Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 7: Uyên mộng (trung)

Biên tập: Tiểu JaeJae

Beta: Kỳ Lam

Vốn đang ngủ thẳng đến nửa đêm, Huyết Nghiên vẫn đang mê man đột nhiên cảm thấy từ hạ phúc dấy lên một trận khô nóng khó nhịn, ở trong cơ thể y không ngừng trào dâng loạn động, vội vã muốn tìm một cái đào khẩu mà lại không được, yết hầu lại khô đau, y lăn qua lăn lại rốt cuộc ngủ cũng không an ổn nữa, bắt đầu trằn trọc rên rỉ.

Y khó chịu vạn phần, không ngừng hướng về hai bên lăn lộn, Diệp Lăng Vân đã vì y mà lót một lớp y phục xuống dưới,tiếp xúc với mặt đất mang theo một chút cảm giác dễ chịu, làm giảm một chút khô nóng trong cơ thể y, nhưng mà vẫn còn chưa đủ.

Y tiếp tục lăn qua lăn lại hai bên cho đến khi chạm vào một thân thể mát lạnh dẻo dai.

Thân thể kia tản ra từng hồi khí tức mát dịu tĩnh mịch, hấp dẫn khí huyết đang xao động không thôi trong cơ thể y, khiến y không cách nào kháng cự mà càng dựa sát gần thêm, vươn tay quàng lên cổ đối phương.

Trong nháy mắt da thịt kề sát, y cảm thấy một cỗ mát lạnh ngấm vào da mình, trong chốc lát giải trừ bớt khô nóng trong người y, không khỏi thoát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Nhưng mà được một lát trận khô nóng lại ngay lập tức kéo tới như cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, y thống khổ mà sít chặt đôi lông mày, không tự chủ được mà càng thêm liều mạng ôm chặt Diệp Lăng Vân, tham lam mà hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người Diệp Lăng Vân.


Diệp Lăng Vân nhìn vẻ mặt thống khổ mà mê loạn của Huyết Nghiên, định quay lại ôm lấy hắn, lại có chút do dự, thân thể cứng ngắt không biết phải làm sao.

Nhiệt độ cơ thể mát mẻ cũng không thể tiêu trừ những rạo rực đang tuôn trào trong cơ thể Huyết Nghiên, nhưng mà có thể khiến đầu óc y thanh tỉnh lại chút ít, đủ để ngay lập tức suy sét lại tình huống thực tế. Y gắng gượng mở to mắt, chứng kiến thân thể hai người đang sít sao ôm nhau, nhìn đến Diệp Lăng Vân vẻ mặt có chút đăm chiêu, vùng giữa đôi lông mày càng thêm nhíu chặt.

Hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ: sợ là một loại thành phần khác của Uyên mộng phát tác.

Trong lúc tứ chi dây dưa, quần áo hai người đều có chút hỗn độn.

Diệp Lăng Vân như cũ bị Huyết Nghiên ôm chặt, vừa khó khăn quay lại ôm lấy y, lại không cam lòng đem y đẩy ra, với một loại tư thế xấu hổ, đem theo khẩu khí cũng đồng dạng xấu hổ hỏi: “Ngươi, ngươi có khỏe không?……………… Có cần hay không……….. có cần hay không? Ta, ta…………….” Câu nói kế vô luận thế nào cũng không nói ra được.

Mày Huyết Nghiên cau chặt, lại khổ sở không dám rời khỏi cái ôm của Diệp Lăng Vân, đành phảichán ghét mà mím làn môi mỏng, lạnh lùng nói: “Điểm huyệt ngủ của ta, đem ta trói lại”.

“Hả?!” Diệp Lăng Vân đối diện không kịp phản ứng.


“Mau! Không nghe thấy lời ta nói sao?! Điểm huyệt ngủ của ta, đem ta mau trói lại! Sau đó ngươi lập tức rời đi, càng xa càng tốt. Nếu ngươi dám nhân cơ hội này làm cái gì, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, có tin hay ko?” Âm thanh luôn luôm băng lãnh giờ vì tận lực đè nén khổ sở, so với bình thường có chút khàn khàn.

“Nhưng mà, vạn nhất không chống đỡ được thì sao?” Uyên mộng này nếu dễ giải như vậy, cũng không thể xưng là độc dược thâm độc nhất thiên hạ. Câu kế tiếp, hắn lại không dám nói ra.

Huyết Nghiên bỗng nhiên khó nhịn mà thở hổn hển một trận, không thể không ôm hắn chặt hơn, điều chỉnh hô hấp một lát mới lại tiếp tục lạnh lùng nói: “ Ta đây thà rằng chết…..”.

“Hảo, hảo, hảo, ta đây sẽ dựa theo lời ngươi nói mà làm. Ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động.” Diệp Lăng Vân không lay chuyển được Huyết Nghiên đành phải đẩy y ra, điểm toàn bộ yếu huyệt của y, lại xé những mảnh vải từ vạt dưới quần áo, cột chắc tay chân y, đỡ y nằm thẳng trên mặt đất, rồi lại không dám như lời y nói là rời ra xa, mà là ở bên cạnh trông chừng.

Trong lúc mê man Huyết Nghiên vẫn rất khó chịu, sắc mặt vẫn đỏ hồng, ngay cả làn da trên người cũng dần dần chuyển hồng, lông mày gắt gao nhíu chặt, nhưng lại bị điểm huyệt, ngay cả thanh âm rên rỉ cũng không phát ra được.

