Hắc Đạo Tình Nhân

Chương 6

“Thẻ TM có hai tờ, ta trộm một tờ” đại ca ngẩng đầu nói “Buổi tối mười một giờ, đến sau bến tàu Kim Phổ, các lão đại sẽ lên thuyền, lúc đó có diễn ra một bữa tiệc” Đại ca trầm ngâm một chút, “Là vì ta đã tính, cho nên ta không muốn ngươi phải xuống lầu. Ta vốn là nghĩ thừa dịp khi đó, cho người qua phòng Lý Hàn điều tra một chút, xem có đồ vật gì đó không…” Đại ca không nói thêm gì nữa, cầm điếu thuốc trong tay.

“Nhưng là… Các ngươi cũng là…” Ta lầm bầm, khó có thể tin, hắc đạo dạy việc đúng là nghĩa, cho dù có lừa gạt ta, trong cuộc đấu ngươi chết ta sống, vậy cũng phải tuân thủ hắc đạo quy củ, cùng cảnh sát liên kết, như vậy khác nào danh tiếng đại ca mất sạch!

“Ta không cần những đồ này,” đại ca hút một hơi, phà ra màu xám nhạt sương khói, “Chỉ có một người là trọng yếu nhất” Đại ca nhìn ta, sâu trong ánh mắt mơ hồ lóe ra một loại đau đớn. “Một tên ngu ngốc ta không nói thì không hiểu, nói cũng không nghe”

“Ai ngu ngốc?” Ta nhỏ giọng nói thầm.

“Trong phòng chỉ có hai người, không phải ta, ngươi nói là ai?” Đại ca nói giọng ôn hòa.

Ta cúi đầu, thì ra không chỉ có nhị ca, đại ca làm tổn thương người khác cũng rất lợi hại.

Đại ca đột nhiên đứng lên, sau đó đi tới cửa sổ bên mạn tàu, cúi người xuống lấy tay vịn ghế salon giơ lên, đi đến một vị trí trống trải, đem ghế salon để xuống.

Ta không biết hắn muốn làm gì, kinh ngạc mà nhìn.

“Tới đây” Đại ca mặt không thay đổi nói, sắn ống tay áo sơ mi lên.

“Để làm chi?” Lòng ta kinh can đảm, cảm giác, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Trừng phạt” Đại ca trực tiếp nói “Muốn bị trói, hay không nên trói từ mình quyết định!”

Ngươi nói rõ chính là muốn đánh ta rồi, còn muốn ta quyết định cái gì. Ta do dự một chút, đi tới.

“Tay chống nơi này” hắn chỉ vào tay vịn lưng ghế dựa “Kéo áo sơ mi lên”

“A? Nhưng là…” Ta chống lưng ghế dựa, đưa lưng về phía đại ca, mặt có hơi hồng, “Ta mặc ”

“Cái gì?” Đại ca chê ta dài dòng, kéo áo sơ mi. Ta từ tấm gương phòng tắm thấy, sắc mặt đại ca bỗng dưng chăm chú “Quần chữ T…” Thanh âm của hắn nghe âm trầm “Người nào bắt ngươi mặc thứ đồ bại lộ này?”

“Không có biện pháp a.” Mặt ta càng đỏ hơn “Chỉ có mấy món ý phục để thay, ta cũng không thể trần truồng”

Đại ca thở dài, đứng thẳng, hỏi:”Biết sai lầm rồi sao?”

“Phải…” Ta ủ rũ.

“Làm bất cứ chuyện gì lúc trước cũng muốn cùng ta thương lượng, ta không nói chính xác việc làm, nhất định không thể làm, có nghe rõ không?”

“Nghe rõ ràng…” Ta gật đầu, nhưng ở trong lòng mắng. Ngươi thật là một tên bạo quân.

“Tốt” Đại ca nói xong, bàn tay vừa to vừa nặng kia giáng xuống!

Ba!

“Đau quá!” Ta kêu đau, toàn bộ ca thể đau, rát giống như hỏa thiêu. Nửa người dưới cũng tê dại rồi, thật quá đáng… Có cần thiết đánh ác như vậy sao?


Nước mắt của ta tuôn rơi lăn xuống, đại ca chuyển qua thân thể của ta, nhíu mày nhìn ta “Nhưng ta chỉ đánh ngươi một cái.”

“Đúng vậy a, một cái “nhẹ” xuống” Ta khóc nức nở, đem nước mắt nước mũi hết thảy lên phía trên áo sơ mi của hắn, khốn kiếp! Không chỉ là bạo quân, còn lạm dụng bạo lực!

“Thật rất đau sao?” Đại ca có chút lo lắng, kéo áo sơ mi của ta.

