HÀ NỘI - TÌNH NHÂN

PHẦN I - Chương 10

Bầu trời thâm xì mọng căng lên như mảnh vải mưa đang ủ nước. Chớp nhoang nhoáng chạy dọc ngang trên không trung và tiếng sấm ì ùng phía xa xa chốc chốc lại rộ lên như âm thanh phát ra từ mặt trống cái rung lên bởi dùi gỗ mít có một đầu múp lên đang nằm trong tay đứa trẻ nghịch ngợm, khó bảo. Không gian tưởng như sắp được tắm gội bởi một trận mưa rũ rượi nhưng ngược lại trên mặt đất tất cả như đang cong lên bởi sự khô rang, hầm hập trong làn không khí đặc quánh, bụi bặm như chỉ chực chờ một mồi lửa là bùng lên một đám cháy ghê gớm thui rụi đi mọi thứ trên thế gian này. Nhưng rồi thật bất ngờ cây cối đang ũ rũ, chết lặng trong sự mệt mỏi chán chường bỗng đột ngột lồng lên như những kẻ sung sức bắt vào sự hứng tình bởi trận cuồng phong từ đâu thốc đến. Hơi lạnh của nước cũng nhanh chóng không kém phả vào không gian cằn cỗi, bao trùm lấy nó làm mềm lại những gì đang căng cứng. Rồi những giọt mưa đá nhỏ như những hòn bi ve trong suốt bỗng ào ạt đổ xuống một cách tàn nhẫn. Khi rơi xuống mặt đường những hạt mưa đá đó lại nẩy lên tâng tâng một cách trẻ trung như để diễu cợt mặt đất già nua.

- Chà chà, rát ra phết. Anh nhìn thấy không? Y hệt như đá trong hiệu giải khát đây này. Rơi hết vào đầu, vào vai em rồi. Vân bỗng kêu lên mặc dù mắt cô mở to, căng tròn thích thú nhìn những viên đá trong suốt nhẩy tưng từng trước khi nằm im lìm trên mặt đất.

- Em phải đứng vào đây chứ. Long mấy lần định nắm lấy tay cô em người bạn thân kéo vào. Nhưng nhìn thấy làn da vai trắng muốt lộ ra vì áo ướt anh lại dừng lại. Anh hạ giọng thấp hơn. Lui vào một tí đi mưa đá chứ có phải mưa thường đâu. Trúng vào người không những đau mà có khi còn bị thương đấy. Kìa anh bảo đấy.

- Anh trông kìa. Vân hình như không để ý đến lời cầu khẩn của Long. Cô vẫn liên tục tấm tắc, xuýt xoa. Đẹp quá thôi mất. Khen một chặp cô gái chợt nhớ ra điều gì bèn bảo. Hay là mình cứ đạp xe về, chứ không trời tối mất.

- Không được. Đi ra ngòai bây giờ nguy hiểm lắm. Nhỡ có cục đá nào to tướng rơi vào đầu thì thật tội vạ. Em thấy không. Mưa ngày càng to đấy.

Vân im lặng, mắt chăm chú nhìn ra đường, tay vẫn giơ ra hứng những hạt mưa thuỷ tinh rơi xuống biến thành những sợi mành thuỷ tinh bao quanh căn lều vắng. Tiếng nhót nhét, tiếng bánh xe nghiến trèo trẹo cùng tiếng trò chuyện rả rích của tốp người đen kịt tùm lum những tấm áo tơi xơ xác kéo chiếc xe bò nặng chịch từ phía cuối con dốc của con đường nhỏ ráp với liền với mạn hồ. Thỉnh thoảng những làn chớp xanh lết loá lên soi rõ màn mưa loang loáng dường như ngày một dầy hơn từ trời cao đang phủ xuống mặt đất. Vân đang mê mải ngắm mưa thì bất ngờ người cô ớn lạnh. Có tiếng chuột lích rích đâu đó. Cô rùng mình. Cảm giác sợ hãi bao phủ. Dạo còn bé có lần anh Phong cùng cô được ba đưa vào Bách Thảo chơi. Đến chuồng con báo gấm hai anh em đang trố mắt nhìn con vật to lớn nhưng thon thả và mềm mại uốn éo thân mình đi đi lại lại đầy vẻ tức tối trong lồng sắt. Đôi mắt to tròn của nó chốc chốc chốc lại ngước lên gườm gườm nhìn đám người lố nhố đứng kín mít tường. Bất chợt Vân kêu thét lên khi từ trong cái hang xi măng người ta cố đắp giống hình một rải gò loang lổ những vệt sơn giả màu cỏ dại mọc một con chuột nhắt chạy vọt ra đảo cặp mắt lơ láo nhìn rồi nhanh như cắt nó cắp lấy miếng thịt vụn vương ngay dưới hàm răng nhe ra của con báo gấm. Nghe tiếng thét của Vân ba cô đang cúi mình châm điếu thuốc lá quay đầu nhìn lại.

