Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 22

Sau khi trở lại ký túc xá, A Trà vẫn có chút hoảng thần.

Hải Uyên thay A Trà đem sách nên đọc lấy ra, sau đó giúp hắn đánh dấu chú âm, rồi đưa sách đến trước mặt A Trà, nói: “Đọc sách.”

Ngồi trên giường Hải Uyên, A Trà ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt Hải Uyên vẫn không tốt lắm, chắc còn sinh khí chuyện A Trà ở bệnh viện vứt bỏ hắn, trộm tới xem Nhật Thanh.

A Trà cũng không muốn ở trước mặt Hải Uyên tiếp tục đề này, vì thế hắn thở dài, cầm lấy sách Hải Uyên dùng tờ giấy nhỏ dán lên phạm vi bài học, cố gắng đọc ký hiệu chú âm, trước học chữ mới, sau đó học từng câu chữ trong sách.

Này đó Hải Uyên đều có cho giải thích hắn, nên chỉ cần hồi tưởng một chút liền nhớ rõ ý tứ.

Trên chiếc giường đơn hai cái đại nam nhân chen chúc nhau. Hai người đều gập chân, đem sách giáo khoa đặt trên đầu gối mà học.

Bút máy trong tay A Trà đổi tới đổi lui, rất nhanh liền quên đi chuyện vừa rồi nhìn thấy Trạch Phương, cấp tốc dung nhập vào thế giới trong sách.

A Trà rất thích đi học, nhìn sách giáo khoa đầy chữ, hắn sẽ cảm thấy thực vui vẻ. Mà mỗi khi hắn đem những thứ Thiên Tuế chỉ hắn, chú âm Hải Uyên thay hắn viết từng chữ từng chữ ghi nhớ, cái loại khoái hoạt này thật không có ngôn ngữ nào hình dung được.

Hơn năm mươi năm như người mù nửa chữ cũng không biết, không ngờ hiện tại lại có cơ hội đọc sách viết tự, hơn nữa còn có Thiên Tuế cùng Hải Uyên hai người kiên nhẫn dạy hắn.

A Trà lại thở dài, cảm thấy như vậy thực thỏa mãn.

“Toán học làm sao bây giờ?” A Trà đột nhiên nhớ tới nan đề này. Đám ký hiệu cứ đổi tới đổi lui, hắn căn bản không cách nào nhận ra.

“Bảng cửu chương đã học chưa?” Hải Uyên xoay người, phân thần hỏi.

“Học rồi.” A Trà nói.


“Đến lúc đó cứ chiếu theo đề mục toán học Thiên Tuế đã khoanh vùng trong sách giáo khoa, từng cái từng cái học thuộc, ta sẽ dạy ngươi công thức tính thế nào.” Hải Uyên nói.

“Hảo.”

Ngày mai lão sư sẽ có mấy tiết không lên lớp, Hải Uyên cảm thấy bản thân đủ thời gian dạy A Trà. Học sinh này thoạt nhìn tuy ngốc ngốc, nhưng trí nhớ tốt cực kỳ, dù sao học hết toàn bộ cũng không vấn đề, những mục Thiên Tuế chọn đại khái trên 80% đề thi.

Cho dù A Trà thật sự thi rớt cũng không quan hệ, bọn họ còn có cơ hội thi lại. Đề mục thi lại cùng lần này cơ hồ giống nhau, cho nên hắn tuyệt không lo lắng cho A Trà.

Hôm nay, hai người bọn họ đọc sách đọc rất khuya, thẳng đến kim đồng hồ báo thức chỉ hai giờ, vẫn còn tiếp tục đọc sách. Mắt A Trà cơ hồ mị lên, thân thể lắc lắc lắc, đầu nghiêng bên này ngã bên kia, cơ năng trong đầu tất cả đều đình chỉ, không thể vận chuyển.

A Trà cho tới bây giờ chưa từng ngủ khuya như vậy, trước kia đại khái hơn chín giờ hắn liền đi ngủ, rạng sáng hai giờ này cũng rất ít khi tỉnh dậy.

