Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 3: Độc tửu tích hoa

Biên tập: Kỳ Lam

“Ma đầu! Nạp mạng đi!” Đột nhiên có tiếng thét to, một đạo hàn quang từ trong đám người lao ra, đánh thắng đến Huyết Nghiên.

Huyết Nghiên thần sắc không đổi, ngọc tiêu chợt đảo, chỉ nghe một tiếng giòn vang, Khiếu Long kiếm nổi danh của Quan Đông kiếm khách bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống giữa sân.

Trong giây lát đó, thắng bại đã phân.

Huyết Nghiên lạnh lùng mà nhìn quét qua hết thảy, lãnh đạm mở miệng: “Tại hạ cũng không muốn đả thương tính mệnh nhiều người, lần này chẳng qua là mượn hỉ đường của Tô minh chủ dùng một chút, thỉnh chư vị xem một vở kịch. Xin chư vị chớ manh động, bức tại hạ phải xuất thủ.”

Mọi người nhìn nhau, cho dù vốn có thầm nghĩ muốn vì Tô Kình Phong mà ra mặt, giờ phút này cũng đành phải từ bỏ.

Huyết Nghiên chậm dãi bước đến chỗ Tô Kình Phong, lãnh đạm nói: “Tô minh chủ, nỗi đau trơ mắt nhìn người thân nhất chết đi mùi vị như thế nào?”


Tô Kình Phong ngẩng đầu, giọng căm hận nói: “Yêu nghiệt, Viễn Dung đến tột cùng vì sao đắc tội ngươi, ngươi cư nhiên lại ngoan độc đến thế?!”

Huyết Nghiên lạnh lùng nói: “Tô tam công tử đương nhiên không có đắc tội ta, kẻ đắc tội ta, là Tô minh chủ ngươi —— “

“Tà ma ngoại đạo, vô cớ mà giết người, ta và ngươi có thù hận thì hướng đến ta mà báo, vì sao phải hại người vô tội!”

Huyết Nghiên nghe vậy, mỉa mai mà gợi lên khóe môi mỏng: “Tô minh chủ hiểu lầm rồi, tại hạ hôm nay đến đây đều không phải là vì chính tà tranh đấu, mà là vì tư oán.”

“Tư oán?”

“Tô minh chủ thanh danh vẻ vang đã nhiều năm, có từng làm qua một hai việc thẹn với lương tâm chưa?”

Tô Kình Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Huyết Nghiên, ánh mắt kinh ngạc: “Có ý tứ gì?”


Huyết Nghiên cười cười, thần sắc khẩu khí lại càng băng lãnh: “Tô minh chủ quả thực là quý nhân hay quên, hay là mấy năm nay chuyện đáng hổ thẹn làm ra cũng nhiều lắm, không biết tại hạ là vì cái nào mà đến? Không sao, tại hạ có rất nhiều biện pháp khiến Tô minh chủ lập lức nhớ ra.” Dứt lời liền vỗ tay một cái.

Hơn mười bạch y thiếu niên từ ngoài cửa tiến vào, trong tay đều bưng một cái khay, giữa khay có một chén rượu bạch ngọc, trong suốt long lanh. Thiếu niên đi đầu tay nâng một bầu rượu bạch ngọc, đi tới trước mặt Huyết Nghiên.

Huyết Nghiên đem bầu rượu cầm lên, còn thực chăm chú mà rót đầy một chén rượu, ung dung một lúc lâu, rồi sau đó từng chữ từng chữ một mà nói: “Độc, Tửu, Tích, Hoa —— Tô minh chủ còn nhớ rõ không?”

“Ngươi?! Ngươi chẳng lẽ là? —— Không có khả năng!” Tô Kình Phong gắt gao nhìn y, thần sắc biến đổi trong nháy mắt, từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, cuối cùng trở lên hoảng loạn, sắc mặt tái xanh.

Huyết Nghiên lãnh đạm nói: “Tại hạ là ai, nói vậy chắc Tô minh chủ đã minh bạch rồi. Tại hạ hôm nay không có sở cầu gì, thầm nghĩ muốn mời Tô minh chủ cùng cùng cốt nhục chí thân của Tô minh chủ đều tự mình nếm thử hương vị của Tích hoa, để cáo tế vong hồn người chết.” Nói xong, đem chén rượu đưa tới trước mặt Tô Kình Phong.

Những bạch y thiếu niên kia đều rót đầy chén rượu trong tay mình, đi đến trước chỗ ngồi của thân quyến Tô gia.


Tô Kình Phong cũng không hề đón rượu kia, nhưng vẫn gắt gao nhìn Huyết Nghiên như cũ, hai người giằng co thật lâu.

Mọi người vốn là bị ép buộc đe dọa, không thể không yên lặng theo dõi, ngược lại lúc này một đám bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn, thực sự xem đến nảy sinh nghi ngờ chồng chất bởi vở diễn đặc biệt kỳ lạ này (chém).

