Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 137: Lục Giới Là Địch

Mây đen cuộn trào, thiếu niên áo xám nhìn hết thảy mọi thứ trên mặt đất một cách rất thờ ơ.
Vết máu dưới mắt khô lại, đôi mắt vừa mới sinh ra cũng dần mờ đi.


Vĩnh Sinh hoa nhờ Tô Tô dùng máu của bán thần thúc đẩy mà sinh ra, bây giờ trái tim nàng đã bị Đồ Thần nỏ xuyên thấu, thần lực không còn, đôi mắt của thiếu niên cũng dần dần mất đi ánh sáng.


Tự Anh nhìn thấy Tô Tô từ trên không trung rơi xuống, hai mắt ả sầm lại, móng tay dài ra, muốn hủy hoại thân thể Tô Tô.
Thiếu niên áo xám đột nhiên nói: “Không được.”
Hắn cúi người ôm lấy Tô Tô trên mặt đất, nói với Tự Anh: “Chúng ta vẫn cần nàng ta.”


Tự Anh lạnh lùng nói: “Ngài muốn thả nàng.”
Thiếu niên áo xám cười lên.
Hắn vốn do chuỗi hạt huyễn hoá, không cần một đôi mắt như bình thường để nhìn, chính xác nhìn vào Tự Anh, nói: “Tự Anh, là Thượng Cổ Hạn Bạt, ngươi phải biết.


Thế gian có linh mạch, cũng có ma mạch, sau Thần Ma đại chiến, ma mạch đã bị Cổ Thần phá huỷ, linh mạch lại trải rộng khắp thiên hạ, điều này dẫn tới tiên môn trường thịnh không suy, nhưng yêu ma lại tu luyện gian nan, sinh tồn cẩu thả.”


“Cửu Chuyển Huyền Hồi trận đem linh khí của thiên địa chuyển hóa thành ma khí, mở ra Đồng Bi đạo, nhưng Đồng Bi đạo hấp thu đủ ma khí, Huyền Hồi trận tự nhiên sẽ tan biến.
Chúng ta cần một đầu ma mạch.”
Tự Anh rút tay lại, ý vị không rõ nhìn thiếu niên áo xám.


“Việc tạo ra ma mạch cần có thời gian.”
Cần sơn hà biến thiên* (sự biến đổi của núi sông), yêu ma thành tâm cung phụng, mới có thể sinh ra ma mạch.
Linh mạch thế gian được sinh ra, chẳng phải là nhờ phàm nhân đối với tiên thần cung phụng cùng thành tâm sao?


Thiếu niên áo xám nói: “Không, ngươi sai rồi, không cần thời gian.”
Tự Anh nhìn sang Tô Tô: “Ý ngài là muốn dùng nàng làm vật dẫn, hoá ra một đầu ma mạch?”
Thiếu niên áo xám cười mà không nói.


Biện pháp này có thể thực hiện, mỗi một vị thần ngã xuống đều tặng cho thế gian một món quà, ví dụ như lai lịch của Diệt Hồn châu lệ.
Nhưng mà nếu như muốn biến Lê Tô Tô trở thành ma mạch, cốt nhục mỗi một tấc trên cơ thể đều phải rút khô hết, quá trình này cực kỳ tàn nhẫn và thống khổ.


Ma Quân sẽ làm như vậy sao?
Tự Anh biết, Đạm Đài Tẫn từng ở sông Quỷ Khóc tìm kiếm Lê Tô Tô hơn năm trăm năm, hắn thực sự sẽ tự mình phong ấn Lê Tô Tô vào lòng đất sâu không thấy đáy, làm cho nàng vĩnh viễn không được siêu sinh sao?


Bị coi như ma mạch, so với hồn phi phách tán còn đáng sợ hơn.
Một tu sĩ chính đạo, trở nên vô tri vô giác, lại cung dưỡng cho yêu ma trên thế gian.
Thiếu niên áo xám sau khi nói xong thì không nhìn bọn hắn nữa, ôm Tô Tô quay trở về Ma Vực.