“Tay của ngươi giống như thiết bản, còn dùng sức như vậy, ngươi nói có đau hay không?” Đôi mắt của ta sưng khóc lên.

“Chẳng lẽ là lỗi của ta hay sao? Xoay qua chỗ khác đi” Đại ca nói nhỏ, để cho ta dựa vào ghế salon trên lan can “Ừ… vừa bầm vừa tím.”

Đại ca dùng ngón tay đụng đụng vết thương, ta oa oa kêu to “Ngươi đừng đụng, đụng vào còn đau hơn!”

“Hừ. có thể nằm ngủ sấp” đại ca như lầm bầm lầu bầu “Ngày mai có thể sưng hơn”

Nếu để cho người ở cục cảnh sát thấy mặt ta tái nhợt, chân thấp chân cao dưới thuyền, không náo loạn mới là lạ! Nói không chừng còn có thể gọi xe cứu thương, mất nhiều thể diện nha. Ta nghĩ như vậy. Bổng nhiên, một hơi thở thổi qua vết thương vẫn đau nhói.

“Đau không?” Đại ca ôn nhu hỏi, hơi nóng từ đôi môi mềm mại dán vào vết thương, thân thể của ta khẽ phát run.

“Có chút…” Ta ngập ngừng, có chút nhớ nhung thoát đi, đại ca thổi vết thương. Mơ hồ có một loại cảm giác kỳ quái, đau đơn mang theo những rung động quỷ dị, phảng phất sinh ra bên trong làm tê dại cảm xúc…

“Tại sao?” Đại ca hỏi, dừng thổi hơi, ta gấp gáp lắc đầu “Không có gì, đã không đau nữa”

Đại ca lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn vết thương của ta, trượt đến dọc theo vùng ao hãm, ngón tay nham hiểm tiếng vào.

Thân thể của ta nhất thời căng thẳng! “Đại, đại ca!”

Ngón tay đại ca chậm rãi dời xuống, bộ phận bị cái quần chữ T màu đen bao trùm thật chặc nổi lên, nhẹ nhàng nhấn nhấn một cái “Nơi này? Đau không?”

Khuôn mặt ta rất hồng, nói không ra lời.

“Ta để thoải mái một chút,” Đại ca dùng bàn tay xoa xoa nhẹ bộ phận nặng trịch, ngón tay cầm tất cả bộ phận của ta, ta muốn chạy, bị hắn đè chân xuống “Đừng động”

Ta cảm thấy dưới mặt ta nửa người đã bốc cháy lên một nhiệt độ đáng sợ, đại ca không vôi ma sát nơi đó, mạch máu ngầm bên dưới mãnh liệt hiện lên. Khí lực vùng eo như mất hết, nơi đó của ta thay đổi rồi.

Hô hấp trở nên dồn dập, ta cắn môi không để cho mình có nhiều biểu hiện lộ liễu, đại ca sắn tay áo sơ mi của ta, thân thể ta càng thêm cứng ngắc.

Đại ca đem bàn tay nắm chặt trong quần lót chữ T đoạn thả ra “Hoàn toàn mong đợi rồi sao.” Hắn nói, tiện tay ma sát, sau đó dọc theo mạch máu nhỏ, tiến về phía đỉnh.

Toàn thân kích động, ta không có cách nào suy nghĩ được. Cổ họng “A…” phát ra thanh âm nhẹ, nóng quá…

Đại ca dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa nhanh chóng vuốt ve lối vào của ta, đồng thời cái tay khác cũng bắt đầu tham gia, xoa xoa nhẹ cái “túi rễ” ta cơ hồ có thể nghe được trong não là những thanh âm gãy vỡ của ý thức.

Rất, rất thoải mái, giống như dòng nước xiết từng đợt từng đợt đánh thẳng vào thân thể. Ta giống như là đỉnh sóng giãy giụa chìm nổi, động tác của đại ca càng ngày càng nặng nề, mơ hồ đau đớn, nhưng mang đến những đồng cảm kinh luyên! Chợt đánh sâu vào đến đỉnh, eo được một trận tê dại.

“A…này…” Ta khàn khàn “Không nên, chờ một chút!”

Động tác đại ca vẫn như cũ, hai tay ma sát ta nóng rực, da thịt hai chân ta rất chặt, khẽ run sợ. Ngón tay của hắn giấp lại, thình lình bấm vào lối vào khe hở ao hãm, ta hét lên một tiếng, chảy ra rất nhiều chất lỏng.

“Bắn ra sao, ta sẽ không để ý “Hắn nói, thúc giục ta X, nhưng ta không muốn như vậy. Điều đó rất mất thể diện, ta nghĩ trốn vào trong phòng tắm.