Đầu của hắn lắc a lắc, cuối cùng dừng trên vai Hải Uyên, miệng đánh cái ngáp, bắt đầu ngủ gật.

Hải Uyên nhìn đồng hồ báo thức, phát giác đã khá khuya, bản thân cũng có chút buồn ngủ, vì thế đem sách giáo khoa trong tay A Trà ném tới đệm chiếu A Trà đã sớm trải tốt dưới giường, sau đó đẩy A Trà về bên phải, để A Trà ngã vào gối đầu của hắn.

“Ngủ một chút đi.” Hải Uyên cảm thấy hai người dùng chung một cái giường đơn có chút chật.

A Trà mơ mơ màng màng hướng bên cạnh động động.

Hải Uyên kéo chăn bông che cho hai người, cánh tay bị thương cũng thật tự nhiên đặt trên người A Trà.

“Yêu ” nguyên bản mèo nhỏ đang nằm trên giường của A Trà đột nhiên mở mắt, hướng bọn họ 喵喵 (meo meo) kêu.

“Như thế nào, ngươi cũng muốn lên sao?” Hải Uyên hỏi.

“Yêu ” con mèo nhỏ vươn chân trước, thật cẩn thận nhào tới đầu giường bên cạnh, nhưng mới ra sinh mấy tháng, chân thật sự quá ngắn, cũng không có khí lực nhảy lên trên, nên chỉ có thể ở phía dưới đáng thương hề hề kêu không ngừng.

Hải Uyên cúi đầu nhìn con mèo nhỏ vài lần, lo lắng một lát, mới lướt qua thân mình A Trà, đem mèo nhỏ túm lên.

Hắn đặt mèo nhỏ ở trong lòng A Trà, mèo nhỏ liền cúi đầu ngửi ngửi mùi hương của A Trà, ở trong lòng hắn đạp đạp vài cái, liền nằm sấp xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.


“Hai người một mèo chen chúc trên chiếc giường đơn, thật là đủ chật mà.” Hải Uyên oán giận nói, sau đó của sau đó, cũng đem A Trà kéo vào trong, đỡ phải A Trà nửa đêm xoay người, khiến bản thân cùng mèo nhỏ đều ngã xuống giường.

Đèn huỳnh quang trong phòng ngủ đã tắt hết chỉ chừa một cái, Thiên Tuế hiện còn đang đọc sách.

“Ngủ ngon, chúng ta ngủ trước.” Hải Uyên đối Thiên Tuế nói.

“Ngủ ngon.” Thiên Tuế đáp lời.

Sáng sớm hôm sau, A Trà cảm giác như có ai đó một mực liếm mặt hắn, làm cho cả mặt hắn đều ẩm ướt.

Hắn mở mắt ra, phát giác mèo nhỏ không biết vì cái gì cư nhiên chạy lên trên giường, lại liếm hắn thật sự hăng say.

“Ai u uy a, con dâu ngươi như thế nào chạy lên ngủ cùng ba, ba không phải đã trải khăn mặt cùng tiểu chăn cho ngươi sao?” A Trà lập tức nhìn mèo nhỏ, hai má hồng toàn bộ nóng lên.

“Yêu ” mèo nhỏ liếm liếm chân mình, ở trên giường ngay ngắn ngồi xuống, nhìn A Trà.

“Lần sau không được như vậy, ngươi là con dâu của ba, sao có thể cùng ba ngủ chung!” A Trà thẹn thùng nói. (Viêm: bó tay =.=!)

“Như vậy không tốt, như vậy không tốt!”

Nhìn nhìn ngoài cửa sổ, A Trà phát giác sắc trời đã sáng từ lâu, lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức.

Khi A Trà thấy kim đồng hồ chỉ tám giờ, liền hoảng sợ nhảy dựng. Hắn bình thường đều là bốn năm giờ rời giường, sao hôm nay ngủ dậy trễ như vậy.

Tuyệt đối là do mấy hôm nay liên tục đọc sách đến mệt, nếu không sao lại quên thói quen buổi sáng bốn giờ rời giường hắn bảo trì mười mấy năm qua.