Tự Anh như cảm giác được điều gì đó, ánh mắt đảo qua Tô Tô, cười nói: “Được.”
Ả cùng Kinh Diệt đuổi theo thiếu niên.
Khi đi vào cấm địa, thiếu niên áo xám thấp giọng nói: “Ma Quân, chúng ta đã trở về.”
Kết giới cấm địa im ắng mở ra, thiếu niên ôm Tô Tô đi vào.


Tự Anh nhìn thoáng qua Đạm Đài Tẫn ngồi xếp bằng bên sinh môn.
Ma khí quanh thân Đạm Đài Tẫn đáng sợ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn lại đạt đến khác một cảnh giới khác.
Tự Anh giật mình phát hiện, hắn càng ngày càng giống người kia thời thượng cổ.


Không phải là tướng mạo, mà là cảm giác.
Nếu như không phải biết rõ Ma Thần Thượng Cổ đã chết vạn năm rồi, Tự Anh còn tưởng rằng Ma Thần đã phục sinh.
Đạm Đài Tẫn cùng người kia giống như hợp nhất hoàn toàn.
Không, còn thiếu một chút.


Đạm Đài Tẫn trên tay kết ấn, Trảm Thiên kiếm xuyên qua thân thể của hắn.
Kinh Diệt nhịn không được nói: “Ma Quân!”
Nhưng mà Trảm Thiên kiếm không có đả thương hắn, mà là chém nát một đoàn ánh sáng màu trắng trong thân thể của hắn.


Đạm Đài Tẫn mở mắt, trong mắt đã không còn tình cảm, chỉ còn lại dã tâm băng lãnh cùng tham lam vô tận.
Ma Thần ấn trên trán hắn lạnh lẽo, khóe mắt cùng đuôi lông mày tràn ngập ma khí.


Bên cạnh Trảm Thiên kiếm, có một cái hộp ngọc đang nằm, giờ phút này có một sợi tơ tình màu vàng rút ra từ trong cơ thể hắn, yên lặng rơi vào bên trong hộp ngọc.
Đạm Đài Tẫn nhìn xuống sợi tơ tình, mỉm cười, cuối cùng hắn đã hoàn toàn lựa chọn trở thành ma.
Ma Thần không có tơ tình.


Hắn muốn trở thành người kia, chỉ có thể vứt bỏ hết thảy mọi thứ khi còn là phàm nhân, rút ra tơ tình của mình, lấy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận làm cốt, trở lại ma đạo? như lúc mới sinh ra.


Thần tuỷ mà Diệp Tịch Vụ cho hắn năm trăm trước bị hắn bỏ qua, tơ tình được Diệp Tịch Vụ để lại cho hắn bị tự tay hắn chặt đứt, ngay cả cảm giác Diệp Tịch Vụ người này cho hắn cũng đã định sẵn bị hắn vĩnh viễn quên đi.


Giọng nói cùng nụ cười của nàng cũng không còn làm cho hắn xúc động, lưu luyến trong lòng cũng tiêu tán sạch sẽ.
Lúc Đạm Đài Tẫn đứng lên khỏi sinh môn, Tẩy Tuỷ ấn rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Tự Anh vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh này.


Trảm Thiên kiếm và Đồ Thần nỏ bên người Đạm Đài Tẫn rung lên, cùng với Tẩy Tuỷ ấn như hưởng ứng nhau, Thao Thiết in trên Tẩy Tuỷ ấn hoá thành thực, phủ phục dưới chân Đạm Đài Tẫn.
Ba kiện Ma khí đồng thời nhận chủ.


Ma Văn trên trán hắn uốn lượn, mất đi Tà Cốt, hắn vẫn như cũ trở thành Ma Thần chân chính!
Tử lôi đan xen trên không trung Ma Vực, bên ngoài Ma Vực vạn ma cúi đầu.
Tự Anh cùng Kinh Diệt trầm mặc quỳ xuống.


Thiếu niên áo xám đặt Tô Tô xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn, biến thành một chuỗi hạt, bay vào lòng bàn tay của Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn thu hồi chuỗi hạt, lạnh lùng hạ mắt nhìn thiếu nữ trên đài cao của sinh môn.