“Ngươi a, thật cố chấp” Đại ca thở dài, hắn cúi người, đầu lưỡi yên ổn nơi đó “A!” Thân thể giống như bị ném lên một mảnh mây trắng xóa, mềm nhũn, nhẹ nhàng, ta hoàn toàn mất đi khí lực. Ngồi phịch ở cánh tay đại ca.

“Ngủ bây giờ sao?” Đại ca ôn nhu hôn môi ta

‘thật giảo hoạt’ Ta nghĩ như vậy, mí mắt càng ngày càng chìm, ngủ thiếp đi thật…

Từ từ, tiếng thuyền bè phía xa làm ta tỉnh lại. Nhìn vào bầu trời đã là màu vàng ánh rạng đông, đám mây kia phảng phất như váy áo tiên nữ. Trời nước một màu lưu động nhiều bó sắc đỏ rực, thật đẹp. Ta nghĩ, ta có bao nhiêu thời gian được nhìn biển rộng đâu?

Kể từ lúc ta tình nguyện làm cảnh sát, cũng chừng năm năm chưa từng đi biển rồi, bởi vì bờ biến có quá nhiều kỉ niệm vui chơi cùng các ca ca, còn có dưỡng phụ… Người rất nhân từ, người mặc quần áo mát mẻ mùa hè, ngồi dưới mái hiên biệt thự, mỉm cười nhìn chúng ta. Cảnh tình ấy tựa như một bức họa, cho dù sau này, ta…

Ta nhắm mắt lại, nếu như người tốt cùng người xấu có thể sử dụng một tuyến phân chia rõ ràng thật tốt biết bao. Nhưng thực tế thì, trộm cũng có câu: Người tốt cũng có thể vi phạm pháp lệnh, ác nhân cũng chưa chắc chưa có tính thiện, dưỡng phụ hàng năm quyền tiền cho cô nhi viện, cũng cứu trợ rất nhiều người nghèo, phụ nữ và trẻ em. Ta nghĩ, nguyên nhân khiến cho ta tự cảm thấy mâu thuẫn chính là ta được xã hội đen nuôi dưỡng lớn lên. Cuộc sống ở đại viện Kim Ẩn Tổ, ta thấy được gì đó có thể so sánh với một cảnh sát bình thường là nhiều rất nhiều.


Nhưng chỉ là cảm thụ được quá nhiều, ta thường xuyên do dự. Mặc dù đang ở trong công việc, ta sẽ không nhường nhịn Kim Ẩn Tổ, nên điều tra, nên bắt giữ, ta cũng không nương tay. Nhưng nghe đến đại ca bị người Nhật Bản vòng vây, hoặc là Tam Ca đua xe bị tai nạn, ta vẫn bị hoảng loạn, lo lắng không dứt. Trong lòng ta, bọn họ là những người nhà quan trọng nhất.

Co đôi khi ta nghĩ rằng. Nếu như ta chẳng qua khi là một viên cảnh sát nhỏ. Tam ca, Nhị thúc, còn có rất nhiều người trong Kim Ẩn Tổ sẽ không vì thế mà bất hòa ta. Ít nhất, như vậy chẳng khác nào bỏ qua sự tình nguyên của mình, bị cuộc sống đè nén mà thỏa hiệp. Đó không phải là ta. Ta rất rõ ràng, ta sẽ không vì lực cản nào mà xuôi tay, ta không phải là người có thể nhẫn nhục chịu đựng, ta tự chủ được con đường của mình.

Một lúc sau, ta mở mắt, chống tay ngồi dậy. Hạ bộ đau nhói, bắp đùi đều có cảm giác đau đớn. Ta nghiêng đầu, nhìn tên đầu sỏ gây nên đang ngủ bên cạnh, nổi giận, nhưng cũng không thể tránh được.

Đại ca là khắc tinh của ta, ta đánh không lại hắn, hơn nữa nếu náo động sẽ lại bị hắn dạy dỗ một bữa ra trò…

Đại ca nghiêng thân, mặt hướng ta ngủ, cánh tay quơ ngang làm rớt gối cảu ta, tấm chăn tựu bết bát hơn rồi.

“Uy, ta lạnh quá! Ca!” Ta đẩy hắn, hắn vẫn ngủ say, thiệt là!

Ta nhớ được lúc rạng sáng trở lại khoang thuyền, khi đó ta cũng nghĩ sẽ xuống lầu bị đại ca cảnh cáo nói ‘ngươi không nghe lời ta…, ngươi sẽ xuống ngay, ta sẽ không quản ngươi’ Đại ca nhìn thẳng mặt ta, đôi mắt lộ ra hàn khí khiếp người, rất đáng sợ. Ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận như vậy, thế nhưng thật mất mặt… Khóc.

Đại ca vừa ôm ta nhỏ giọng an ủi. Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào trên gương mặt cùng môi của ta. Sau đó hắn bế ta lên giường, ôm ta, dụ dỗ ta ngủ.