“Tiểu Uyên, nhanh tỉnh tỉnh, muộn giờ học rồi!” A Trà vội vàng lắc lắc Hải Uyên đang ngủ say.

Tiếp theo hắn bò xuống giường, phát giác Thiên Tuế cũng ngủ đến chăn bông gối đầu đều chuyển nhà, vội vàng kêu vài tiếng: “Thiên Tuế, tám giờ, nhanh dậy!”

Thiên Tuế mơ mơ màng màng bị A Trà đánh thức, ngày hôm qua hắn đọc sách đến hơn bốn giờ, cực kỳ mệt mỏi, ánh mắt đều mở không ra. “Ngủ thêm chút nữa a.”

“Không được, tám giờ rồi!” A Trà đem chăn của Thiên Tuế kéo xuống, không cho hắn trốn vào ổ chăn ấm áp.


Kế tiếp A Trà đem Hải Uyên kêu thế nào cũng không thấy động tĩnh kéo ra, mãnh lực lay động hắn. “Rời giường, rời giường, rời giường!”

Hải Uyên bị lay đến độ muốn phun (nôn), cuối cùng cũng là tâm không cam tình không nguyện bò ra thay quần áo.

A Trà sau khi mặc đồng phục, lấy cà- vạt chạy tới tìm Hải Uyên.

Hải Uyên hai ba cái liền giúp hắn thắt xong cà- vạt, sau đó thần tình mệt mỏi mang theo A Trà thẳng đến trường học.

Nhưng vì hôm sau chính là kì thi, đại bộ phận học sinh đều đọc sách đến khuya, tiết thứ nhất giờ lịch sử đã có một đống người ngủ gật, chỉ còn A Trà tinh thần sáng láng nhìn lão sư lịch sử.

Lão sư lịch sử giảng bài giảng đến cuối cùng, phát giác toàn bộ học sinh đều nằm ngủ, chỉ còn A Trà đang nhìn hắn, hắn cảm động đối mỉm cười A Trà, cảm thấy này thật sự là học sinh tốt.

Làm học sinh cần phải chuyên tâm học tập, như vậy lão sư mới có thể dạy hăng say a!

Tiết thứ nhất buổi chiều là giờ thể dục, trước đài kéo cờ bên cạnh sân thể dục ngồi đầy một đám học sinh mặc vận động phục ngắn tay mùa hè, trong tay lại cầm quốc văn, lịch sử, địa lý sách giáo khoa các loại.

Lão sư thể dục nhìn đến tình hình như vậy cũng lắc đầu, dù sao ngày mai sẽ thi, cứ mặc đám học sinh đó đi!

Trưởng ban thể dục đưa đến đệm, gậy tre cùng mấy thứ dụng cụ khác, này tiết học chính là nhảy sào. “Hạ Trạch Phương.” Lão sư thể dục Thái Đồng lấy ra một đồng hồ đo.

“Có.” A Trà đang trên đài kéo cờ lập tức trả lời. Gần đây rất nhiều người gọi hắn Trạch Phương, lúc trước A Trà còn từng bước từng bước giải thích, nhưng đến cuối cùng liền thôi, bởi vì vô luận hắn nói như thế nào, tất cả mọi người chỉ cười một cái, sau đó tiếp tục gọi hắn Trạch Phương.

“Ta muốn kiểm tra xem người chạy một trăm mét bao nhiêu giây.” Thái Đồng nói.

“Ân, hảo.” A Trà kỳ thật không hiểu Thái Đồng nói cái gì giây.

Hắn đem sách giáo khoa ném cho Hải Uyên, Hải Uyên ngay cả đầu cũng không nâng lên nhìn hắn, chuyên tâm tính toán số học. Hải Uyên đang suy nghĩ phải dạy toán cho A Trà như thế nào, nên không rảnh đi quản những chuyện khác.

A Trà theo trưởng ban thể dục đến đường chạy trên sân chuẩn bị xuất phát, Thái Đồng lấy ra đồng hồ đo, ở một trăm mét xa xa chuẩn bị tính giờ.