Giọng hắn đạm mạc: “Bây giờ bốn hạt châu đã đủ, chỉ đợi mở ra Đồng Bi đạo.”
Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô thực sự quá lâu, lâu đến nỗi Kinh Diệt cũng nhịn không được lặng lẽ ngẩng đầu.


Ma Quân huyền y nhìn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc của Tô sau tai, Tự Anh nói nhỏ: “Ma Quân.
.”
Ả sợ Đạm Đài Tẫn đối với Lê Tô Tô lại sinh ra lòng trắc ẩn.


Nhưng trong mắt của Đạm Đài Tẫn đâu còn một chút tình cảm gì với Lê Tô Tô, chỉ còn lại trống vắng hoang vu, hắn giống như đang tiện tay dò xét một kiện pháp khí.
Tự Anh trong lòng có mấy phần khẩn trương.
Nàng sợ Đạm Đài Tẫn phát hiện trên thân thể Lê Tô Tô không thích hợp.


Một khi hắn phát hiện, có thể hay không lại cứ như thế mà buông tha cho Lê Tô Tô.
Hạn Bạt là thuỷ tổ của tất cả cương thi, ả từng sáng tạo “sinh mệnh”, tự nhiên cảm giác đối với sinh mệnh so với hết thảy mọi thứ nhạy cảm hơn nhiều.


Ả bất động thanh sắc khẽ quét qua phần bụng của Tô Tô, giữ vững trầm mặc.
Chỉ cần ả không nói, Đạm Đài Tẫn vĩnh viễn sẽ không biết, sẽ không làm chậm trễ đại nghiệp của Ma Quân.
Đạm Đài Tẫn thu tay lại, thần sắc bình tĩnh từ đầu đến cuối.


Hắn giơ tay lên, mở ra tử môn Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, tử môn hắc ám sâu không thấy đáy, nhìn không thấy điểm cuối.
Gió to lồng lộng từng trận như muốn xé nát người ra.
Đạm Đài Tẫn ôm lấy thiếu nữ trên đài cao.


Vốn cho rằng thời điểm làm chuyện này, trong lòng sẽ đau nhức, thế nhưng tơ tình đã mất đi, làm sao có thể cảm nhận thấy đau nhức.
Năm trăm năm trước, hắn yêu nàng lúc nào mà không hay biết, chỉ có sáu cái tiêu hồn đinh chứng kiến hết thảy.


Bây giờ ma thần chi thể đã thành, những cái đinh Tô Tô lưu lại trong tim hắn cũng tiêu tán.
Ma khí trong lòng bàn tay hắn đẩy nàng vào tử môn của Đồng Bi đạo.


Lông vũ trên cổ áo của Tô Tô hoá thành một cây đàn màu băng lam, nó nhịn không được nói: “Van cầu ngươi, đừng dùng Tô Tô làm ma mạch.”
Bị coi như ma mạch, kết quả là vĩnh viễn không được siêu sinh.


Đạm Đài Tẫn không nói gì, mắt thấy Tô Tô càng ngày càng tới gần “tử môn”, Trọng Vũ hét lên: “Nàng thích ngươi, nàng đã tìm ngươi cả ngày lẫn đêm.


Từ đầu phương Bắc đến thành Chiêu Hoà, vì muốn mang ngươi về tiên môn, rửa sạch tất cả ô danh của ngươi, nàng đã lặng lẽ bỏ ra rất nhiều nỗ lực.” Chỉ là cho tới bây giờ người đều không biết.
Trọng Vũ lấy ra một hạt châu trong túi Càn Khôn của Tô Tô.
“Ngươi nhìn đi.”


Là hình ảnh trong Lưu Niệm châu của tiên môn, có những nơi mà Tô Tô đã đi qua.
Ma đồng màu đỏ của Đạm Đài Tẫn nâng lên, nhìn hạt châu kia.


Hình ảnh Lưu Niệm châu lưu lại bên trong nó, vô số khuôn mặt phàm nhân xuất hiện, mỗi người nói nhìn thấy cảnh tượng “Đạm Đài Tẫn giết người”.
Lý do thoái thác của bọ họ hiếm khi ăn khớp, cảnh tượng trong hạt châu rất nhiều, từng khuôn mặt của những phàm nhân lướt qua.