…Ta với hắn hoàn toàn không có cách nào.

Hơn nữa, cho dù ta xuống lầu, có thể làm gì chứ? Ta là nằm vùng, trừ mấy hình ảnh khó coi, ta có thể hô to “Ta là cảnh sát” sao?

Ta không thể, ta biết đại ca tốt với ta.

Bộ dạng của đại ca khi ngủ khiến ta thất kinh. Mặc dù nói không có khó coi khi hắn trên giường bơi lội. Nhưng quả thực là không coi ai ra gì, chăn bị hắn đoạt lấy đi nhiều lần. Gối không phải là hắn túm nhét vào mặt thì cũng là ném xuống giường. Thấy vậy ta trợn mắt hốc mồm, hiền tị lại có thể nhịn cái tư thế ngủ này của đại ca sao? Hay là, trên giường của bọn hắn có nhiều gối, hai cái chăn?

Ta buồn bực vừa đau lại vừa mệt khó chịu, bởi vì mệt mỏi mà xuống giường nhặt gối. Xong ta kéo cánh tay đại ca ra, đưa vào dưới cổ. Chính vì nặng tay một chút, máu lưu hành không tốt, hắn tung mình, cũng rất thô lỗ đẩy ta ra…

Nếu như ta là hiền tỉ, ta đã sớm đuổi hắn rồi!

Ta xuất thần nhìn cánh tay bền chắc của đại ca, nhìn qua cũng đã thấy là rất mạnh, khó trách đánh người đau như vậy. Bả vai cũng rất rộng rãi, A… Cởi y phục lúc nào? Nhìn ***g ngực trần của đại ca, ta có chút đỏ mặt, giúp hắn kéo chăn lại “Ngô? Tiểu Phong?” Đại ca đột nhiệt tỉnh lại, bắt được tay của ta làm ta giật cả mình! “Cái gì?”

“Mấy giờ rồi?” Hắn hỏi, vẫn nắm chặt lấy tay của ta.

“Đại khái… khoảng bảy giờ.” Ta nhìn sắc trời một chút

“Nha…” Hắn trầm ngâm một chút, buông, bàn tay lục lọi cái gì đó dưới chăn, tay của hắn đụng đầu gối ta Ta không có mặc quần áo!

“Ca!” Ta đỏ mặt vuốt ve tay của hắn, hắn sửng sốt, từa hồ không hoàn toàn thanh tĩnh, tự nhủ nói “Điện thoại di động của ta…”

“Ở chỗ này.” Ta lấy từ khe giường, tìm ra điện thoài di động màu đen của đại ca, đưa cho hắn. Đại ca cầm lấy điện thoại di động, kinh ngạc chăm chú nhìn.

“Tại sao? Ta hỏi, đại ca mở mật mã điện thoại, ta cũng không có rình coi bên trong có tin gì.

“Ừ… Làn da cùng hình dáng cũng rất mê người.” Đại ca khàn giọng nói. Ta giờ mới phát hiện sự chú ý của hắn là ở vùng eo ta đi xuống, thừa dịp, ta đã kéo chăn che kín.

“Hơn nữa rất gợi cảm” đại ca nghiêm trang thuyết, cẩn thận nhìn vào nơi đó của ta “Ngươi không hề tồi”

“Ngươi đang nói nhăng cuội gì đó! Biến thái! Sắc ma!” Ta thẹn quá hóa giận xé cái chăn!

Đại ca mặc cái quần lót Ck màu xám tro, hơn nữa nơi đó hình như là… có phản ứng,ta ngu khờ nhìn chằm chằm hắn.

“Tiểu Phong” Ánh mắt đại ca híp lại. “Ngươi nhìn như vậy, có thể đem quần của ta cởi ra, muốn sờ cũng không sao”

“Ai muốn nhìn?” Ta mặt đỏ tới mang tai túm lấy cái gối, chợt vứt đến mặt hắn “Ghê tởm!”

Gối bay ngay giữa mặt đại ca, có thể không nghĩ tới, hắn ngồi hồi lâu không có phản ứng, đừng nói là chỉ như vậy cũng có thể đập ngất người?

“Ca?” Một phút đồng hồ đi qua, gối cũng như người không nhúc nhích, ta nơm nớp lo sợ ngang nhiên xông qua “Wow!” Gối chợt đánh vào mặt của ta, mắt ta nổ đom đóm, ngay sau đó người bị một lực lượng khổng lồ lôi xuống, té ngã lên giường. Đại ca nghiêng người, đem ta đặt ở trước mặt.

“Nói xin lỗi” Đại ca đè ép ta.


“Uy, ngươi cũng nện vào ta, tại sao muốn ta nói xin lỗi?” Ta không phục!

