Hạc Minh Giang Hồ

Chương 2: Hoa lê làm mối

Đoạn Vân Tụ cưỡi bạch mã lên đường, phi thẳng hướng Trường Giang, mấy ngày sau đã đến ngoại thành Tùy Châu. Lúc này vừa đúng tháng ba, cảnh sắc bên ngoài tiểu thành cũng rất tốt, những trảng cỏ dài cùng các loài chim bay lượn, thật là cảnh xuân tươi đẹp.

Nàng thả chậm cước trình, cưỡi ngựa thông thả mà đi, chợt ngửi được mùi hương nhàn nhạt, nàng vỗ nhẹ vào cổ ngựa hướng mùi hương kia đi tới. Rất nhanh một người một ngựa xuyên qua rừng cây, thấy cách đó không xa có một dòng suối, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy bên kia suối có một cây đại thụ nở rộ đầy hoa lê, những bông hoa nhỏ óng ánh như tuyết, hòa với màu xanh ngát của cành lá um tùm tạo nên quan cảnh rực rỡ tuyệt đẹp.

Này dưới đại thụ có một nữ tử đang đứng, nàng bận bộ y sam vàng nhạt, dung mạo thanh tú, duyên dáng trang nhã, lại trong sáng nhưng không thiếu phần trầm tĩnh*, trong tay cầm thanh bảo kiếm, dường như đang đợi người nào.

*câu này là (thanh hoa ám liễu) mình edit zạy không biết có được không nữa ^.^!

Một cơn gió xuân thổi qua, mái tóc nàng nhẹ bay, ống tay áo khẽ động, hoa lê cũng rơi theo gió, giữa không trung xoay tròn vũ động, hồi lâu không chịu hạ xuống. Nàng đưa tay tiếp được một đóa hoa lê, nhìn nó mà mỉm cười, quả nhiên là “Xán nhược xuân hoa, kiểu như thu nguyệt”*

*(rực rỡ như hoa mùa xuân, sáng như trăng mùa thu)

Nàng nhìn chăm chú đóa hoa kia một lúc lâu, sau đó khẽ hé môi thổi hoa lê rơi xuống. Gió cũng ngừng thổi, hoa lê trên mặt đất vẫn tỏa hương như cũ, một ít rơi trong nước trôi xuôi theo dòng.

Đoạn Vân Tụ nhìn này suối nước, này hoa lê, này nữ tử, cảm thấy cảnh đẹp bất quá cũng chỉ như thế mà thôi, Cái gọi là “xuân thủy ánh lê hoa” đã là nhân gian cảnh đẹp, thế nhưng còn có một nữ tử tuyệt sắc bên bờ suối, hoa lê rơi, như vậy thật sự là cảnh sắc tuyệt mỹ. Chỉ là nàng thật không ngờ, đối phương ở trong mắt chính mình cũng không phải là một loại phong cảnh. Nàng cũng không nghĩ đến, cảnh đẹp trước mắt này lại trở thành kí ức khó quên của cả đời nàng.

Nàng kia nghe được tiếng vó ngựa, vừa ngẩng đầu trông thấy Đoạn Vân Tụ. Nàng bình tĩnh đánh giá Đoạn Vân Tụ, cảm thấy đối phương có phần vô lễ, nhưng mà nhìn ánh mắt đối phương trong suốt, giống như đang thưởng thức một loại phong cảnh, không có chút tà niệm, lại vô thức khẽ gật đầu, nhếch khóe môi lộ nụ cười nhạt coi như chào hỏi.

Nàng khẽ gật đầu, tươi cười thật nhạt, gần như rất khó mà phát hiện, nhưng mà Đoạn Vân Tụ vẫn thấy. Nàng cũng mỉm cười gật đầu đáp lại. Nàng nắm chặt dây cương trong tay, đang muốn chuyển đầu ngựa men theo dòng suối. Đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.

Cả hai đều quay lại nhìn, thấy mấy nam nhân đang thúc ngựa lại đây, giống như vì nữ tử dưới tán cây mà đến.

“Diệp Tú Thường, chúng ta đã đến!” Mấy nam nhân kia còn chưa xuống ngựa đã hùng hổ bắt đầu lớn tiếng quát, trong mắt có ý xem thường nữ tử dưới tàng cây.

