.
Trong trận chiến Thần – Ma này, chúng sinh đều có nơi thuộc về, chỉ có một người, tiêu tán ở giữa thiên địa.


Một người từng chưa bao giờ có được tình cảm, mẫn cảm mà yếu ớt, thời điểm tự tay khắc lên bia mộ, đã nhận thua, hắn chấp nhận được trên đời này sẽ không có ai yêu hắn.
Hắn biết Tô Tô là nữ nhi của Yêu vương, đẩy Tô Tô vào tử môn, làm cho nàng chặt đứt quá khứ thành thần.


Đạm Đài Tẫn chôn giấu quá khứ trong Hoàng Lăng, hắn nghĩ rằng thần không có tình yêu, cũng sẽ không vì người như hắn mà rơi lệ.
Nhưng mà thời khắc này, Tô Tô cầm tơ tình.
Vốn là thần nữ không có nước mắt, nhìn tất cả những thứ nàng tặng hắn ngày xưa.


Một trăm năm, nàng rốt cục không nhịn được, gào khóc thảm thiết trước bia mộ của hắn.