“Ngươi là ai mà ‘uy’!” Đại ca bất mãn nhìn ta, đang muốn nổi đóa, điện thoại di động vang lên.

Hắn nhìn ta một cái, khó chịu đón nghe điện thoại “Uy, Nhị thúc, ừ… Chờ một chút.” Đại ca bò dậy, đưa tay cầm lấy áo sơ mi trên tủ đầu giường, quăng cho ta “Đi tắm trước, ta sẽ cùng ngươi tính sổ”

Ta liếc mắt, mặc áo sơ mi vào. Nhị thúc sáng sớm đã gọi, nhất định là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Đại ca sẽ không để cho ta nghe thấy.

Ta xuống giường, đi chân không bước lên thảm, đại ca thấm giọng nói trong điện thoại “Tiểu Phong? Hắn ở chỗ này của ta… Tại sao? Này là chuyện riêng của ta!” Thanh âm đại ca nghe lạnh như băng “… Ta hôm nay trở về, vừa vào hội đàm phán giải quyết chuyện của ngươi… Biết rồi!”

Sau một thời gian trầm mặc, đại ca lộ ra vẻ không nhịn được, hai mắt bốc lửa. “Nhị thúc, là bởi vì ngươi là trưởng bối của ta, nhưng ta muốn ngươi nhớ rõ ràng ai mới là bang chủ! Ta lúc nào đã cho người cái quyền nhúng tay vào chuyện riêng của ta như vậy?”

Phát giác không khí không đúng, ta rón rén kéo cửa phòng tắm, đột nhiên nghe đến đại ca nói một câu như vầy “Ta cùng Tiểu Phong chưa ngủ nữa…” Ta nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Ta lấy tay đè chặt bộ ngực. Trái tim vẫn mãnh liệt đập không ngừng. Ta không biết làm sao, ta biết là đại ca không thích Nhị thúc, nhưng làm như vậy cũng quá…

Ta thấp thỏm bất an dựa vào cửa phòng tắm. Từ trong gương nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của đại ca, bỏ máy điện thoại của Nhị thúc rồi, hắn gọi một cú điện thoại, nhỏ giọng nói. Không liếc về phía bên ta dù chỉ một lần “Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy?” Hắn nhíu chặt lông mày như ngọn núi, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Sau hắn cúp điện thoại, trầm tư một chút.

Khi hắn ngẩng đầu, nhìn vào hướng phòng tắm. Ta thấy như hắn đang có suy nghĩ trong ảnh mắt, lòng ta bỗng nhiên ngừng lại, vội vã dời tầm mắt đi.

Đại ca xuống giường, sải bước hướng phòng tắm đi tới, tinh thần ta không yên dời vòi nước nóng đi chỗ khác. Ngón tay bị nóng, vừa bối rối hướng về nước lạnh.

Đại ca đẩy cửa phòng tắm đi đến, ta không quay đầu lại. Toàn thân băng bó quá chặt chẽ, ta chưa từng khẩn trương như vậy. Cả ngón tay cũng không nghe lời, đóng hai lần mới đóng kín vòi nước.

“Tiểu Phong” đại ca đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy ta, hôn bờ vai của ta từ từ đi xuống rồi buông ra.

“Tại sao ” ta vừa muốn mở miệng, đại ca đã giành nói ” Xảy ra chút chuyện, sau cảng ta liền phải xuống thuyền, trờ về Seoul. Ta sẽ bảo A Kiệt đưa y phục cho ngươi, hắn sẽ đưa ngươi về nhà. Vũ trường của Lý Hàn, ngươi không nên đi.

“Tại sao?”

Đại ca không trả lời.

Ta cảm giác mình rất ngu, chuyện tình của hắn đạo, làm sao đại ca nói với ta được. Nhưng là cứ như vậy, ta muốn hỏi chuyện tình nhưng không mở miệng được rồi ‘tại sao ngươi nói với Nhị thúc như vậy?’ Ta cúi đầu, lặng im nhìn bồn tắm.

Đại ca hướng về phía ta tắm, hắn không thích dùng bồn tắm, bởi vì bồn tắm quá nhỏ. Hắn có thọi quen tắm ở ao nước trong nhà, hoặc là trong sân, trực tiếp dùng nước giếng tắm dội.

Bất quá, trong bồn nước ấm, lúc ta thấy nước nóng lên rồi. Ta quay đầu lại, đại ca hẳn là rửa tắm nước lạnh a.

Bỗng nhiên, ta bị đại ca kéo tới, dòng nước chảy xiết dội xuống, ánh mắt cũng không mở ra được, đại ca giơ lên đầu của ta, mãnh liệt hôn ta!

