Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 118: Bị nhìn thấu (8)

Chỉ còn lại những Cửu Thiên Huyền Nữ thú ở phía xa xa sợ hãi.

“ Ông trời của ta, đây là Phong Vân?” Xa xa Phong Dương nhìn thấy tình cảnh này, sờ soạng một phen rồi lau mồ hôi trên trán,không biết nên nói cái gì .

Bên cạnh ba người không một người trả lời.Bọn họ cũng bị khiếp sợ làm cho ngây người.

“Cảm tạ, các bằng hữu.” Phong Vân chuyển biến tốt,tươi cười

đầy mặt hướng tới cây cối hoa cỏ chung quanh vung tay lên, xoay người

túm lấy Mộc Hoàng đi như bay hướng tới chỗ bọn Phong Vũ.

Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiệu quả không sai.

Bất quá Cửu Thiên Huyền Nữ thú mặt sau trận đấu còn rất cường đại, vẫn là tẩu vi thượng sách.

Cây cối che phủ, cành lá chớp lên, rất vui sướng.

Chỉ có tiểu hoàng kim sư tử là lạnh lùng đứng thẳng ở tại chỗ, không

làm gì,Phong Vân đã coi nó như không tồn tại, thật sâu nhăn mi lại.

Nó bị vứt bỏ ?

Không, nó như vậy cường hãn, ai vứt bỏ nó được?

Hoàng kim sư tử vẻ mặt tức giận, hung hăng trừng mắt với Phong Vân.

Một cái so với nó chỉ là loại yếu nhược không biết tình trạng gì,

lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bắt nó ký kết khế ước chủ nhân, nó

dựa vào cái gì mà phải tôn kính? Nàng lại dựa vào cái gì mà dám vứt bỏ

nó?

Chính lúc đó, Phong Vân mang theo Mộc Hoàng rời đi đột nhiên quay đầu nhìn nó.

Khóe môi lãnh khốc nhếch lên nụ cười nhạo cùng hèn mọn, không tiếng động hướng nó nói:“Không ai trời sinh liền cường hãn, Haha, ngươi không cần ghen tị.”

Gió lại phóng qua ngọn cây mang theo lời nói của Phong Vân, hoàng kim sư tử đột nhiên rùng mình một cái.

Lúc này cả nhóm người Phong Vân thức thời hạy vội đi, chuyển hướng, đi đến chỗ khác…

Đi mãi, đi mãi …Cuối cùng, Phong Vân cùng đoàn người rốt cục ngừng lại.

“Đến nơi này thì an toàn rồi .” Dương Vụ đỡ Lâm quỳnh ngồi xuống.

“Mệt chết ta.” Phong Dương cũng ngồi xuống.

Phong Vân thấy vậy cũng chưa có giúp Phong Vũ ngồi xuống , mà bắt đầu kiểm tra thương thế của Lâm Quỳnh và Phong Dương.

“Không có trở ngại gì.” Mấy người đều là một thân bị thương, cũng may không nặng lắm,tâm Phong Vân cũng được thả lỏng một nửa.

Sau đó hướng tiểu thực vẫy tay, vẻ mặt sáng lạn tươi cười sủng ái nói:“Trở về ngươi muốn ăn cái gì liền cho ăn cái đó.”

Tiểu thực nghe vậy chậm rãi thu nhỏ trở về trên cổ tay Phong Vân, một bên lại lắc lắc hoa đầu hướng Phong Vân nói.

Không cần, ta đã ăn no, hehe…Dứt lời, tung tẩy cành lá vài cái biểu

thị rằng mình đã ăn no, biến trở về một dạng cỏ dại lui vào trong tay

Phong Vân.

Nó đã ăn no khi đấu với cửu cấp thiên nữ thú , ăn no, nó cần luyện hóa.

Phong Vân thấy vậy ha ha nở nụ cười, tiểu thực nhà nàng thật tốt.

Trong tiếng cười Phong Vân quay đầu chỉ thấy Lâm Quỳnh, Dương Vụ,

Phong Dương, Phong Vũ, bọn họ bốn người nhìn nàng không chuyển mắt, ánh

mắt kia……

“Trên mặt có bẩn?” Phong Vân bắt đầu giả ngu.

“Ngươi dám giả bộ.”Phong Vũ cắn răng nhìn Phong Vân.

“Chưa bao giờ biết cỏ cây hệ cũng có thể cường đại đến trình độ này.” Phong Dương lắc đầu, quay đầu nhìn Phong Vũ nói:“ Đệ đệ của ngươi tâm tư không đơn giản a.

Nhiều năm như vậy,giấu tâm tư trong người, bất luận kẻ nào biết hắn

cũng không biết rõ con người của hắn, lại càng không biết hắn là một cao nhân nhất đẳng .”

“Ẩn nhẫn ám động, một ngày lại lột xác.” Dương Vụ nói thêm.

Lâm Quỳnh nghe thế chậm rãi gật gật đầu, cũng không nói gì Phong Vân, cũng là quay đầu nhìn Mộc Hoàng bên cạnh không nói một lời nào, thở dài một hơi mới nói:“Lần này chúng ta nhầm nhiều lắm, nguyên lai cao nhân ở trong này.”

Mộc Hoàng cuối cùng là dạy Phong Vân cái gì, cùng lam quang kia phòng hộ, tai của hắn đã được nghe, mắt đã được thấy rõ.

“Chẳng biết có thể thỉnh giáo tên họ đại danh?”

Một câu huynh đài,Lâm Quỳnh cũng đã biết việc Mộc Hoàng ngụy trang .

Nhất thời, Mộc Hoàng chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Quỳnh, Phong Vân nhẹ nhàng nhăn mi lại.

Ba người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộc Hoàng.

Nhất thời một mảnh yên tĩnh.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cây cối sàn sạt lên tiếng.

Mà xa xa một đội nhân mã ẩn núp lặng lẽ,yên tĩnh mà hướng đến chỗ đám người Phong Vân.

Kia là một thân trang bị nhưng lại mang đầy hơi thở giết chóc.

Bọn họ, là thợ săn lấy tiền thưởng.