Nữ tử bị gọi “Diệp Tú Thường” cũng không sợ hãi chỉ là cười cười, “Tốt lắm, các ngươi rất đúng hẹn“.

“Hừ, ngươi nghĩ rằng nhóm bọn ta không dám tới? Đừng cho rằng Tương Tây Tứ Quỷ chúng ta sẽ sợ ngươi, chẳng qua là một con nhóc mà thôi, để ngươi làm tiểu nha hoàn cho chúng ta cũng còn được!” Bốn người “ha ha” cười to, xoay người xuống ngựa, đến gần Diệp Tú Thường.

Hóa ra, bốn người này mấy năm qua xưng bá ở hai tỉnh Ngạc Tương* “Tương Tây Tứ Quỷ“. Bọn họ tự xưng Tương Tây tứ hùng ỷ vào võ công cao cường mà hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành, mới đây còn giết cả nhà họ Cố, do không chịu nộp tiền bảo an.

*(Hồ Bắc với Hồ Nam)

“Các ngươi có sợ không là chuyện của các ngươi, nhưng hôm nay ta muốn thay họ Cố đòi lại công bằng.”

Diệp Tú Thường dung nhan trác tuyệt, thân mình vững vàng, mà kiếm trong tay khẽ động.

“Ta nói, Minh Viễn Sơn Trang thế nào nổi danh, hóa ra chuyên quản mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi! Ha ha....” Lão đại “Tương Tây Tứ Quỷ” nghênh mặt trêu tức, mặt khác ba người kia cũng hùa theo cười to.

“Ba mạng người, hóa ra ở trong mắt các ngươi chỉ là cái chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi!” Diệp Tú Thường hơi tức giận, “Hảo, hôm nay một mình ta sẽ phế đi võ công của bốn người các ngươi, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

“Tương Tây Tứ Quỷ” Nghe nói lời này, sắc mặt thay đổi. Minh Viễn Sơn Trang uy danh truyền xa, kỳ trang chủ “Thiên Quân Kiếm” Diệp Kính Thành, lấy thiên quân kiếm pháp độc bộ Võ Lâm, hành hiệp trượng nghĩa, làm nhân sĩ bạch đạo kính trọng, hai người con, Diệp Viễn Khâm cùng Diệp Tú Thường cũng là kỳ tài võ học, là thiếu niên kiệt xuất mới xuất hiện của Võ Lâm, được xưng là “Giang Nam Song Tú“. Nữ tử trước mắt này vừa mới hai mươi, minh động lòng người, lại không lộ sát khí, dù có lợi hại thế nào cũng không thể địch nổi bốn người bọn họ liên thủ.

Mười ngày trước, Diệp Tú Thường tìm được Chu Tứ Quỷ, hẹn bọn hắn mười ngày sau gặp mặt, nói vì oan ức của Cố gia mà đòi lại công bằng. Bọn họ cũng có phần kiêng kị Minh Viễn Sơn Trang, nếu là Diệp Kính Thành đến đây họ cũng không dám nắm chắc, nhưng là Diệp Tú Thường dù có lợi hại thế nào cũng không thể giết được bốn huynh đệ họ, nếu như trốn tránh, sau này cũng không còn mặt mũi để hành tẩu giang hồ. Bốn người tính toán hảo, lúc này mới đúng hẹn đến đây.

“Đại ca, họ Diệp này đúng là ăn gan hùm mật gấu lớn lên, mới có khẩu khí lớn như vậy. Hảo a, hôm nay liền để huynh đệ chúng ta xem lợi hại của tiểu mỹ nhân đi!” Lâu Tam Quỷ quỷ âm dương quái khí, liền nhấc đao lao tới Diệp Tú Thường.

“Nhìn ngươi cũng khá, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, nhưng so với kẻ ta mới vừa chiến đấu chính là hắn mạnh hơn nhiều. Đúng lúc, tự ngươi tìm tới, Lâu Tam Gia cũng đỡ tốn công phu, hắc hắc....”

Diệp Tú Thường nhìn Lâu Tam Quỷ tới gần mình liếc mắt một cái, không giận ngược lại cười, “A? Phải không? Tốt lắm, ta cũng muốn xem thử bản lĩnh của Lâu Tam Gia ngươi.”

Lâu Tam Quỷ kinh ngạc vì sự trấn định của nữ tử này, nhưng cũng bị chọc giận vì ngữ khí của nàng.