“A…” Không cách nào thở được, không cách nào mở mắt, Lúc hắn xâm nhập mút vào nhiệt độ đột nhiên tăng, đại ca tựa như vĩnh viễn hôn lấy ta, tham lam yên ổn môi của ta. Thân thể của hắn dính sát vào thân thể ta, bỏng đến dọa người.

Ta bị hắn cố kéo đi.

“Mặc dù điều hắn nói với Nhị thúc không phải là sự thật” Đại ca ở bên tai ta vẫn nói nhỏ “Nhưng là tiếp theo, ta sẽ nhường ngươi trở thành người của ta, ta sẽ không nhẫn nại nữa rồi…”

Đại ca cởi áo sơ mi ướt đãm của ta, cùng nhau tắm rửa, mặt của ta đỏ bừng, không cách nào suy tư…

Sau hai tuần Cục cảnh sát Trung Thành, tổ hình sự.

Ta cuộc hai chân lên, ngồi trên ghế làm việc mà ngẩn người, thấy phòng làm việc phía trước. Miểng trưởng phòng hé ra trong tay hắn đúng đưa chính là tờ hộ chiếu nước Nga ta trộm trên du thuyền của Lý Hàn.

“Hà Phong, ngươi thất tình à?” Trịnh Bân lung tay trước mắt ta một cái, ta đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn hắn, “Tại sao?”

Trưởng phòng nhìn ngươi lúc khỏe mạnh” Trịnh Bân chỉ chỉ phía trước “Hai mắt ngươi đăm đăm, thật giống như lão bà chạy cà nhắc”

“Người nào là lão bà chạy cà nhắc?” Ta hung hăng trừng mắt với hắn một cái “Chớ nói nhảm!”

Ta nhìn về phía trước, mặc dù chỉ thất thần trong chốc lát. Nhưng ta biết trưởng phòng đang nói cái gì. Bởi vì ta cùng Trịnh Bân là những người phụ trách chủ yếu trong vụ này.

Ta trộm hộ chiếu trên thuyền Lý Hàn, là hộ chiếu giả. Mặc dù được làm giống y như thật, nhưng nhìn qua kính hiển vi điện tử, nhìn đến màu sắc rực rõ ở tầng áp cũng như đường viền dọc theo không phù hợp. Đây là hộ chiếu giả điển hình dành cho những người nhập cảnh phi pháp lấy hình người khác dán vào tại cảng hàng không.


Chúng ta lập tức liên lạc cùng cảnh sát quốc tế. Sau đó biết tên cô bé này, nàng gọi là Mã Lâm Na – 18 tuổi, đại học nghệ thuật tại Moscow, bởi vì lạm dụng thẻ tín dụng, tiêu xài hoang phí nên bị nhiều ngân hàng xiết nợ. Mã Lâm Na cùng đường, cha mẹ nàng nói rằng nàng đã mất tích.

Nhưng tiến thêm một bước đặt chuyện nghi vấn ra. Mã Lâm Na mượn lãi suất cao, dùng để hoàn lại tiền nợ ngân hàng, nhưng mượn tiền có hạn, căn bản không cách nào trả hết nợ thẻ tín dụng. Hơn nữa lợi tức càng tăng, làm cho nợ nầng của nàng càng nhiều, vì trả tiền, Mã Lâm Na gia nhập tổ chức Mafia, nhập cư trái phép vào Hàn Quốc đi làm, nghe nói là làm phục vụ quầy rượu. Nhưng có người ở làng chơi từng gặp nàng, sau thì không rõ nữa.

Trừ lần đó ra, Ma Lâm Nã có một bạn học chung, cũng vì nợ nần thẻ tín dụng đã mất tích đầu năm. Cảnh sát hình sự quốc tế hoài nghi đây có thể là kế hoạch buôn bán thiếu nữ. Ta thông qua máy tính hợp các dữ kiện, phát hiện phía trên du thuyền cô bé người anh chính là bạn học của Mã Lâm Na.

Tổ hình sự ngày đêm theo dõi Lý Hàn, phát hiện hắn ở vũ trường thường không có các khuôn mặt những cô bé ngoại quốc. Hành tung các cô bé này bí ẩn, nóng nảy sẽ hỏng chuyện.

Lý Hàn rất có thể đã tăng thiết lập một cứ điểm ở Hàn Quốc, đồng thời lừa thêm nhiều thiếu nữ nước Nga tới Hàn Quốc, từ chuyện phi pháp. Như chiếc du thuyền, hột xoàn, cón có những phi vụ làm ăn phi pháp cũng đã có thể giải thích hợp lí. Đây không phải là tiền của Lý Hàn, mà là tiền của bọn mafia Nga, bọn chúng là bọn buôn người.