Cái gì thế mà sợ thế con?

- Có gì đâu ba. Chỉ có con chuột nhắt bé tẹo… Thế mà.. Ba nhìn cái Vân kia. Trông nó sợ quá, mặt mũi xanh lét cả ra kìa. Phong vừa cười ngặt nghẽo vừa chỉ vào con vật bé xíu đang chạy đi chạy lại trước mũi con vật chúa tể của rừng xanh.

Dắt em ra đi. Đừng để em sợ quá.

Vân lệt xệt đi theo anh Phong, chốc chốc lại ngoảng lại hoảng hốt. Có lẽ trên đời này chuột là giống vật cô sợ nhất. Làm sao tạo vật lại có thể sinh ra một con vật mà từ bộ lông dường như lúc nào cũng ướt sườn sượt cho đến chiếc đuôi bé xíu luôn luôn ngọ nguậy, hàm răng bé xíu, trắng tởn luôn nhe ra để sẵn sàng cắn bất cứ thứ gì nó gặp trên đường. Lại còn muì của nó nữa chứ Thật khủng khiếp. Chả cứ là chuột chù mà Vân nghe nói là giống chuột có mùi hôi khủng khiếp mà ngay bất kì giống chuột nào kể cả chuột nhắt, thứ chuột bé xíu lúc nào cũng lấm lét dường như sợ tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng bò thoăn thoắt trên bàn thờ ngay dưới bệ tượng Đức mẹ đồng trinh đang bế chúa hài nhi, huống hồ là giống chuột cống đêm đêm đi lại sột soạt kiếm ăn nơi cống rãnh đều có thứ mùi khủng khiếp đến thế. Một thứ mùi không ra thối, không ra gây, thực khó định rõ, chỉ biết đó là thứ mùi mà chỉ cần ngửi thoáng qua người ta đã xây xẩm mặt mày, cổ gờn gợn như chỉ chực nôn thóc nôn tháo những thứ có trong dạ dầy. Còn bây giờ. Vân gần như quên hết những hạt mưa đá trong suốt giờ thoáng một chút lấp lánh vì phản chiếu màn ánh sáng yếu ớt hắt từ mạn thành phố lên. Hình như tiếng chuột lích rích ngày càng to. Đúng rồi cả tiếng chân của không chỉ là một mà đâu như của hai con, hay ba con không biết. Vân thu người. Cổ rụt, hai tay cố thu lại như để thân hình càng nhỏ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Cả người cô run lên vì ớn lạnh. Tiếng chân và tiếng kêu của giống vật khủng khiếp càng như to dần để uy hiếp cô.

- Em làm sao thế, Vân?