“Tốt, tiểu mỹ nhân, xuất kiếm, Lâu Tam Gia ta nhường ngươi ba chiêu!”

Diệp Tú Thường không đáp, tay phải đặt lên kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ thấy thân kiếm trong suốt như nước ánh lên thân ảnh của nàng.

Nàng thân ảnh vừa động, kiếm ý tùy tâm, thẳng hướng mặt Lâu Tam Quỷ đâm tới, vừa nhanh vừa chuẩn.

Lâu Tam Quỷ thấy kiếm chiêu cũng bình thường không có gì lạ. “Hắc hắc” cười, nghiêng thân muốn tránh đi. Ai ngờ kiếm kia tự hồ đoán trước được hướng đi lập tức phong trụ lối thoát, tiếp tục nghiêng người, hướng ngực hắn đâm tới.

Lâu Tam Quỷ cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng rút trường đao, ngăn cản kiếm của Diệp Tú Thường. Nhưng lại không ngờ trường đao vừa chạm phải kiếm của đối phương, lập tức xuất hiện sơ hở.

“ Linh Tuyền Kiếm của ta cũng không phải dễ dàng phá giải như vậy!”

Diệp Tú Thường khẽ cười một tiếng, kiếm thế lập tức thay đổi tấn công xuống phía dưới, buộc hắn xoay người bay lên không, lộ ra yếu điểm.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Diệp Tú Thường nhất chiêu “Ngư Dược Thâm Uyên” lấy độ cong quỷ dị của Linh Tuyền Kiếm hướng không trung đâm tới, “Xuy” một tiếng, đùi phải Lâu Tam Quỷ đã xuất hiện một lỗ hổng sâu, cả người rơi xuống đất, máu tươi chảy ròng.

Ba người kia thấy thế kinh hãi, đều không ngờ rằng lão Tam thế nhưng lại thua nhanh như vậy.

Phùng lão đại đã đi qua giúp lão Tam điểm huyệt cầm máu, dìu hắn ngồi ở một bên, ném cho hắn một lọ Kim Sang dược, tiếp theo rút ra đại đao, kêu một tiếng “Các huynh đệ, lên!” Ba người tiến lên vây chặt Diệp Tú Thường.

Diệp Tú Thường tay nắm chuôi kiếm thật chặt, đôi mắt ánh lên một tia thâm trầm, không hề sợ hãi.

Ba người huy động trường đao, phân ba hướng giáp công Diệp Tú Thường. Nhưng nàng vẫn ung dung tiêu sái, nhẹ nhàng lay động bảo kiếm tựa như mây bay qua núi, hướng ba người liên tục tiếp chiêu, đồng thời tìm sơ hở của đối phương tần tần hoàn kích.

Bên kia suối, Đoạn Vân Tụ ngồi trên lưng ngựa cũng không có rời đi, mà là chú ý trận kịch đấu này.

Diệp Tú Thường võ công không kém, nàng ước đoán được, bởi vì nàng nhìn thấy được thần thái trong đôi mắt kia, dưới sự vây công của ba người mà Diệp Tú Thường có thể bình tĩnh tiến thoái tự nhiên, làm cho nàng không thể không kinh ngạc. Sau hơn ba mươi chiêu, nàng đã hiểu rõ, mặc dù bốn người này võ công không tệ, nhưng gặp phải đối thủ là Diệp Tú Thường, nếu ngay từ đầu lập trận pháp, lấy bốn đánh một, liền nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng hiện tại Lâu Tam Quỷ chân đã bị thương, bốn thiếu một trận pháp liền sơ hở. Mà Diệp Tú Thường hẳn là am hiểu ảo diệu trong đó, cho nên vừa ra tay đã dùng sát chiêu làm bị thương Lâu Tam Quỷ, căn bản không cho bọn hắn cơ hội bày trận, hơn nữa xem qua là nàng đã nhìn thấu thế công của ba người, cho nên lúc này mới có thể thản nhiên như vậy, tiếp thêm mấy mươi chiêu nữa thắng bại sẽ rõ.

Đoạn Vân Tụ ôm kiếm trong ngực, trong lòng đối cô gái này không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, thầm nghĩ: “Nguyên lai giang hồ thật sự là ngọa hổ tàng long...”