Thứ năm tuần trước, chúng ta đánh bất ngờ vào vũ trường Dark House của Lý Hàn, giải cứu bốn cô bé ngoại quốc. Nhưng các nàng không làm chứng bất luận là kẻ nào, một câu cũng không chịu nói. Chúng ta chỉ có thể xét hành vi nhập cảnh phi pháp, tạm giam các nàng, về sau tùy viện kiểm soát phạt bao nhiêu tiền cũng như trục xuất.

Lý Hàn cùng Hắc Quỷ cũng bị tạm giam bảy ngày. Bởi vì bọn ho thu dụng người nhập cư trái phép. Đối với việc tra hỏi Lý Hàn. Hắn phủ nhận hết thảy, nhưng nhìn đến hộ chiếu giả kia, hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Bởi vì bằng cớ chưa đầy, sau khi nộp tiền bảo lãnh Lý Hàn cùng Hắc Quỷ được luật sư mang đi. Nhưng vũ trường của hắn bị phong bế, còn bị hạn chế xuất cảnh.

Chuyện cũng chưa xong, đây chỉ là bước điều tra đầu tiên mà thôi, cảnh sát hình sự quốc tế thu thập tài liệu các thiếu nữ, chúng ta thì điều tra làm thế nào các thiếu nữ ngoại quốc nhập cảnh được. Truy xét những đường dây mua bán, các đối tượng khả nghi…

Duy khác một việc là, chúng ta không thể tìm được Khương Nguyên Tuệ, ta chỉ gặp qua nàng một lần, sau không còn gặp nữa. Nhật kí điện thoại của Lý Hàn có một tin nhắn hỏi viết “Bến tàu ra hàng.” Chúng ta hoài nghi nàng đã bị bán ra nước ngoài.

Liên lạc cảnh sát hình sự quốc tế, gia tăng truy xét tung tích Khương Nguyên Tuệ cũng như người làm hộ chiếu giả. Thông qua hắn hẳn đây là một nơi quen thuộc, chúng ta hoài nghi có nội ứng. Hoặc đã từng chế giả bởi những phạm nhân trong ngục.

Chúng ta truy xét đến cuối năm ngoái. Có một người nữ trung niên liên tiếp gặp mặt Lý Hàn, mười ba năm trước đây, Kim Mỹ Châu xinh đẹp đã làm việc ở cty hàng không XX, lợi dụng chức vụ giúp người nhập cư trái phép. Sau sự việc bị bại lộ, bị bắt bỏ tù 12 năm.

Nếu như đoán không sai, Lý Hàn hẳn đã cùng nàng hợp tác, hai người vì đồng tiền giết hại nhiều thiếu nữ. Ta liền hết sức tức giận, Trịnh Bân bảo ta không hành động theo cảnh tình. Nhưng ta không có biện pháp khống chế ngọn lửa giận trong ngực mình, từ lúc bắt đầu điều tra ta cũng chưa về nhà.

“Cây đổ bầy khỉ tan, Kim Mỹ Châu hẳn là đã trở về nhà mở tiệm tạp hóa, chúng ta đã phái cảnh sát đi điều tra. Kim Mỹ Châu mỗi lần đi bộ, chúng ta lập tức thu vòng vây cùng Lý Hàn uống trà” trưởng phòng quét mắt chúng ta “Dĩ nhiên, là chén khổ trà! Đừng làm cho hắn ra khỏi được đây! Cũng muốn đám Nga kia phải trở về nước!”

Mọi người hiểu ý ra sức gật đầu.

“Giải tán, Trịnh Bân” trưởng phòng kêu lên “ICPO đang tới đây, ngươi đi vào làm phiên dịch” Ta vội vàng giơ tay, “Trưởng phòng, ta cũng có thể”

“Ngươi đi về nhà!” Trưởng phòng trợn mắt nhìn ta một cái. “Ngươi khiến phòng làm việc của ta thành nhà của ngươi, tiểu tử thúi, đi tắm, ngủ say một giấc đến, nước miếng dính trên ghế salon cũng là…”

Trong phòng làm việc cười vang, ta lúng túng thả tay xuống, Trịnh Bân cười vỗ vai ta “Đi về nghỉ ngơi đi, ngươi đã hơn một tuần lễ không có về nhà, chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý tốt. Có tiến triển sẽ gọi ngươi”

“Được rồi…” Cũng quả thật nên về nhà, ta gật đầu, thu bàn làm việc lại. Thật ra thì cục cảnh sát có một phòng tắm nhỏ cho cảnh sát có trách nhiệm sử dụng. Toàn những thứ tất thối, túi nhưa, dầu gội đầu… Vĩnh viễn cũng không thể sạch sẽ được.

Ta lấy cái áo khoác lông dê cùng cái nón bảo hiểm cưỡi trên xe motor.