Huyết Nghiên như vậy làm cho Diệp Lăng Vân một hồi đau lòng, một hồi ngỡ ngàng.


Đối với lựa chọn của Huyết Nghiên, Diệp Lăng Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, song, cũng thực mất mác.

Hắn thực mâu thuẫn.

Ngay cả chính hắn cũng không biết, nếu như Huyết Nghiên yêu cầu hắn vì y mà chính mình là giải dược, hắn nên làm cái gì bây giờ, hắn sẽ làm sao.

Hắn hiểu rõ chính mình đối với Huyết Nghiên vẫn luôn nhớ mãi không quên, đó là một loại tình cảm mập mờ vương vấn khó tả, cùng tán thưởng tuyệt đối không giống nhau, ngược lại có vài phần tương tự cảm mến. Thế nhưng, đó chính là yêu sao? Chẳng lẽ chính mình cuối cùng lại yêu một người nam nhân? Một tà giáo đại ma đầu mà mình từng thề muốn giết chết? Không! Tuyệt đối ko thể có khả năng!

Thế nhưng nếu như vậy, đối mặt với Huyết Nghiên, mỗi lần tiếp cận y thì tâm lại động, nên giải thích như thế nào đây? Mới vừa nãy bị Huyết Nghiên ôm lấy gắt gao cọ sát, hắn kỳ thực đã có chút động tình. Nhớ tới thiếu niên khi ấy trong nháy mắt phập phồng, nhớ tới kia một cỗ hơi thở trong trẻo riêng biệt nhưng lạnh lùng, tâm lại ko thể khống chế mà đập loạn, thậm chí cảm thấy một tia khô nóng trào lên, càng thêm khó kìm lòng nổi.

Hắn vốn là một nam tử thẳng thắn tùy ý, gặp được Huyết Nghiên tựa hồ mới có một chút vấn đề, thì lại luôn tồn tại mâu thuẫn cùng thế khó xử.

Thời gian từng khắc trôi qua, Uyên mộng là xuân dược chứa thành phần thực bá đạo, cho dù bị điểm trúng huyệt đạo, cho dù bị che đi ý thức, Huyết Nghiên kia vẫn là trong cơ thể bị một cơn sóng khô nóng cuộn trào giải khai được huyệt đạo. Y thở gấp từng ngụm từng ngụm, chỉ hơi hơi dùng chút lực liền dễ dàng mở phanh được mảnh vải đang trói mình, lại lần nữa ôm chặt lấy Diệp Lăng Vân.


Y dùng cả cơ thể để quấn chặt lấy, liều mạng mà xé rách y phục Diệp Vân Lăng, muốn cho đối phương phơi bày hết thảy da thịt, để chính mình cảm nhận được càng nhiều cảm giác mát rượi. Những sợi tóc đen đầy mồ hôi, ở cổ Diệp Lăng Vân mà ma xát.

Diệp Lăng Vân vừa mới đem ngọn lửa dục áp chế xuống, giờ làm sao chống lại được Huyết Nghiên gây sức ép như thế với mình, rất nhanh phản ứng lại nổi lên, trong cơ thể bắt đầu dâng lên từng trận xao động, khố hạ cũng từ từ cứng rắn.

Hắn biết không thể như thế thêm nữa, nếu hắn vẫn còn đầy đủ lí trí thì nên đẩy Huyết Nghiên ra, bằng không nhất định sẽ phát sinh ra sự tình không thể vãn hồi, khiến cho hai người bọn họ cũng không nguyện thừa nhận mà cũng vô pháp tiếp nhận.

Chính là Huyết Nghiên cũng có chút tự giác nào, còn ở trên người hắn không ngừng châm lửa.

Huyết Nghiên đã muốn đem Diệp Vân Lăng toàn bộ lột sạch, bắt lấy tay mà đè lên trên, lồng ngực trần trụi, đai lưng cũng kéo đến lệch ra. Y đem mặt mình vùi trong khuôn ngực hơi lạnh của Diệp Lăng Vân, không ngừng phả ra hơi thở nóng bỏng. Hai chân hắn cuốn lấy hai chân Diệp Lăng Vân, thân thể không ngừng cọ xát. Y muốn nhiều hơn nữa, lại không biết làm thế nào để có được nhiều.

Diệp Lăng Vân một mực cường ngạnh tự áp chế, nghĩ muốn gọi lý trí Huyết Nghiên trở lại, khi mở miệng mới phát hiện không biết từ khi nào âm thanh mình cũng trở nên khàn khàn khó chịu: “Huyết Nghiên, không nên cử động….. Mau xuống dưới….. nếu ko ngươi nhất định sẽ hối hận…”.

Huyết Nghiên cho hắn một câu trả lời nhưng lại là dùng một chút lực kéo đai lưng hắn xuống.

Diệp Lăng Vân rốt cuộc không thể nhẫn nại, hắn hít một hơi sâu, gắt gao ôm lấy Huyết Nghiên, dùng sức xoay người, đem Huyết Nghiên đặt ở dưới thân. Nhìn Huyết Nghiên vì bị tình dục khống chế mà khuôn mặt rơi lệ, cúi đầu thở dài ra tiếng: “ Ta đã cho ngươi cơ hội, hiện tại ngươi có muốn cũng không thể đổi ý rồi” đưa tay bỏ đi diện cụ, tùy ý vứt ở bên cạnh, sau đó cúi người xuống, hôn xuống thật sâu.