Dưới tàng cây, đao phong kiếm ảnh cuồn cuộn cuốn hoa Lê dưới đất quấn quanh mấy người. Bên kia Lâu Tam Quỷ xử lý xong miệng vết thương, nhìn chằm chằm vào trận đánh, trong mắt lộ ra hận ý.

Diệp Tú Thường trên không trung xoay tròn trường kiếm, họa xuất một đường cong xinh đẹp sau đó nhất kiếm hóa tam, trong nháy mắt hướng ba người đâm tới.

“Aaa...” ba người hét lên, đại huyệt đã bị đâm trúng, ngã trên mặt đất.

“Hảo kiếm!” Đoạn Vân Tụ ở trong lòng khen ngợi. Tốc độ cực nhanh lại xảo diệu, làm nàng không khỏi thán phục! Nàng nếu có cơ hội nhất định phải tìm cô gái này luận bàn một chút.

“Cô nương, cô nương...” Mấy người trên mặt đất hoảng sợ nói không ra lời, không thể tưởng tượng được chính mình tung hoành giang hồ nhiều năm, lại bại trên tay một cái nha đầu.

“Các ngươi có phục không” Diệp Tú Thường y sam vàng nhạt tung bay trong gió, Linh Tuyền Kiếm chỉ vào Phùng lão đại.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không lời nào để nói.

“Bốn người các ngươi hoành hành hai vùng Ngạc Tương, đã làm nhiều chuyện xấu, nay là trừng phạt đúng tội! Bất quá trước mắt ta không muốn lấy mạng các ngươi, mà là muốn phế bỏ vỏ công của các ngươi. Đòi lại công bằng cho những người bị các ngươi khi nhục, về phần Cố gia, điệt nhi Cố Hồng của bọn họ đã chuẩn bị xong đơn kiện, cũng đã thu thập đủ bằng chứng đang ở quan phủ chờ các ngươi.

“Tương Tây Tứ Quỷ” Ngày thường quá mức hung hăng càn quấy, ngay cả nha môn cũng phải “kính nhi viễn chi”*, nếu đã mất đi một thân võ công làm chỗ dựa thì để quan phủ đến trị tội bọn hắn là thích hợp nhất. Đương nhiên, Diệp gia đã trợ giúp Cố Hồng tìm tốt quan phủ ở một địa phương, chỉ đợi đến bắt người. Quan phủ kia cũng là loại ăn mềm không ăn cứng, không chịu mạo hiểm, dây dưa kéo dài, lúc này Diệp Tú Thường mới tự mình ra tay.

*(Cung kính đứng xa mà nhìn)

Tứ quỷ nghe thấy lời này, vừa kinh vừa sợ, lại ngại mặt mũi, nhưng cảm thấy nhục nhã nếu hướng một cô nương xin tha. Vào lúc này, Lâu Tam Quỷ liếc mắt một cái, Phùng lão đại thấy, ngầm hiểu, mới quỳ trên mặt đất nói: “Chúng ta nhận sai! Còn cầu Diệp đại tiểu thư rộng lòng bỏ qua cho chúng ta., huynh đệ chúng ta bốn người nhất định thay đổi triệt để, làm lại từ đầu.

Diệp Tú Thường lạnh lùng bác bỏ, cũng không tin.

“Không tin, ta tự phế một cánh tay, chứng minh lời ta nói không ngoa!” Phùng lão đại nói xong, giơ lên trường đao hướng cánh tay trái chém tới.

Diệp Tú Thường thoáng kinh ngạc, lúc này, ở một góc chỗ Lâu Tam Quỷ tay phải khẽ động, một cái độc tiêu từ trong tay bay ra hướng thẳng đến sau lưng Diệp Tú Thường.

Diệp Tú Thường nghe được sau lưng khác thường, vội vàng xoay người tránh đi. Mới vừa tránh thoát độc tiêu, trường đao của Phùng lão đại đã muốn bôn tới mặt nàng. Nàng vội vàng huy động Linh Tuyền Kiếm ngăn trở, tránh đi một kích trí mệnh, nhưng không ngờ Hà Nhị Quỷ cùng Đường Tứ Quỷ cũng không để ý thương thế, từ mặt đất ra sức nhảy lên, chia hai hướng tấn công Diệp Tú Thường, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

-