Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 599: Chương 606 – 613: Phát hiện tung tích (1 – 8)

Giữa thế giới băng sương, những luồng linh lực màu đen lao tới cắt

vụn từng lớp từng lớp băng lạnh. Cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt

giống hệt vùng địa cực.

Từng tảng băng rơi xuống, Li Á ở bên trong dần dần lộ ra ngoài. Mái

tóc của nàng ấy tung bay giữa luồng linh lực đang dao động xung quanh

nhưng dường như trên người lại không có bất kỳ hơi thở nào.

Phong Vân thấy vậy liền từng bước tiến lên. Nàng không dám động vào

sợi xích đang trói chặt Li Á mà chỉ dùng một chưởng ấn lên ngực nàng ấy. Linh lực sinh tồn hừng hực của cỏ cây xuyên qua tay nàng đi vào bên

trong cơ thể của Li Á.

Kinh mạch toàn thân của Li Á đã hoàn toàn bị đóng băng và dường như không còn bất kỳ dấu hiệu lưu chuyển nào nữa.

Phong Vân thấy thế cũng không dám chậm trễ mà lại huy động toàn bộ sức lực.

Thời gian một nén hương trôi qua, thời gian hai nén hương trôi qua…

Thế giới dưới đáy biển vẫn tĩnh lặng một vùng, thời gian cũng cứ vậy mà

qua đi nhanh chóng.

Trên trán Phong Vân, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ tương liên tục rơi xuống và hòa vào lớp đá băng bụi bặm phía dưới.

Tiểu Thực đứng một bên nhẹ nhàng dùng cành lá lau từng giọt mồ hôi

trên trán Phong Vân và không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Li Á chính là nhân vật mấu chốt, nếu không cứu sống được nàng ấy…

“Người… nào… vậy…” Qua một khoảng thời gian bãi bể nương dâu mà cũng như bóng câu qua khe cửa, giữa khung cảnh đông đặc lạnh lẽo, Li Á bị trói chặt trên cột băng bỗng nhẹ nhàng cử động và thốt ra một câu

cực kỳ nhỏ.

“Sống rồi!” Tiểu Thực nhất thời vô cùng mừng rỡ.

Phong Vân thấy vậy mới lau lau mồ hôi trên trán và khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Li Á mà nàng đã phải hao phí một nửa công lực để đả thông

toàn bộ kinh mạch bị đông cứng lại. Phong Vân trầm giọng trả lời, “Là ta!”

Li Á gắng gượng vùng vẫy trên cột băng, nàng chậm rãi mở to đôi mắt trên gương mặt tái nhợt mà tuyệt mỹ ra.

Trước mắt Li Á là thế giới băng quen thuộc, đúng là mọi thứ đã quen

thuộc với nàng, không phải là một thế giới khác như nàng tưởng tượng. Mà bên trong thế giới này có một nữ nhân và một đóa hoa đang đứng.

Sau một chút thất thần ngắn ngủi, Li Á tập trung ánh mắt nhìn về phía Phong Vân, trong mắt ánh lên vẻ vô tình và lãnh đạm, “Đi đi!”

Nàng không hỏi Phong Vân là ai, không cảm ơn Phong Vân vì đã cứu nàng. Li Á vừa mở miệng đã lạnh lùng đuổi Phong Vân đi.

“Cái người này sao lại như vậy?” Tiểu Thực có chút không vui, “Vân Vân nhà ta chính là ân nhân cứu mạng của bà đó, bà không cảm…”

“Ta không cần ngươi cứu!” Li Á lạnh lùng ngắt lời Tiểu Thực. Trong đôi mắt lạnh lẽo của nàng đã không còn sức sống và chất chứa sự

chết lặng đến tận cùng.

“Ta cũng không định cứu bà.” Phong Vân trông thấy Li Á vô tâm vô tình thì cũng lạnh lùng trầm giọng nói, “Nếu không phải Mặc Đế nhờ vả ta thì bà cho rằng ta sẽ xuống đây vì bà sao?”

