Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 44: Thật sự là phế vật (8)

Điểm đỏ vừa vỡ, nhị thẩm kinh hoảng liên tục hô “ Không.. không…ngươi dám giết ta, ngươi dám..”

Chậm rãi quay đầu, lần đầu tiên Phong Vân dùng ánh mắt chăm chú nhìn nhị thẩm của chính mình . Thế nhưng trong ánh mắt lại lóe lên

sự giết chóc.

-“ Nhị thẩm, Hách Liên Phong Vân ta chỉ có không thích làm , không có chuyện không làm được .”

Ngữ điệu không nhanh không chậm, ngữ khí nhàn nhạt nhưng vô cùng tự

tin .Hừ, không ai có thể cản được nàng. Nàng là ai chứ, đứng một người

trên vạn người , quyền sinh quyền sát nắm trong tay, quyết đoán chính là bản sắc của nàng , có cái gì mà nàng không làm được, có cái gì nàng

không từng trải qua ?

Nàng, Hách Liên Phong Vân, chỉ có không muốn làm, tuyệt đối không có việc làm không được.

-“ Ngươi…” Sợ đến ngây người,nhị thẩm ngây dại nhìn Phong

Vân. Nàng chưa từng thấy Phong Vân quyết đoán, khí thế như vậy bao giờ , con mắt càng ngày càng trở nên ngây dại, thần trí của nàng cũng trở nên điên loạn.

-“ Chỉ có giết ngươi, giết ngươi, con ta mới là vương công, là vương công, giết ngươi…” Những lời điên loạn theo miệng của nhị thẩm phun ra. Trong đầu của

nàng chỉ còn lại duy nhất một việc, chỉ còn việc đại sự mà lúc nào nàng

cũng canh cánh trong lòng , ngày đêm nghĩ đến .

Phong vân lạnh lùng quay đi. Đây là do nhị thẩm gieo gió gặp bão, chẳng thể trách người khác.

Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

-“ Đã xảy ra chuyện gì? Thị vệ canh gác đâu?”

Giọng nói của lão thái quân kinh hãi mà tức giận. Tiếng động từ nơi

này phát ra thật lớn khiến bọn họ ở xa cũng có thể nghe thấy .Lúc này

Hách Liên vương công đã đi ra ngoài giải quyết chuyện phát sinh, thế

nhưng trong phủ có chuyện gì xảy ra thế này ?

Tôn tử của bà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đến một quỷ ảnh đều không có? Thị vệ cùng cùng nô tì vốn nên có mặt đều biến đâu cả rồi?

Chương 45 ( Nhảy ra Long môn 1 )

Mọi người nhanh chóng vọt vào trong phòng. Cũng trong nháy mắt này,

thân thể Phong Vân đột nhiên hướng bên cạnh Lưu Vân đổ ập xuống,rõ ràng

là bày ra bộ dáng mới từ trong hôn mê tỉnh lại.Trên mặt tràn đầy kinh

hách, mỏi mệt cùng với suy yếu vô cùng .

Lưu Vân cũng phối hợp vô cùng ăn ý, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt trợn lên tuyệt đối phẫn nộ, linh lực từ trong tay phát ra đánh thẳng về phía nhị thẩm của Phong Vân, thật giống như là đã hắn cứu giá trậm trễ. Bỗng chốc mọi người hoảng hốt , xúm xít lại vây quanh canh chừng Phong

Vân.

Phong Vân suy yếu tựa vào người Lưu Vân , vẫn còn không quên tranh

thủ ra hiệu bằng ánh mắt cho Mộc Hoàng đang ngồi xem diễn một màn kia .

Hai viên Cửu Tinh Đan. Đọc ra ý nghĩa của tín hiệu, ánh mắt Mộc Hoàng

trầm xuống, ngã một cái, lại bắt đầu giả vờ bất tỉnh nhân sự.

Ánh mắt của Phong Vân chợt lóe một tia cười, lần này thương lượng thật tốt quá mà .

-“ A, chuyện gì vậy? Vân nhi, Vân nhi? Ngươi có bị thương hay không?” Gạt bọn thị vệ ra , lão thái quân khẩn trương vọt tiến vào.

Mọi người đều là người thông minh, chỉ liếc mắt qua một chút là lập

tức hiểu rõ tình hình.Phong Vân không có linh lực, vậy trảo ấn chỉ có

thể là của nhị thẩm. Nhìn trảo ấn( dấu vết của móng vuốt sói ) trên

giường , lại nghe nàng ta trong miệng nỉ non lặp đi lặp lại , không cần

nói mọi việc đều đã rõ.

-“ Bà nội…” Phong Vân đầy ủy khuất kêu lên một tiếng.

-“ Người tới, đem ngay người điên bụng dạ khó lường này đi ,

thật là, còn để đây làm trò sao? Mau gọi đại phu đến xem vân nhi, mau…”