Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 17: Tương phùng

Biên tập: Kỳ Lam

“Ngươi nói cái gì?! Nương bị giết rồi?!” Tô Kỳ Dung nhanh chóng giật mình hồi tỉnh, nghe xong lời nói của muội muội quá kinh hãi.

Tô Tưởng Dung khóc nức nở nói: “Đại ca, chính là do Cố Lưu Ngọc làm! Vừa rồi ta đi ra ngoài, lúc trở về nghe thấy trong phòng có tiếng động, vừa vặn chứng kiến Cố Lưu Ngọc dùng đao giết nương ta, còn qua chỗ chăn mền ta ngủ đâm xuống một đao, nếu như không phải ta vừa may không năm đó, chỉ sợ cũng bị hắn… Đại ca, Lăng Vân ca ca, mau bắt hắn vì cha nương báo thù a!”

Tô Kỳ Dung nghe vậy vừa sợ hãi vừa nghi hoặc: “Thật sự là Lưu Ngọc? Y vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ y cũng bị Miêu Kim Cốc mua chuộc?” Hắn vội vàng không kịp khoác y phục chạy tới cửa.

Diệp Lăng Vân cũng không dám tin mà nhìn Cố Lưu Ngọc.

Cố Lưu Ngọc lại mỉm cười nói: “Tưởng Dung muội, ta nghĩ muội hiểu lầm ta rồi. Nương muội vừa rồi quả thật bị người ta giết, hung thủ không phải là ta.”


“Không phải ngươi thì là ai? Ta vừa rồi rõ ràng thấy ngươi đứng ở trước giường!” Tô Tưởng Dung hiển nhiên không tin lời Cố Lưu Ngọc nói.

Cố Lưu Ngọc bất đắc dĩ mà phe phẩy ngọc cốt phiến, hướng Diệp Lăng Vân nói: “Vừa rồi ta đang ở trong phòng nghỉ ngơi, chợt nghe phòng Tưởng Dung muội bên cạnh tựa hồ có tiếng động, liền qua đây kiểm tra. Gian phòng kia chỉ có hai mẹ con nàng ở, ta thân nam tử không tiện xông bừa vào, gõ cửa mấy lần nhưng không có ai trả lời, cảm thấy bất thường, liền đành phải tiến vào. Chỉ thấy cửa sổ mở rộng, Tô phu nhân trước ngực bị đâm một đao, trên chăn mền bên cạnh cũng bị cắm một đao. Ai, nếu như lúc ấy ta không gõ cửa mà trực tiếp tiến thẳng vào, có lẽ còn kịp ngăn cản thích khách.Tô phu nhân chết, ta quả thật cũng có phần trách nhiệm. Vừa rồi e là Tưởng Dung muội muội vừa vặn chứng kiến ta kiểm tra tình hình thương thế của Tô phu nhân, mới dẫn đến hiểu lầm. Vừa rồi tiến vào vội vàng, chưa kịp đốt đèn, bằng không hiện tại chúng ta cùng đi kiểm tra lại một phen, xem có thể phát hiện được dấu vết gì hay không.”

Nói đoạn y thành khẩn nhìn Diệp Lăng Vân và Tô Kỳ Dung tiếp, “Lăng Vân, Kỳ Dung huynh, chúng ta tương giao nhiều năm, các huynh không tin ta sao?”

Chuyện này nói đến cực kỳ lưu loát, ngữ khí bình thản tự nhiên, cũng hợp tình hợp lý, không nói Diệp Lăng Vân cùng Tô Kỳ Dung, ngay cả Tô Tưởng Dung cũng có chút sững sờ, bắt đầu hồi tưởng lại sự thực có thể như lời Cố Lưu Ngọc nói hay không. Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Vân, lại nhìn Tô Kỳ Dung, do dự nói: “Chẳng lẽ ta hiểu lầm? Nếu không thì, trước tiên chúng ta vào xem rồi nói sau.”

Diệp Lăng Vân cùng Tô Kỳ Dung liếc nhìn nhau, gật đầu, thấy Tô Tưởng Dung bị dọa đến toàn thân xụi lơ, không thể tự mình đi lại, liền khoác tay ôm lấy Tô Tưởng Dung hướng phía gian phòng Tô phu nhân đi tới.

Cố Lưu Ngọc vẫn đứng ở cửa nhìn thấy một màn như vậy, nét cười đột nhiên cứng lại, trong mắt y hiện lên một mạt phần nộ cùng thần sắc băng giá, nhưng rất nhanh bị nụ cười thay thế, khôi phục bộ dáng tươi cười khi nãy.


Nhãn thần y biến đổi chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi không người nào có thể nhận ra, nếu không phải Diệp Lăng Vân vẫn liên tục nhìn chăm chú y không chớp mắt, căn bản là không có khả năng chú ý tới.

Thế nhưng Diệp Lăng Vân thấy được.

Trong lòng hắn thình lình động, dừng bước, buông Tô Tưởng Dung trong lòng xuống, vươn tay ngăn cản Tô Kỳ Dung bên cạnh tiến về phía trước, hít một hơi thật sâu nói từng chữ từng chữ: “Ngươi không phải A Ngọc, ngươi là Hàn Nghiên Trầm!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn, Tô Kỳ Dung và Tô Tưởng Dung đều nghi hoặc hỏi: “Hàn Nghiên Trầm là ai?”

Người giang hồ quả nhiên đều chỉ biết đến cái danh hiệu Huyết Nghiên công tử, ngược lại quên mất tên thật của Huyết Nghiên công tử. Diệp Lăng Vân cũng không giải thích, vừa muốn nói vừa không muốn nói, chỉ tha thiết nhìn thẳng Cố Lưu Ngọc trước mặt, lặp lại: “Nghiên Trầm, ta sớm nên nghĩ đến là ngươi.”