“Mặc Đế…” Li Á nghe Phong Vân nói thế thì lập tức mở to mắt

ra nhìn. Tiếp đó, trên gương mặt tuyệt vọng đến lạnh như băng và chết

lặng đến nỗi vô tình bỗng trở nên sinh động hơn hẳn. Một loạt cảm xúc

phẫn nộ, tuyệt vọng, bi thương, thống hận cùng đan xen trong nháy mắt và bao phủ lên toàn bộ thân thể của Li Á, vẻ mặt nàng ấy cũng cơ hồ dữ tợn hơn một chút.

“Bảo hắn cút đi cho ta! Ngươi cũng cút đi cho ta! Ta không cần hắn cứu. Cút…”

Trông thấy Li Á đột nhiên trở nên kích động như vậy, Phong Vân bỗng

nhíu mày nhìn nàng ấy mà không một chút dao động. Phong Vân chỉ lạnh

lùng nhìn lướt qua Li Á đang phẫn hận rồi thong thả tuyệt tình nói một

câu, “Bảo ông ta cút ư? Ông ta thì cút được tới nơi nào? Mặc Đế đã

bị nhốt trong tầng dưới cùng của luyện ngục các ngươi tới ngàn năm rồi,

giờ có muốn cút cũng không cút được.”

Lời này vừa dứt, Li Á trong nháy mắt lại trố mắt nhìn. Ngay sau đó, nàng ấy bỗng nở nụ cười tuyệt tình, “Được lắm được lắm, hắn cũng có ngày hôm nay. Được lắm, làm tốt lắm!”

Phong Vân thấy Li Á tuyệt tình như vậy thì trong đôi mắt lạnh băng lại hiện lên tia khinh miệt, “Vừa để ý tới ông ta lại vừa muốn biến thành bộ dạng như vậy, thực khiến người ta cảm thấy ghê tởm!”

“Ngươi nói cái gì?” Phong Vân còn chưa dứt lời thì vẻ mặt Li Á đã trở nên vặn vẹo.

“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?” Phong Vân nhìn Li Á.

“Không có yêu thì không có hận, mà hận tận đáy lòng như thế chỉ

có thể chứng mình rằng bà yêu ông ta sâu đậm. Yêu sâu đậm như thế mà lại có thể dứt khoát buông tay từ bỏ, thực đúng là một tình yêu khiến người ta buồn cười.”

Trong mắt Phong Vân lộ rõ vẻ trào phúng.

“Ngươi… Ngươi… Thúi lắm…” Li Á này hóa ra cũng không biết mắng người, sau khi tức giận đỏ cả mặt và nghẹn lời hồi lâu nàng ấy mới thốt ra hai chữ.

“Ta thúi ư? Hừ, ta chỉ biết nếu đã yêu một người thì tuyệt đối sẽ không buông tay mà thôi.” Phong Vân nhìn Li Á, ngữ khí của nàng vẫn kiên định không thể dùng lời để diễn tả được.

“Bất kể có chuyện gì, bất kể có xảy ra hiểu lầm gì, ta sẽ tuyệt

đối tin tưởng người đó và cùng người đó sóng vai giải quyết. Nếu thực sự phải nhìn hắn rời đi, ta sẽ tự tay giết hắn để đền bù cho bản thân

mình, còn tốt hơn là tự ngược đãi bản thân, vừa làm tổn thương mình lại

tổn thương người khác.”

Ngữ khí của Phong Vân rất lãnh đạm nhưng vẻ kiên định trên mặt nàng thì không thể nghi ngờ.

Li Á nghe Phong Vân nói thế thì nhìn nàng với cặp mắt tràn đầy sự

khinh thường. Sau khi nghe xong lời nói nhẹ nhàng bình thản của nàng,

nàng ta liền tức giận phát run.

“Ngươi thì biết cái gì? Cả nhân loại này thì biết cái gì? Ta đã tận mắt nhìn thấy, ta…”

“Tận mắt nhìn thấy thì đã sao? Tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật.” Phong Vân không để Li Á nói hết mà trực tiếp lạnh lùng ngắt lời nàng ấy.

“Ngươi…”

Không để ý tới Li Á đang bị nàng làm cho tức giận đến sùi bọt mép,

Phong Vân ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên đỉnh hang động rồi lạnh lùng nói

một câu, “Mặc Đế cũng đã tận mắt thấy người phụ nữ mà ông ta yêu

thương nhất nằm trên giường của ông ta và quấn quít với người đàn ông

khác.”