Nghe tiếng Long hỏi khẽ cô gái rùng mình im lặng lắc đầu. Chân cô như nhũn ra tưởng như không đỡ nổi thân hình. Tiếng lích rích ngày càng tăng, rồi bất đồ cô gái hét thật to, rồi đổ xập xuống. Rất may lúc đó đôi tay người con trai dang ra, ôm gọn thân hình người con gái. Bây giờ thì đến lượt chàng trai bồn chồn khi cúi nhìn vào khuôn mặt lờ mờ trong đêm với đôi mắt nhắm nghiền. Mặc dù là chàng trai đã có vợ và không lạ lẫm gì đàn bà, con gái nhưng với Vân. Một cơ thể con gái trinh nguyên, chắc lẳn, ướt rượt đang toả ra thứ mùi vị thật khó tả nhưng đầy sức quyến rũ làm đầu óc chàng trai như mụ mẫn hẳn đi. Long đờ người trong khoảng khắc, rồi như một sự tự nhiên được thúc đẩy từ trong sự sâu thẳm nào đó, anh cúi xuống lặng lẽ đặt môi mình lên đôi môi run rẩy của cô gái, hai bắp tay xiết chặt. Có lẽ những động tác đó là hành động mà định mệnh xui khiến, hay chính xác hơn là hành vi thiên định được xắp đặt từ tiền kiếp. Cô gái rùng mình khi nhận ra nụ hôn ngọt ngào và vòng tay của người đàn ông. Lập tức một luồng điện lạ kì chạy suốt cơ thể khiến cô run rẩy. Vân hoảng hốt bởi sự trớ trêu mà Đức Chúa lời ở vời vợi trên thẳm xanh không bao giờ cho phép. Cho dù người con trai được tạo thành từ chiếc xương sườn của A đam, nhưng con trai sinh ra để làm chồng, làm lái tim của người vợ. Còn người con gái tồn tại trên mặt đất này là để làm máu thịt của chồng. Mối quan hệ này chỉ duy nhất có trên đời. Đó là sự giàng buộc và sự thuỷ chung từ lúc được cha làm phép và chú Jêsu linh thiêng chứng giám cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vĩnh biệt trái đất này. Anh Long là bạn anh trai mình, anh ấy lại có gia đình, chị Diễm đấy. Vậy thì hành động yêu thương gắn bó này hoàn toàn là không thể được. Hơn nữa, anh Long lại không phải con dân nước chúa. Sự khác biệt đó đúng là một sự ngăn cách giống như một con hào. Không, đó là một dòng sông mênh mông giống như dòng sông Cái mà trong lần đi tiếp tế cho anh Phong và anh Long khi hai anh trốn lính phía trại đào Nhật tân. Thế mà mình lại đang nằm gọn trong đôi tay của anh Long, đôi môi mình đang áp vào với vẻ khao khát (nghĩ đến đây Vân cảm thấy mặt mình đỏ lựng trong đêm vì nhận ra trạng thái thầm kín, đáng sợ thực sự của mình)vào đôi môi ham muốn và say đắm của người đàn ông. Vân cựa mình, định lấy đẩy mạnh vào vầng ngực rắn chắc của Long cố vươn dậy nhưng ngay lập tức cô cảm thấy người cô như nhũn ra dường như không còn chút sinh khí nào. Nỗi sợ hãi cùng niềm khát khao kì quặc đã lấy đi tất cả sự gắng gỏi của Vân. Cô nhắm nghiền mắt lại định buông xuôi, phó mặc thì ngay lúc đó dường như đôi môi của người con trai càng xiết vào mạnh hơn bởi một sự đam mê bản năng khó cưỡng. Rồi bàn tay của gã trai có vợ xoa mạnh trên thân thể của Vân. Cô hốt hoảng cố ngọ nguậy để cưỡng lại cảm giác đáng sợ đang rõ dần bao phủ toàn bộ con người cô. Hai bàn tay Vân chới với cố đẩy bàn tay người đàn ông ra, đôi bàn chân định đạp mạnh xuống đất, nhưng lại rơi vào khoảng không trống rỗng. Đầu cô vừa cố cất lên vừa lắc thật mạnh để lẩn tránh một thứ mà cô đang hoảng hốt nhận ra. Đó chính là nỗi sợ nhất trên thế gian này- Sự quyến rũ ghê gớm nằm sâu, tiềm ẩn trong cơ thể bất kì người con gái. Miệng cô muốn mở rộng gào thật to để báo cho mọi người sự ghê gớm nào đó đang đến đe doạ sự thanh bình, yên ổn và sự trinh trắng linh thiêng của người con gái. Nhưng hình như chỉ là sự cưỡng lại tuyệt vọng. Tất cả đã muộn và mọi sự đã an bài. Vân nhắm nghiền mắt lại để rồi bất chợt cô thấy thân thể mình như bị một lưỡi cưa vừa sắc vừa cùn xẻ dọc chia làm hai. Ngay lập tức một cơn đau ghê gớm hiện rõ dần cùng một cảm giác tựa cô đang vừa được uống một thứ nước thần thánh làm cô mất hết cảm giác hoảng loạn, đau đớn để chìm sâu vào sự buông xuôi và sự ham muốn kì quặc. Một vực sâu rộng hoắc mở rộng, hun hút một mầu đen mênh mông trong đó thỉnh thỏang loé lên những đốm sáng giống như lân tinh, hay hào quang bao quanh vầng trán cao cả của Đức Mẹ. "Thế nàythì chết mất, chết mất. Jesuma, lạy chúa tôi". Miệng cô gái thì thào một cách vô tri trong khi lưng cô ngày càng bị xiết mạnh vào thân cây. Aó sống bị cuộn lên một cách hớ hênh. Nhưng mọi thứ bây giờ đều bị đè nặng và tan biến sau nỗi đam mê và sự xấu hổ đan xen nhau. Hai tay cô gái thoạt đầu liên tiếp đập mạnh vào vầng ngực của người con trai nhưng rồi hai tay ấy biến thành vòng đai quấn quanh lưng anh ta xiết mạnh. Cặp môi khi bị hở ra vẫn thảng thốt một cách vô tri "không được, không được". Quầng ánh sáng mờ từ phía thành phố nhoà đi. Nước mắt ướt đầm mặt Vân. Dường như sau cơn mơ gần như vô thức sinh ra bởi sự đau đớn khủng khiếp và sự mê hoặc kỳ quặc ấy, Vân gượng dậy, tỉnh dần. Sức lực trong con người cô gái vài phút trước dường như biến đi đâu thì nay trở lại. Cô đẩy mạnh chàng trai đang ghì chặt lấy mình, cô rùng mình nhận ra cái lạnh chụp lấy đôi chân, cô hoảng hốt kéo vội cạp quần hớ hênh tụt xuống từ lúc nào, đoạn ngồi thụp xuống oà khóc. Tiếng khóc bật ra thành từng chuỗi nức nở đứt đoạn.