Cố Lưu Ngọc cũng trực tiếp nhìn thẳng hắn, vẫn một bộ dáng tươi cười như trước.

Hai người giằng co.

Một lúc sau, Cố Lưu Ngọc rốt cuộc không cười nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng, quanh thân cũng tản ra một loại khí tức thanh lãnh tiêu lương nhàn nhạt, rõ ràng là cũng một trang phục, lại giống như đột nhiên từ ngày cái ấm áp vui tươi của ngày xuân biến thành cuối thu giá rét buốt xương. Y lạnh lùng mà nhìn Diệp Lăng Vân, bỗng nhiên cười lạnh, “Đúng vậy a, ngươi sớm nên nghĩ đến là ta, không tự tay giết từng người Tô gia, ta sao có thể cam tâm?” Thanh âm cũng trở lên thanh lãnh. Dứt lời thình lình xuất thủ hướng tới Tô Kỳ Dung và Tô Tưởng Dung phóng ra một loạt ngân châm, phi thân qua gian phòng Tô phu nhân, vọt qua cửa sổ phóng đi.

Tô Kỳ Dung tuy rằng luôn đề phòng “Cố Lưu Ngọc”, nhưng dẫu sao vẫn trong thương chưa lành, võ công suy giảm nhiều, chỉ kịp giúp muội muội chắn ngân châm, chính mình thì không môn mở rộng.

Diệp Lăng Vân nhanh tay lẹ mắt mà thay Tô Kỳ Dung đánh rơi ngân châm, lại nhìn Hàn Nghiên Trầm, sớm đã người không phòng trống.

Hắn theo hướng cửa sổ mở rộng nhìn xung quanh, chỉ thấy xa xa một đạo thân ảnh nguyệt sắc thon dài, trong bóng đêm bay lên bay xuống, tốc độ cực nhanh, hướng về phía đông bắc xa xa.

May mà hôm nay Hàn Nghiên Trầm mặc chính là y phục bằng gấm nguyệt sắc, lập tức cũng nhảy khỏi song cửa mà đi, một đường đuổi theo.


Hắn sớm nên nghĩ đến, hương vị thanh lãnh trong đó lộ ra băng giá, những vết bầm xanh xanh tím tím, người ngày nhớ đêm mong ở ngay bên cạnh, hắn lại không hề phát hiện. Tuy rằng hắn cũng từng hoài nghi qua, nhưng đối phương diễn quá tốt, chung quy là hắn đã bị lừa gạt rồi.

Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, Hàn Nghiên Trầm! Một cỗ hân hoan nảy lên trong lòng, thậm chí còn vượt qua cả phẫn nộ đối với việc Tô phu nhân bị sát hại, hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm thân ảnh nguyệt sắc vút nhanh trước mặt, điên cuồng chạy theo, nghĩ thầm nhất định phải đuổi kịp y!

Hàn Nghiên Trầm xuất ra tuyệt đỉnh khinh công, cực nhanh mà lướt qua một cái lại một cái nóc nhà, trong lòng có chút ảo não. Vốn dĩ y đã lừa gạt được mấy người họ thả lỏng cảnh giác, chỉ cần bọn họ đi vào trong phòng, y nhất định có thể tìm cơ hội từ phía sau lưng hạ thủ, một lần giết chết hai kẻ dư nghiệt Tô gia kia. Y ban đầu cũng thực khinh thường cái loại thủ đoạn không quang minh ngấm ngầm hạ thủ sau lưng này, thế nhưng lão tặc Tô Kình Phong kia đã sử dụng thủ đoạn còn đê tiện hơn gấp trăm lần đối với y cũng thân nhân, mấy ngày trước sau khi y trúng Uyên mộng khí lực kiệt quệ, liên tục không được nghỉ ngơi đầy đủ, đến nay cũng chỉ khôi phục được sáu thành công lực, nếu như chờ người của Tô gia vào Diệp gia, muốn động thủ khó khăn càng nhiều hơn, một mực muốn tự tay giết người Tô gia lại không muốn mượn tay kẻ khác, càng không nghĩ ra cách nào, y đành phải ra hạ sách này, giả trang thành Cố Lưu Ngọc, rồi thừa cơ động thủ. Chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần bọn họ đi vào phòng —– Thế mà Diệp lăng Vân lại đột nhiên ôm lấy Tô Tưởng Dung, giống như ôm lấy mình khi đó.

Nháy mắt đó, trong lòng y bỗng nhiên cảm thấy một trận phẫn nộ cùng đau đớn khó hiểu, ngực có chút khó chịu, khiến y không duy trì được biểu tình tươi cười liên tục của Cố Lưu Ngọc, nhất thời cứng lại. Tuy rằng y nhanh chóng nhận ra sơ xuất của mình, lập tức quay lại vẻ tươi cười, thế nhưng trong nháy mắt thất thần đó lại để lộ ra sơ hở, khiến co y thất bại trong gang tấc.

Vì cái gì trong nháy mắt đó lại có tình tự mạc danh kỳ diệu như vậy? Tại sao khi Diệp lăng Vân nhận ra mình mà buông Tô Tưởng Dung xuống, khi hắn một lần nữa chuyên chú nhìn thẳng mà gọi ra tên của mình, trong lòng cư nhiên hiện ra vui sướng nhàn nhạt.

Hàn Nghiên Trầm, ngươi làm sao vậy?!