Lời này vừa nói ra, Li Á vốn tức giận đỏ mặt lập tức phừng phừng như

ngọn núi lửa, sát khí bàng bạc trên người nàng tỏa ra cơ hồ bao phủ cả

hang động. Những bức tượng điêu khắc bằng băng ở xung quanh bị luồng sát khí vô hình này phá vụn thành những mảnh nhỏ.

“Hắn đúng là thứ không biết xấu hổ. Hắn dám nói ta như vậy sao? Ta… Ta…” Li Á tức giận đến nỗi không nói xong được một câu.

Phong Vân trông thấy Li Á tức giận như thể sắp bốc khói và vẻ mặt thực sự không phải giả vờ phẫn nộ thì không khỏi khẽ nhíu mày.

“Là hắn… Là hắn phản bội ta, lại dám lúc không có mặt ta liền… liền… Ta…”

Li Á nổi giận đùng đùng, mặt mũi cũng vì tức giận mà đỏ gay lên, nhưng sự đau thương trong đó cũng không thể giấu được.

“Đây là chuyện của các người, không cần nói cho ta nghe, ta không có hứng thú.” Phong Vân ngắt ngang lời nói lẫn lộn lung tung trong cơn tức giận của Li Á. Nàng lại thản nhiên nói, “Ta chỉ thuật lại lời của ông ta mà thôi. Mà sau khi kinh hãi vì tận mắt

chứng kiến cảnh đó, ông ta trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể chấp

nhận nổi. Tiếp đó bà lại vội vàng rời khỏi tộc người lùn trở về tộc mỹ

nhân ngư, điều này càng chứng minh bà đã có điều khuất tất. Ông ấy thực

sự không nghĩ ra người mà ông ta yêu thương vì sao lại có thể dễ dàng

phản bội như vậy. Ông ấy vừa tức giận vừa thấy nhất định phải hỏi cho rõ ràng nên đã đánh tới tộc mỹ nhân ngư. Sau một hồi giao chiến, tộc mỹ

nhân ngư và tộc người lùn giờ đã coi nhau như kẻ thù truyền kiếp. Bà vừa lòng với kết cục này rồi chứ?” Phong Vân chỉ đơn giản nói ra mấy

câu, vừa nói vừa nhìn thoáng qua Li Á đang vì từng lời nói của nàng mà

vẻ mặt bắt đầu biến sắc.

“Hắn… Hắn khinh người quá đáng!” Li Á nghe xong câu chuyện

của Phong Vân thì sắc mặt đã trở nên xanh mét. Nghe nói đến đây, chưa

nói tới chuyện Mặc Đế vu khống nàng cấu kết với người đàn ông khác, hắn

lại còn dám coi thường tộc mỹ nhân ngư mà đánh tới tận cửa. Hai bên hiện tại lại thành kẻ thù truyền kiếp, lỗi lầm này chẳng phải một phần đổ

lên đầu nàng hay sao? Không! Không phải! Nàng có làm sai gì đâu? Không

phải!

Vẻ mặt hết đỏ lại tái của Li Á bắt đầu hiện lên cơn giận dữ điên cuồng, đó là cơn giận dữ muốn xé tan một người nào đó ra.

“Bà có biết tại sao ông ta bị nhốt trong luyện ngục không? Đó là

bởi vì ông ta tự mình muốn ở đó. Ông ta muốn xem người ông ta yêu thương rốt cuộc có thể dơ bẩn tới mức nào.”

Phong Vân vừa nói xong, mái tóc đỏ màu rượu chát của Li Á đột nhiên

xổ tung ra tứ phía. Người tuy rằng vẫn bị trói trên cột băng nhưng sát

khí cuồng liệt và sự phẫn nộ điên cuồng đã dâng lên ngập trời.

“Vân Vân?” Tiểu Thực đứng một bên nghe thấy Phong Vân nói thế thì dùng thuật Tâm Linh Chi Âm gọi Phong Vân một tiếng.

Mặc Đế rõ ràng không phải nói như thế, vậy mà sao qua miệng Phong Vân nhà mình lại thành ra những chuyện thế này?