“Chạy tới là được?” A Trà đứng thẳng tắp ở vạch xuất phát.


“Ngươi phải đem thắt lưng hạ xuống.” Trưởng ban thể dục vội vàng nói.

“Hạ cái gì thắt lưng?” A Trà không hiểu.

“Giống như vậy.” Trưởng ban thể dục ở bên cạnh làm tư thế trước xuất phát cho A Trà xem. “Hạ thắt lưng, tay chóng đất, khụy gối.”

“Hảo.” A Trà bắt chước tư thế của trưởng ban thể dục.

“Mông không được nâng quá cao!” Đối phương lại hô. Tiếp theo đi tới thay hắn điều chỉnh tư thế một chút, ấn hạ cái mông vểnh quá cao của hắn.

“Chuẩn bị!” Thái Đồng cầm lấy đồng hồ, hô “Bắt đầu”, đồng thời bấm giờ.

A Trà chậm rãi chạy về phía trước, nện từng bước nho nhỏ tới trước mặt Thái Đồng, thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua Thái Đồng, bởi vì chạy quá chậm, thậm chí ngay cả một giọt mồ hôi cũng không chảy, cả người bị gió mùa xuân thổi đến lạnh lẽo.

Thái Đồng thất vọng nhìn A Trà. “Ngươi cố ý phải không?”

“Cái gì cố ý?” A Trà đầu đầy mờ mịt.

“Ta ngày đó rõ ràng thấy ngươi chạy rất nhanh, vì cái gì khi đo thời gian cư nhiên một trăm mét chạy đến hai mươi lăm giây?” Này căn bản là tốc độ chạy bộ của ban nữ sinh a.

“Ngươi lại không nói muốn ta chạy nhanh một chút?” A Trà nói: “Ngày đó là vì ta phải chạy trở về xem Tiểu Uyên, cho nên mới liều sống liều chết chạy.”

“Vậy ngươi tái chạy lần nữa, lần này cũng phải liều sống liều chết chạy.” Thái Đồng nói.

“Được rồi được rồi!” A Trà miệng niệm niệm, lại đi trở về điểm xuất phát. “Muốn chạy nhanh rất là phiền a, trước hết phải nghĩ có một con gấu đuổi ở phía sau, rồi còn làm bộ thực khủng bố, như vậy mới có thể liều mạng chạy.”

Thái Đồng lần thứ hai bấm giờ.

Lúc này A Trà thật sự dùng toàn lực lao về phía trước, cánh tay liều mạng đong đưa, chân nện bước cũng rất lớn, khi vượt qua điểm đích, lại suyễn đến mặt đỏ tai hồng.

Thái Đồng ấn hạ đồng hồ, mừng rỡ nhìn con số phía trên.

“Mười một giây bảy, Hạ Trạch Phương, ngươi chạy thật sự rất nhanh. Muốn hay không tái tham gia đội điền kinh? Sau khi trải qua huấn luyện, ngươi nhất định có thể chạy nhanh hơn, nói không chừng còn phá được kỉ lục cả nước.”


“Mệt muốn chết, tim đập thật nhanh, giống như sắp phát tác.” A Trà một bên thở hổn hển một bên đi, cũng không tái để ý tới Thái Đồng, chậm rãi trở về bên cạnh Hải Uyên.

A Trà hoàn toàn không hiểu Thái đầu lão đầu sư này làm gì cao hứng như vậy, bất quá chỉ là chạy một đoạn đường mà thôi, trước kia khi trẻ tuổi hắn chạy khắp nơi trong núi, nói không chừng còn nhanh hơn bây giờ. Này cũng không có gì a, tất cả đứa nhỏ ở nông thôn đều có thể chạy như vậy.

A Trà vừa đi vừa kéo quần đùi.

Quần của trường học có chút ngắn, bình thường hắn mặc quần đều tới đầu gối, nhưng quần thể dục này cư nhiên ngắn đến giữa đùi, hại hắn mới chạy một lát, quần liền thẳng tắp hướng lên trên, khiến hắn thật sự cố gắng đem ống quần kéo trở về, bằng không quần lót sẽ lộ ra.