Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 161: Đại lục truy nã (11)

Ta biết hắn lai lịch đại, biết hắn chắc chắn đã quen mặt với những

nân vật cỡ đại. Bất quá mong hắn đừng có khoe khoang ra ngoài , đặc biệt là ở trước mặt nàng .Hừ, có giỏi đi đến ngàn năm sau đi, nàng đố hắn có thể phát biểu là toàn những thứ quen mặt .

Mộc Hoàng nghe vậy thì lùng nhướng mày, không thèm mở miệng nữa.

Phong Vân này lá gan càng lúc càng lớn , cư nhiên dám cùng hắn tranh

luận.Nàng không phải đang mang thân phận tội phạm bị truy nã sao ..Mà

thôi, không thèm chấp.

Lang thang đi dạo, Phong Vân một thân nhàn nhã cùng Mộc Hoàng chậm

rãi lắc lư trong Phượng Hoàng thành , hai cái tư thái đó có đánh chết

cũng chẳng có ai dám bảo là tội phạm bị truy nã đang đi đến đồn địch. Mà chắc chắn ai cũng nghĩ bọn hắn chỉ là những vị đệ tử quý tốc đến nơi đây du lãm ngắm cảnh mà thôi.

Nhưng phong cảnh nơi Phượng Hoàng này quả thật rất đẹp, ngã tư cùng

hai bên đường đều đầy những cửa hàng, không chỗ nào là không đặc sắc,

kim bích huy hoàng cả.

Phong Vân chậc chậc tán thưởng mấy tiếng mỗi khi đi qua một gian lại một gian .

“Ngươi không đi vào sao ?” Thấy Phong Vân đi qua nơi bán đấu giá của Phong gia mà không ghé vào, Mộc Hoàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn Phong Vân.

Phong Vân liếc mắt nhìn thoáng qua nơi bán đấu giá kia , cười cười:“Cần gì phải tạo thêm phiền toái cho người khác, cũng như cấp thêm phiền toái cho chính mình .”

Nếu đối phương là người mà Phong gia Phong Dương bọn họ không dám đối kháng thì nàng hôm nay lựa chọn tiến vào nơi này, cho dù được Phong

gia giúp đỡ,nhưng rồi ngày qua ngày cũng có khả năng sẽ bị lộ tung tích

từ nơi này. Rồi sự việc sẽ đi tới đâu đây ? Nàng không muốn bức bạn tốt

phải bán đứng mình . Chuyện như vậy, nàng căn bản sẽ ngăn chặn ngay từ

đầu.

Mộc Hoàng nghe vậy, hai tay ôm ngực không nói gì nữa, bất quá trong ánh mắt hiện lên một tia vừa lòng.

Này cùng hắn có suy nghĩ giống nhau, việc này phải suy nghĩ thật cẩn

thận mới được , muốn thành đại sự thì tâm tư phải linh hoạt , mà phải

biết dựa vào chính bản thân mình.

“Xin hỏi đường đến thánh linh cung đi như thế nào? Hoặc là xin nói cho ta biết đường đến phủ thành chủ cũng được .” Trong khi Mộc Hoàng vẫn còn đang vừa lòng, thì Phong Vân đột nhiên giữ chặt lấy một lão nhân, tươi cười đầy mặt hỏi thăm .

“Tiểu tử muốn tiến thánh linh cung?” Lão nhân kia nhìn nhìn đánh giá Phong Vân một chút .

“Đúng vậy, thỉnh lão nhân gia chỉ hộ bọn ta .” Phong Vân cười tủm tỉm .

Lão nhân nghe vậy ha ha nở nụ cười, thực không xem trọng Phong Vân nói:“Tiểu tử, ta xem ngươi trái phải nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc đại linh sư , vậy mà lại có gan tiến thánh linh cung a, không ổn đâu.Nếu muốn tiến

vào thánh , ngươi còn kém xa a, ha ha.”

“A……” Phong Vân nghe xong như bị chấn động, há to miệng, vẻ

mặt thất vọng.Trong lòng lại thật sự rất kinh ngạc.Chỉ là một lão gia

tùy tay túm lại ở đường cái mà có thể nhìn thấu cấp bậc của nàng , xem

ra Phượng Hoàng thành này quả thật là nơi tàng long ngọa hổ a.

Nhưng khi lão nhân kia thấy vẻ mặt thất vọng của Phong Vân thì lập tức vừa cười vừa nói:“Được rồi , tiểu tử ngươi đi bên kia, ở cuối kia có một tòa cung điện màu

vàng , đó chính là thánh linh cung, ngươi muốn thì cứ đi thử xem vận khí , nói không chừng có thể đi vào được.“

Dứt lời, lão nhân cười ha ha tiêu sái bước đi , hiển nhiên cũng không cho rằng Phong Vân có thể đi vào.

Chờ lão nhân kia đi xa, Mộc Hoàng vẫn đứng ở bên người Phong Vân nãy

giờ , nhìn Phong Vân biểu tình như đang cố kiềm chế, hơi hơi nhíu đầu

lông mày nói:“Ngươi muốn đi thánh linh cung phân đàn ?”

Thánh linh cung là nơi tự thoát ly khỏi lão hoàng đế Thiên Khung, tự

vận hành . Nơi này phần đông đều là cao thủ của thánh linh cung , cơ hồ

có thể cùng hoàng đế địa vị ngang nhau.