Phong Vân vẫy tay về phía Tiểu Thực, ý bảo nó không cần xen vào chuyện này. Nàng nói gì cũng đều có tính toán cả.

“A…” Đúng lúc này, Li Á bỗng ngẩng phắt đầu lên và thét dài

một tiếng. Trông Li Á bây giờ chứa đầy dữ tợn, chứa đầy phẫn nộ và cũng

chứa đầy đau thương.

Thân hình bỗng nhoáng lên một cái, Phong Vân vội vàng lùi lại hai bước và lấy tay bịt kín lỗ tai.

Sở trường của mỹ nhân ngư chính là Âm Công. Bọn họ bẩm sinh đã có

giọng hát rất hay, âm vực lại vô cùng rộng lớn. Âm Công này nhất định

không tầm thường.

Phong Vân có thể chịu đựng được sự tức giận của Li Á nhưng các cột

băng và các bức điêu khắc xung quanh trong nháy mắt bởi vì âm thanh sắc

nhọn này mà hóa thành bột vụn.

Phong Vân nhìn Li Á đang bị kích động đến tận cùng, sắc mặt nàng vẫn

lạnh băng như trước. Giữa tiếng thét điên cuồng của Li Á, nàng hừ lạnh

một tiếng rồi nói, “Ở đây phát hỏa thì có ích lợi gì? Người bị tổn

thương lại chính là bản thân mình, bộ tộc mình, và cả đứa con của mình

nữa. Còn kẻ phản bội thì có bị sứt mẻ gì đâu? Thực khiến người ta chê

cười!”

Lời này vừa dứt, tiếng thét của Li Á càng thêm cao vút mãnh liệt. Cơ

thể bị trói chặt trên cột băng giãy giụa hướng về phía trước.

“Ầm…” Chỉ nghe một loạt tiếng vỡ vụn vang lên. Xiềng xích trên người Li Á đã bị nàng ta dứt đứt.

“Ầm…” Trong nháy mắt khi xiềng xích quanh người Li Á bị đứt

ra, khối cầu lửa phía trên Huyễn Hải mê uyên bỗng quay cuồng kịch liệt

và ngay sau đó ép xuống phía dưới.

“Chống đỡ!” Hả̉i Long vẫn trấn giữ bên bờ Huyễn Hải mê uyên

khi thấy vậy liền điên cuồng hét lên. Tiếng hét của hắn vang vọng khắp

tứ phương.

Phong Vân đang ở dưới chỗ hải nhãn.

“Không thành vấn đề!” Đám người kiêu hùng của luyện ngục

đang đứng xung quanh đã chuẩn bị sẵn sàng, cả bọn đồng thời đáp lại một

tiếng. Hơn nghìn luồng linh lực lại tiếp tục lao xuống và áp chế khối

cầu lửa nước đang rung động mãnh liệt kia ở giữa không trung, không cho

nó tiếp tục chìm xuống nữa.

“Vẫn còn… Vẫn còn…” Li Giang vốn vẫn đứng một bên nhìn xuống chờ động tĩnh lúc này đã bấu chặt lấy cánh tay của Á Phi ở bên cạnh.

Thứ có thể khiến hải nhãn dao động như vậy chỉ có thể là người hiến tế

đã thoát ra mới gây ra dao động. Như vậy thì mẹ hắn còn sống, còn sống

rồi!

Gió vi vu thổi trên khắp vùng mặt biển xinh đẹp.

Lúc này, Phong Vân ở bên dưới cũng cảm nhận được sự cân bằng ở nơi

đây bắt đầu bị phá vỡ. Nàng khẽ nhướng mày lên rồi xoay người bước đi.

Tiểu Thực thấy Phong Vân lại mặc kệ Li Á mà xoay người rời đi thì

không khỏi nghẹn giọng trân trối nhìn theo nàng. Vậy nhưng bước chân

cũng lắc lư vung vẩy đuổi theo, nó sẽ không thể hiểu được ý của Phong

Vân đâu.

“Ngươi nói dối!” Li Á đang vùng vẫy khỏi xiềng xích bỗng hướng cặp mắt đỏ bừng trừng về phía Phong Vân.