Huyết nghiên thanh âm lại càng lạnh lẽo: “Tích hoa này chính là tại hạ đặc biệt dùng dược tửu nhân sâm cực bắc điều chế, mỹ vị vô song, xin Tô minh chủ đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Nghe vậy, Tô Kình Phong sắc mặt vốn đã tái nhợt liền biến thành trắng bệch, suy sụp thở dài một tiếng, cuối cùng không cam lòng mà tiếp nhận rượu độc, uống một hơi cạn sạch. Rồi sau đó cưỡng chế huyết tinh cuồn cuộn dâng lên, nói: “Hiện tại ta đã uống Tích hoa, mệnh đã không còn lâu nữa, xin các hạ hãy giơ cao đánh khẽ, buông tha người nhà của ta đi.”

Huyết Nghiên lạnh nhạt cười: “Xin hỏi năm đó, Tô minh chủ có buông tha người nhà của ta sao?”

“……… Nếu đã như vậy, chúng ta làm một giao dịch được không? Ngươi chẳng nhẽ không muốn biết sự thật đằng sau sự việc năm đó?”

“Chân tướng? Tô minh chủ cho rằng tại hạ có thể tin hoa ngôn xảo ngữ của Tô minh chủ sao?” Huyết Nghiên cười lạnh.

“Có nên tin hay không, ngại gì nghe thử xem? Việc đã đến nước này, lão phu bất quả chỉ muốn đổi lấy một đường sống cho thân nhân mà thôi……. Khụ khụ, lão phu cũng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu các hạ không muốn hối hận, nhanh ghé tai lại đây.” Tích hoa trong kích thích của dược tửu nhanh chóng phát tác, máu tươi không ngừng mà từ trong miệng Tô Kình Phong trào ra.


“………” Suy nghĩ một lúc lâu, y rốt cuộc cúi mình xuống, chậm rãi tới gần Tô Kình Phong.

Tô Kình Phong khẽ nhếch môi, vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên ống tay áo phất lên, hàn quang loáng một cái, đánh thẳng vào ngực Huyết Nghiên không hề phòng bị.

“Ha ha ha ——!” Tô Kình Phong cười điên cuồng, “Tà bất thắng chính! khụ khụ, đại ma đầu, hôm nay có thể vì võ lâm trừ một đại ác như ngươi, cũng không uổng tính mạng này của lão phu! Tư vị của Uyên mộng này, sẽ để cho các hạ từ từ mà thưởng thức đi —— Ha ha ha, ha ha ha —— ” Tô Kình Phong cứ như vậy chết trong cuồng tiếu.

Uyên mộng, cũng không phải chân chính là độc dược, mà là một loại dược vật do hóa công tán cùng xuân dược nhào hợp mà thành. Người trúng Uyên mộng sẽ nội trong vòng ba canh giờ công lực từ từ tan hết, nội công càng cao hiệu dụng càng nhanh. Nếu như trong vòng ba canh giờ không uống thuốc giải, cho dù được người khác giúp đỡ vận cộng loại trừ thành phần hóa công tán, cũng vô pháp chống đỡ hiệu lực cường đại của xuân dược. Khi đó, xuân dược kia vốn chỉ dùng để dạy dỗ nam sủng, khiến cho nam nhân đánh mất lý trí mà hạ mình hầu hạ người khác. Cho nên trúng phải Uyên mộng lại không được uống giải dược đúng lúc thì người bình thường chỉ có ba loại kết cục: công lực tiêu tán hết so với người bình thường càng nhu nhược vô cụng, bị kẻ thù truy sát mà chết, hoặc mất hết tôn nghiêm mà hầu hạ người khác. Đây quả thực là một loại độc dược vừa thâm độc cực kỳ lại vừa bá đạo không gì sánh được, bị rất nhiều võ lâm nhân sĩ chính đạo khinh miệt, tuy rằng đã từng càn quấy một thời trên giang hồ, nhưng một trăm năm trước đã tuyệt tích, vậy mà không biết làm thế nào, hôm nay cư nhiên lại một lần nữa xuất thế.

Mọi ngưỡi vốn vẫn lẳng lặng xem cuộc vui tuy rằng biết rõ trong đó nhất định có bí mật kinh thiên, tuy rằng kinh ngạc Tô Kình Phong thân là minh chủ võ lâm chính đại cư nhiên lại tùy thân mang theo độc dược âm độc hiếm có như vậy, nhưng dẫu sao trúng độc chính là đại ma đầu tà giáo Huyết Nghiên, dẫu sao y cũng vừa mới giết chết võ lâm minh chủ, dẫu sao y cũng thiếu quá nhiều nợ máu, suy cho cùng nếu nhân cơ hội này giết y, nhất định có thể nổi danh vạn lần, nhất cử thành danh. Vì thế khi mọi người thấy Huyết Nghiên nhíu mày lấy tay che ngực, đều tự mình nẩy lên suy tính.

Lúc này không biết ai hô to một tiếng: “Mọi người lên a! Giết đại ma đầu, vì Tô minh chủ báo thù!” Chúng nhân rốt cuộc kiềm chế không được, một đoàn xông lên đem Huyết Nghiên vây vào giữa. Những bạch y thiếu niên rốt cuộc cũng bỏ mặc người Tô gia, lập tức sát nhập vòng chiến. Nảy ra một hồi hỗn loạn.

Diệp Lăng Vân nhìn đao kiếm tung bay đem thân ảnh màu trắng kia chìm ngập, lưỡng lự khó xử.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?