“Đi cẩn thận” Người trong phòng làm việc cáo biệt ta, ta đỉ ra cửa phòng làm việc. Đi xuống bãi đậu xe dưới thang máy,

“Hà Phong, rốt cuộc ngươi cũng về nhà”

“Hoạt động sinh nhật, Hà Phong, ngươi rảnh rỗi thì lên tới tầng cao nhất phòng khiêu vũ thử hát nha”

“Hà đại suất ca, một mình ngươi à, Trịnh Bân đâu?

Từ lầu 7 đến dưới bãi đậu xem vẫn có người chào hỏi cùng ta, ta mới nhớ qua một tuần nữa là ngày lễ. Giáng sinh năm trước các ca ca vẫn chuẩn bị quà cho ta, năm nay sẽ là gì?

Cà vạt? Nước hoa? Kính mát? Đá quý ta không mua nổi. Nhưng những thứ đó các ca ca cũng không thiếu, hay là một đồng hồ đeo tay danh tiếng thay thế?

Hàng năm cũng đại lễ. Là ngày hội tụ của Kim Ẩn Tổ. Ngoài ra, Nguyên Đán, Năm mới. Cũng là Kim Ẩn Tổ cử hành đại yến hội, muốn mời hắc bạch hai nhà, hết sức long trọng. Dưỡng phụ có đưa ta rất nhiều lễ vật cao quý, xe thể thao, biệt thự, cổ phiếu, cũng cho ta ngồi ở tay phải của hắn, cùng hắn chiêu đãi khách nhân.

Ta nghe nói dưỡng phụ lúc trẻ không không có nhiều tình cha con. Cho nên, tin đồn ta là đứa con yêu của người càng ngày càng lan rộng. Không ai nghi ngờ gì, bất quá ta cứ hưởng thụ… tình cảm phụ thân thương yêu tiểu nhi tử, hành tung quỷ bí, thường xuyên “ngã bệnh” cũng không công khai lộ diện nhiều. Ta nghe nói, có vài tổ chức muốn thông qua ta mà nịnh bợ phụ thân, nhưng đều bị đại ca ngăn lại. Những lễ vật kim bạc trắng kia cũng bị đại ca gửi về hết thảy.

Nói thật, nếu như không có đại ca, cuộc sống của ta có thể đã không thể nào tự tại trôi qua như vậy.

Ta vừa đi, vừa nghĩ đến quà giáng sinh, chạy xuống chỗ đậu xe nhích gần tới cửa ga-ra. Ta đi tới thấy A Bá lên tiếng kêu gọi, Ta đã chiếc chống lên, đang muốn đội nón an toàn, thấy A Bá kinh hoảng đứng lên.


“Ừ?” Ta nghe thấy thanh âm xe gắn máy chói tai, từ bãi đậu xe phương khác chạy nhanh tới, còn thêm vài cỗ xe khác. Ta cảm thấy có điều không lành, lập tức đội nón an toàn lên, cài chìa khóa.

Xe gắn máy phát ra thanh âm kì quán, thật giống như động cơ không cách nào đột lửa, ta nghi ngờ khom lưng xuống, bu-ji hư.

“XX!” Ta tức giận mắng một câu, xuống xe, nghĩ đến cửa sau gần đó chạy trốn. Nhưng đã muộn, bốn cỗ xe honda với tốc độ điện chơp bao quanh lấy ta. bọn họ có tổng cộng 7 người. Cầm thiết côn, mang nón bảo hiểm màu đen, phía dưới nón bảo hiểm giống như mang mặt nạ. Ta nhìn không thấy mặt bọn chúng, bọn chúng đột nhiên gia tăng chân ga. Một bên xoay quanh vây bắt ta. ta gắt gao trừng bọn hắn!

Đột nhiên, một nam nhân phía sau giơ thiết côn lên, hướng vào ót ta dùng sức đập tới. Ta vội vàng mau né đi, nhưng bên phải đâm xuống một thiết côn. Đột nhiên bắp chân đau nhức, có một người đàn ông quăng khóa sắt quấn lấy chân của ta.

Hắn dùng sức lôi kéo khóa sắt, ta té ngã trên đất, bị hắn lôi đi vài mét. Những cỗ xe khác vây quanh ta.

Có người cầm thiết côn đâm bờ vai cùng tay ta, ta tức giận nhìn chằm chẳm hắn. Nởi xa truyền đến tiếng khởi động của xe hơi, ta ra sức giãy giụa đá văng khóa sắt. Một cây gậy hung hăng đánh lên cái ót của ta, rất đau… Lỗ tai ong ong, ta thấy được máu theo cổ tràn xuống. Ta cố chống đỡ, nhưng phía trước càng ngày càng đen dần.

“Uy, có người đến, đi mau!”

Trước khi hôn mê, ta cảm thấy mình bị bọn họ kéo, áp lên xe gắn máy.