Phong Vân vẫn không dừng lại, ngữ khí lạnh băng lại cất lên, “Mặc Đế ở ngay trên vực thẳm đấy, ta có phải nói dối hay không bà tự mình đi lên mà hỏi.”

Gió biển vẫn vù vù thổi. Rõ ràng nơi này chẳng có một chút gió nào

nhưng sau khi Phong Vân nói ra câu đó, người nghe thực chỉ muốn nổi cơn

thịnh nộ và bừng bừng sát khí như phong ba bão táp.

Vân Vân lại dám nói thế ư? Tiểu Thực oán thầm.

“Loài người, lại đây, giúp ta!” Tiểu Thực còn đang oán thầm thì Li Á bỗng từ cột băng nhảy xuống và cất giọng khàn khàn.

“Vì sao?” Phong Vân dừng bước nhưng không quay đầu lại. Bà

ta rõ ràng là người kiên định, mời đi không bằng khích tướng. Càng tỏ ra đối nghịch với bà ta thì bà ta trái lại lại càng tin tưởng.

“Mấy thứ đằng kia mặc cho ngươi chọn!” Li Á lúc này đang bừng bừng lửa giận liền cất giọng cực kỳ rõ ràng.

Phong Vân quay đầu nhìn về phía Li Á vừa chỉ. Đó là mấy món bảo bối

của tộc mỹ nhân ngư dùng để trấn áp hải nhãn. Tuy những thứ này không có tác dụng gì nhiều trong việc trấn áp đáy biển nhưng đối với con người

thì lại có tác dụng rất lớn.

“Được!”

“Lại đây! Ngươi dịch chuyển cột ở phương vị Giáp và Ất này tới Khôn, ngươi dịch chuyển cột ở phương vị Bính tới Khảm…” Li Á khoa tay múa chân ra lệnh, nàng muốn lên trên kia để hỏi Mặc Đế

cho rõ ràng. Dựa vào cái gì mà hắn làm chuyện thẹn với lương tâm xong

lại hắt bát nước đen đó lên đầu nàng? Dựa vào cái gì nàng đã tự ngược

đãi bản thân tới mức này mà hắn còn đến đây gây sự? Hắn tưởng Li Á nàng

dễ bắt nạt ư? Hắn tưởng tộc mỹ nhân ngư của nàng dễ ức hiếp lắm sao?

Không! Hôm nay nàng phải ra ngoài phơi bày hết mọi sự thật ra, nàng nhất định phải khiến Mặc Đế bẽ mặt!

Trong lòng Li Á lúc này đang quay cuồng lửa giận nhưng trên người lại toát ra sức sống dị thường, nàng hiện giờ hoàn toàn không còn giống với cái người vừa mới được kéo từ bên bờ cõi chết trở về nữa.

Phong Vân thần tốc dịch chuyển tám cột trụ chấn biển và thay đổi các

phương vị. Người hiến tế của tộc mỹ nhân ngư không phải liều chết bên

trong lòng biển này mà là khi xuống dưới đây thì đều phải dựa vào sức

mạnh của họ để giữ gìn pháp trận trấn áp hải nhãn, giữ gìn tới khi nào

linh lực khô kiệt mà chết mới thôi. Vì vậy nên mỗi người hiến tế khi

xuống dưới này đều là những cao thủ bày trận. Li Á lại là người giỏi

nhất trong số đó. Nàng có thể rời đi một khoảng thời gian ngắn ngủi mà

không cần ai trấn thủ dưới này.

“Để vào phương Ly…” Li Á không ngừng chỉ huy.

Phong Vân nhận thấy sự căm phẫn trong lòng Li Á nên vừa di chuyển

trận thế vừa dùng thuật Tâm Linh Chi Âm để nói chuyện với sư tử Hoàng

Kim ở trên bờ Huyễn Hải mê uyên.

Trong lúc Phong Vân đang dịch chuyển trận pháp, cùng với sự lay động

của trận pháp phía dưới, phía trên Huyễn Hải mê uyên lúc này, chấn động

đang càng lúc càng phát ra mãnh liệt.