Đạm Đài Tẫn tựa hồ nhìn thấy, thiếu nữ kia làm cách nào đi qua rất nhiều nơi ghi chép lại những sự tình này, chuẩn bị cho tương lai trước mặt mọi người trong tiên môn, vì hắn mở một con đường mới.


Ma Quân huyền y thần sắc lạnh lùng, Trọng Vũ không biết hắn có cảm động hay không, lo lắng nói: “Trọng Vũ không lừa ngươi, thậm chí thời điểm Tô Tô rời khỏi Ma Vực, vẫn muốn mang người cùng rời khỏi.


Nàng sinh ra đã là linh thai, tu luyện Vô Tình đạo nhưng đến nay vẫn chưa thành thần, ngươi có biết tại sao không!”
Thần nữ bề ngoài nhìn lạnh lùng, giống như bức tượng lưu ly mà Đạm Đài Tẫn gặp được trong ác mộng khi còn bé.


Nhưng mà thần nữ trong lòng lại dịu dàng, nàng đối với một người động tâm, chính là một đời một kiếp.


Linh hồn của Tô Tô bị thiêu đốt xé rách, nàng là huyết mạch sau cùng của tộc Phượng Hoàng, đến nay vẫn không có cách cách nào trở thành thần chân chính, bởi vì nàng nhớ rõ đời kia cùng người kia.
Tay Đạm Đài Tẫn dừng lại.


Trọng Vũ tiếng khóc nức nở nói: “Trọng Vũ van cầu ngươi, bỏ qua cho Tô Tô.
Ngươi từng thích nàng như vậy, đừng quên tình yêu của ngươi đối với nàng, làm cho nàng vạn kiếp bất phục.”
Nó là thần khí có thần trí duy nhất trên thế gian, ngàn vạn năm chỉ nhận một chủ nhân.


Thời điểm nhập thế từng lỗ mãng làm cho Tô Tô bị thương, nhưng cùng nhau qua bao nhiêu ngày đêm, nó dần hiểu rõ nên làm thế nào để có thể bảo hộ nàng thật tốt.
Trọng Vũ cũng đã học được cách đối xử với nàng thật tốt, ngươi vì cớ gì lại lãng quên?


Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô trên không trung.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng, hoa Quỳnh giữa lông mày ảm đạm, pháp y hộ thể cảm nhận được nguy hiểm, mép váy chậm rãi biến thành màu màu vàng.


“Nói xong rồi?” Đạm Đài Tẫn lạnh lùng hỏi, một tay hắn nắm chặt Trọng Vũ, một tay khác đột nhiên đẩy Tô Tô vào tử môn.
Thiếu nữ rơi vào trong bóng tối vô tận.
Trọng Vũ hoá thành một thanh kiếm nóng rực, thoát khỏi tay Đạm Đài Tẫn, dứt khoát đuổi theo Tô Tô cùng rơi vào bên trong tử môn.


Lòng bàn tay Đạm Đài Tẫn bị nó thiêu đốt đến đỏ bừng, hắn thu tay lại, mặt không biểu tình nhìn tay mình, lòng bàn tay trong phút chốc hoàn hảo như lúc đầu.
Tự Anh nói: “Thật đáng tiếc, cầm này là thần khí đã sinh thần trí, lại cùng Lê Tô Tô cùng nhau táng thân ở tử môn.”


Ma Quân huyền y môi mỏng lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Cửu Chuyển, phong!”
Cửu Chuyển Huyền Hồi trận điên cuồng vận chuyển, mấy chục đạo ma ấn màu đen đều đánh vào tử môn trong trận.


Hắn tự mình phong ấn nàng bên trong tử môn, từ nay về sau, nàng sẽ ở trong tử môn vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, cho đến khi thân thể hoá thành ma mạch.
Đạm Đài Tẫn phất tay áo, không nhìn tử môn chút nào, ra khỏi cấm địa.
Hắn nhìn về phía không trung: “Bọn chúng tới.”


Tự Anh đi tới, chẳng biết lúc nào, Huyết Nha* (quạ máu) biến mất không thấy, thủ vệ Ma Vực cùng các ma tướng lĩnh canh giữ cũng đều mất tin tức.
Đối với yêu ma tồn tại từ thời thượng cổ đến nay mà nói, cái cảnh tượng này cùng vạn năm trước không khác chút nào.


