Hắc Đạo Vô Tình

Chương 5: Gặp mặt (1)

Tại một quán ăn ven đường gần khách sạn nơi mọi người ở

"Hôm nay chúng ta đã hoàn thành cuốn album trước thời hạn, mọi người làm tốt lắm!" Ông chủ nâng cốc bia tươi lên, nói lớn. Mọi người vỗ tay rầm rầm, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tạp chí Travel and Food đã chuyển trước một khoản kha khá cho tôi rồi, vậy nên hôm nay tôi sẽ khao mọi người một bữa" ông chủ vui vẻ nói, vừa dứt lời thì "yeah" mọi người liền vui mừng hú hét ầm ĩ.

- Ông chủ, tôi kính ngài một ly! - Tiêu Vũ mỉm cười nói

- Haha được được, phải uống với hotboy của phòng một ly chư nhỉ? - ông chủ cười rồi nâng ly rượu lên uống cạn.

- Ông chủ, ngài nói thế là không được, chúng tôi cũng được coi là hotboy chứ bộ! - Một anh bĩu môi nói

- Thôi nào, cho em xin đi, các anh còn lâu mới bằng được anh Tiêu Vũ nhé! - một cô đứng dậy, chống nạnh nói.

- Này, em nghĩ Tiêu Vũ sẽ thích em sao? Cũng nên ngưng mộng tưởng đi, đúng là cả cái studio này, tốt nhất chỉ có An Minh Hạ của chúng ta.

- Dạ? - Đột nhiên bị nhắc đến tên, An Minh Hạ giật mình quay ra.

Cô gái kia liếc xéo cô một cái, vờ giận dỗi ngồi xuống tu bia "ừng ực" mọi người nhìn cô cười cười, tiếp tục nói chuyện, đến Tiêu Vũ còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Chỉ khổ An Minh Hạ nãy giờ thất thần, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bỗng có tiếng ồn ào ngoài quán ăn, mọi người liền bị tò mò mà dừng lại mọi hoạt động ăn uống của mình. Vài người tò mò mở cửa hé đầu ra ngoài, một người đàn ông mặc đồ bản xứ, quấn khăn che kính đầu, để lộ mỗi đôi mắt. Đi sau hắn là ba bốn người áo đen, có lẽ là thuộc hạ.

Advertisement / Quảng cáo

Các khách khứa ở trong tiệm bắt đầu dần chú ý tới, nhiều người sợ hãi, theo bản năng nhanh chóng thanh toán tiền rồi rời đi. Chủ quán vội vã chạy ra, vẻ mặt khép nép với người đàn ông bịt mặt. Hai người nói chuyện qua lại gì đó rồi người chủ quán chỉ tay về phía phòng ăn của đoàn An Minh Hạ.

Một anh đang hóng ở cửa ra, thấy vậy liền giật mình, khó hiểu quay đầu lại "Hình như ông chủ quán vừa chỉ về hướng phòng chúng ta thì phải?" mọi người nhìn nhau, mày nhíu lại. An Minh Hạ lúc này đột nhiên mở to mắt, đôi môi đỏ mọng mím lại, trong người bỗng nổi lên một sự bất an không hề nhẹ.

Cô đứng dậy, mở cửa chen ra làm mọi người trong phòng một phen bất ngờ. Cả người An Minh Hạ sững lại khi thấy người đàn ông bịt mặt kia. Đúng là người mà cô đụng phải sáng nay, hắn là đang...đang đến tìm cô sao? Khi ánh mắt hắn di chuyển đến cô, An Minh Hạ đã biết mình đoán đúng. Nhưng rồi hắn ta vội nói lời chào với ông chủ quán, nhìn cô một cái rồi rời đi. Thật khó hiểu!

"Em sao vậy Minh Hạ?" chàng trai đứng ở cửa hỏi, cô lắc đầu mỉm cười "Không có gì đâu ạ, chúng ta cùng tiếp tục bữa tiệc thôi! Không nên để gián đoạn như vậy được" anh chàng trợ lý đứng dậy cười "Phải đấy! Nâng ly nào mọi người" cuối cùng tất cả đều không bận tâm đến chuyện kia nữa, đều hòa mình vào bữa tiệc vui vẻ này.

Lúc ra về, vì trời đã tối mịt, cũng đã gần nửa đêm rồi nên không còn chiếc xe khách nào cả. Mọi người đành rủ nhau đi bộ về, An Minh Hạ nhìn xung quanh, bước chân cô chợt dừng lại, cô mỉm cười nói "Mọi người đi trước đi ạ, em đi vệ sinh cái đã!" mấy người nhìn nhau rồi chần chừ. Tiêu Vũ đứng ra bên cạnh cô "Để tôi hộ tống cô ấy về cho, không phải lo đâu!" Tiểu Anh đang định nói sẽ ở lại đợi cô, thấy anh đứng ra liền ngậm miệng gật đầu. Xin lỗi Minh Hạ, mình không muốn làm kì đà cản mũi đâu.

- Anh...anh cứ đi trước đi, em sẽ đi sau mà - Cô nắm chặt dây túi xách, cúi đầu ngại ngùng nói

- Không được, em không nhớ anh đã nói gì sao? Con gái không nên đi một mình vào buổi tối, nhất là ở nơi xa lạ này! - Tiêu Vũ mỉm cười

- Nhưng có phiền đến anh lắm không?

- Không phiền! Thật đấy! - Tiêu Vũ cười, xoa đầu cô một cái - Giờ em đi đi còn gì...

- Dạ... - Cô đỏ mặt ôm túi chạy vào bên trong quán ăn,

Advertisement / Quảng cáo

Tiêu Vũ phì cười, cô bé này nhiều lúc đáng yêu thật! Làm anh không thể không để ý tới mà.

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô liền bị một bàn tay to bụm chặt miệng lại kéo ra một nơi kín. An Minh Hạ hốt hoảng cố giãy giụa nhưng không được, không biết vì sức cô yếu hay sức người này quá mạnh nữa. Có thể lôi cô đi như lôi bao tải vậy.

Ánh đèn mập mờ rọi xuống gương mặt của người đàn ông khiến An Minh Hạ giật mình. Vẫn là người đàn ông bịt mặt ban nãy. Giọng nói hung dữ của ông ta vang lên trong không gian vắng vẻ "Sợi dây chuyền đâu?"

- Trước...trước tiên ông buông tôi ra đã...được không? Chúng ta từ từ nói chuyện... - An Minh Hạ bỗng cảm thấy mình thật dũng cảm, lúc này rồi mà còn có thể bình tĩnh được.

- ... - Người đàn ông im lặng như đang suy nghĩ, bàn tay to lớn dần buông lỏng ra.

- Phù... - Cô thở hồng hộc, tay vuốt vuốt ngực, bình ổn lại nói - Sợi dây chuyền tôi cất ở khách sạn, không có bán hay vứt đi đâu mà lo! Bây giờ ông cho tôi về khách sạn, tôi sẽ đi lấy ngay cho ông!

- Tôi có thể tin cô sao? - Hắn hừ lạnh

- Ông nhìn bản thân ông với tôi đi, chân yếu tay mềm như tôi có thể so được với thân hình lực lưỡng như ông sao?

- Thôi được! - thấy cô cũng không có vẻ gì là nói dối, hắn gật đầu - Cô nên nhớ nếu cô trốn thoát, tôi sẽ giết hết cả gia đình cô!

- Được! - An Minh Hạ thỏa hiệp, có chút run rẩy khi nghe đến lời nói "Giết hết cả gia đình cô" của hắn.