Mà quả cầu lửa đã bắt đầu dịch xuống phía dưới từng chút từng chút

một. Nhiệt lượng cực nóng hòa vào gió lốc không gian làm tóe ra các đốm

lửa, không khí xung quanh cơ hồ bị thiêu sạch sẽ.

“Phong Vân bảo các ngươi đem Mặc Đế tới đây.” Sư tử Hoàng Kim nhận được lời nói của Phong Vân liền quay đầu nói với Li Giang.

Li Giang nghe nói thế liền chau mày, “Vì sao?”

“Mời lên không bằng khích tướng.” Sư tử Hoàng Kim lão luyện tinh thông chỉ ném lại sáu chữ.

Một câu nói chẳng ra làm sao nhưng Li Giang đã hiểu. Lúc trước mẹ hắn đã tự mình nhảy xuống đó, nếu không phải đã thương tâm muốn chết thì

tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Thế nên hiện tại làm sao bà có thể dễ

dàng lên đây được. Biện pháp của Phong Vân rất hay.

Li Giang lập tức búng tay một cái, phía kia nhanh chóng có người bay về hướng giam giữ Mặc Đế.

Ngọn lửa vẫn cuồn cuộn bốc lên, nước biển liên tục dao động không ngừng.

Quả cầu nước lửa khổng lồ bắt đầu đè xuống từng tấc từng tấc một.

Ngay cả đám người kiêu hùng của luyện ngục vốn lợi hại là thế nhưng vẫn

không thể đối đầu được với sức mạnh tự nhiên, sức mạnh của biển cả.

Cùng lúc đó, những chấn động ở hải nhãn đã bắt đầu trở nên mãnh liệt. Sự cân bằng đã bị phá vỡ, các dòng khí ở nơi đó bắt đầu quay cuồng điên đảo. Mọi thứ dù là nhỏ nhất đều bị một luồng sức mạnh dịch chuyển trong không gian làm cho bay lên.

“Chọn một cái đi!” Giữa lúc mọi thứ đang bị thổi bay lên không trung, Li Á với đôi mắt đỏ au bỗng đi tới gần và trầm giọng nói với Phong Vân.

Phong Vân biết trận thế đã được định hình xong và đến lúc phải rời đi rồi. Nàng lập tức xoay người đi tới chỗ các bảo vật. Phong Vân cũng

không định lấy bảo bối gì cả, nàng chỉ tùy tiện lấy một cái bất kỳ.

“Vân Vân, cái này cái này!” Đúng lúc nàng đi tới chỗ đống

bảo vật thì Tiểu Thực vốn đã sớm có mặt ở nơi này để lựa chọn bỗng liên

tục gọi nàng. Vừa gọi nó vừa ôm chặt một cái hộp và lao về phía Phong

Vân.

“Cái gì thế?” Phong Vân thấy Tiểu Thực kích động như vậy thì không khỏi đưa tay ra nhận lấy cái hòm của Tiểu Thực. Tên này rất thích bảo bối và cũng biết nhận ra đồ quý, điểm này nàng cũng biết.

“Cô xem đi!” Tiểu Thực không nói là cái gì mà chỉ liên tục lắc lư bông hoa về phía Phong Vân.

Phong Vân thấy vậy liền mở hòm ra. Bên trong là một nửa cuộn da thú mỏng manh, thoạt nhìn rất giống một tấm bản đồ.

Bản đồ? Phong Vân nhíu mày nhìn. Thứ này chẳng phải là một nửa còn

thiếu của nửa tấm bản đồ đang được giấu trong bông tay của nàng sao? Mộc Hoàng từng nói thứ này rất quan trọng. Phong Vân lập tức không nói hai

lời mà trực tiếp cất đi và rời khỏi đó.

Đúng là “Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian”. Tuy rằng nàng cũng không biết thứ này có ích lợi gì.

Theo Li Á đứng ở trung tâm của hải nhãn, Phong Vân cảm giác được dòng khí ở bốn phía đang xoay tròn với một sức mạnh cực lớn, có điều khí tức này cũng không dồn nén người ta lắm. Đây là công lao của bọn Hải Long

rồi.