Tự Anh cau mày: “Ma Quân, bọn chúng đã đến, nhưng Cửu Chuyển Huyền Hồi trận hấp thu linh khí còn chưa đủ, cho dù có đủ bốn hạt châu, cũng không đủ để mở ra Đồng Bi đạo.”
Ả hiểu hiểu những thần tiên này nhất.


Trước mặt ma thần, cho dù bọn chúng nhỏ yếu, nhưng lại hung hãn không sợ chết, Ma Thần Thượng Cổ chết trong tay chúng thần tiên mà hắn xem thường này.
Nếu bọn chúng đánh cược toàn bộ mạng sống để huỷ Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, ma khí mà Đồng Bi đạo cần trong chốc lát thật sự là không đủ.


Lê Tô Tô bị bắt đi, làm cho bọn chúng đánh vào Ma Giới sớm hơn.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cong môi: “Đối với chúng ta mà nói, bọn chúng tới thật đúng lúc.”


Tự Anh quái lạ nói: “Là Ma Quân cố ý để bọn chúng vào?” Trách không được, rất nhiều ma tướng thực lực không yếu, sẽ không dễ dàng để người tiên môn tiến quân thần tốc mới phải.
Đạm Đài Tẫn không phủ nhận, đánh về phía không trung trống rỗng.


Không trung loé lên gợn sóng, dần dần xuất hiện rất nhiều thân ảnh, dẫn đầu là Cù Huyền Tử, phía sau hắn có rất nhiều trưởng lão râu tóc bạc trắng, nhìn bọn hắn với vẻ mặt ngưng trọng.
Những đại yêu ma mạnh mẽ che giấu, yên lặng không tiếng động toàn bộ xuất hiện bên người Đạm Đài Tẫn.


Ánh mắt Đạm Đài Tẫn rơi vào đám người khác sau lưng Cù Huyền Tử.
Bọn họ mặc y phục trắng xanh, bên hông thêu hoạ tiết hình cá.
So với đại năng tiên giới khác, khuôn mặt bọn họ phần lớn đều trẻ trung non nớt.


Đạm Đài Tẫn đảo qua từng khuôn mặt, có sư huynh từng dạy hắn ôn tập kinh thư, có sư huynh giúp hắn vẩy nước quét nhà, cũng có sư tỷ giúp hắn làm y phục mới.
Bọn họ từng dạy hắn cách đối nhân xử thế, quân tử nhân nghĩa.


Tiêu Dao tông yêu thích hoà bình nhất, bay giờ tất cả đều mang kiếm trên lưng, đỏ vành mắt nhìn hắn, hận không thể giết chết hắn cho thống khoái.
Đạm Đài Tẫn đã sớm biết, bắt đầu từ thời khắc giết Triệu Du tiên tôn, sẽ có ngày hôm nay.


Dẫn đầu, là Tàng Hải.Nam tử cười ha hả như Phật Di Lặc ngày xưa, nắm chặt nắm đấm lạnh lùng nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn nói: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”


Tàng Hải người này, từ khi hắn từ sông Quỷ Khóc được cứu lên, tự thân giúp hắn khoét thịt thối, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc mỗi ngày, vừa chiếu cố liền chiếu cố hơn một trăm ngày đêm.


Tàng Hải cùng Đạm Đài Tẫn nói chuyện liên miên lải nhải, coi Đạm Đài Tẫn là phàm nhân, mỗi ngày đều không ngại vất vả nấu cơm cho hắn.
Đây đều là đồng môn ngày xưa của hắn.
Cùng một chỗ vụng trộm nhậu nhẹt, cùng một chỗ quỳ qua Tư Quá Nhai, cùng nhau luyện võ luyện kiếm.


Thời gian nhiều năm, bọn họ chính là loại ý nghĩa thứ hai trong “Kinh Lan An” ở trong sinh mệnh hắn.
Trong đó Tàng Hải là người mềm lòng nhất, nhưng hôm nay người mềm lòng nhất, tiên kiếm trong tay cũng chỉ về phía Đạm Đài Tẫn.