Lúc trước nàng đã chuẩn bị cho tình huống thuyết phục không được sẽ

đánh bất tỉnh Li Á và đưa nàng ấy ra ngoài, vì vậy nên đương nhiên muốn

bọn Hải Long ở trên bờ để chống đỡ. Giờ Li Á lại tự nguyện đi theo nàng, công sức đổ ra đương nhiên sẽ bớt đi một chút.

“Đi!” Khi Phong Vân vừa tới nơi, Li Á liền quát khẽ một

tiếng, cái đuôi cá xinh đẹp quẫy mạnh trong không trung, một quả bóng

nước trống rỗng bỗng xuất hiện và lập tức bao quanh hai người rồi bay

nhanh về phía miệng vực sâu.

Lúc này, phía trên Huyễn Hải mê uyên, Mặc Đế đã được đưa tới. Hắn kích động nhìn những dao động phía dưới.

“Đến rồi! Đi ra rồi! Ta đã cảm nhận được khí tức của bà ấy!” Li Giang kích động nói. Người của tộc mỹ nhân ngư có thủy lực đặc biệt có thể phá vỡ kết giới mà bay lên.

“Li Á, Li Á…” Mặc Đế nắm chặt hai tay thành nắm đấm và trông có vẻ như đang căm hận vì không thể xông lên được.

“Chú ý!” Hải Long đứng một bên hô lớn.

Cùng với tiếng hô của hắn, linh lực kiêu hùng ở bốn phía càng phát ra mãnh liệt. Quả cầu lửa nước vĩ đại lại được nâng lên và không sa xuống

được nửa phần.

Ánh sáng dao động. Giữa cơn gió lốc không gian cuồng loạn, một bóng

hình màu xanh cắt qua không khí rồi từ con đường mà Nịch Thủy tạo ra lao ra ngoài. Hai bóng người ở bên trong thoắt ẩn thoát hiện, một là cá,

một là người.

“Lão Đại!”

“Li Á…”

Mọi người xung quanh đều trở nên kích động, một đám phía sau cứ liên tục gào thét không ngừng.

Cùng với tiếng hô của bọn họ, quả cầu lửa nước như thể cũng bị kích

động, các đám lửa rơi xuống phía dưới càng phát ra tiếng nổ mãnh liệt.

“Ầm…” Một khối lửa lớn lao về phía thủy lực của Li Á.

Li Á vốn đã tiêu hao khá nhiều sức lực nên không thể chống đỡ được

luồng năng lượng này. Quả cầu nước hộ thân lập tức bị tan rã làm lộ ra

hai người bên trong.

Phong Vân thấy vậy liền ôm lấy Li Á và lắc mình né tránh rồi nhảy vọt về phía trước.

Nàng đã nhanh nhưng tốc độ của khối cầu lửa kia cũng không hề chậm.

Nó xẹt ngay qua tai Phong Vân, một phần của quả cầu lửa quét qua vành

tai nàng. Chiếc hoa tai của Phong Vân chợt lóe sáng ngăn cản.

“Phong Vân!” Luồng sáng vừa lóe lên, bên trong Đế cung Nam

Viên vốn cách xa ngàn dặm, Mộc Hoàng lòng như lửa đốt muốn tìm người đột nhiên nhảy dựng lên.

“Sao thế?” Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đứng trước mặt hắn nhất thời nhìn chằm chằm vào Mộc Hoàng.

Vẻ ưu buồn trên gương mặt Mộc Hoàng nhanh chóng biến đổi, trên mặt

hắn lúc này tràn đầy sự kích động, hai tay cũng nắm lại thành quyền, “Ta biết nàng ở đâu rồi, ta biết rồi!”

Bông tay của Phong Vân là do hắn lắp ráp, trên đó có linh lực của

hắn. Hắn cảm nhận được linh lực của hắn đang dao động, hắn cảm nhận được rồi.

“Vậy thì tốt rồi. Ở đâu vậy?” Vẻ mặt của Ngàn Dạ Cách hiện lên sự vui mừng.

“Mau nói đi!” Phượng Vũ Náo cũng liên tục thúc giục.

Mà ở một nơi khác, trên núi Vô Kê…

“Sư tôn, đã cảm nhận được khí tức của Phong Vân đang dao động ạ!”