Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 20: Bắt phỉ

Ước chừng ngày thứ tư, đội quân hơn hai ngàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào thành, trong thời gian này Hoắc Dần đã sai người sửa chữa lại tòa nhà trống để đội binh lính vào ở.

Lộc Phong Trại đã sớm phái người canh chừng ở dưới chân núi, để chắc chắn số lượng người vào thành, bọn họ nóng nảy chờ đợi đã lâu, tỉ mỉ đếm, ước chừng có khoảng hai ngàn năm trăm người, riêng nhân số thì đã tương đương với Lộc Phong Trại, nếu làm thật sự làm bừa, Lộc Phong Trại không chiếm được chỗ tốt.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Biết được tin tức này kẻ đứng đầu Lộc Phong Trại vẫn luôn thấp thỏm, bên trong vẫn thương thảo với mấy huynh đệ chuyện nên đối phó triều đình như thế nào, thậm chí có người nhắc tới nên liên kết với sơn phỉ ở phía Nam Chu Sơn. 

Nhìn thấy quân số, Lộc Phong Trại còn chưa bắt đầu chống cự, đã có chút tự loạn trận cước rồi.

Trần Huyện lệnh sắp xếp chỗ ở của binh linh xong, cũng không lấy được thưởng thức của Tri phủ, Trần Huyện lệnh vì thế còn buồn bực mấy ngày.

Chỉ là binh linh vào ở nhưng dường như Tri phủ không có ý lập tức trừ phiến loạn, ngược lại cho binh lính sửa chữa trong thành.

Phải biết đợi lâu thêm một ngày là thêm một đống tiền, binh lính ở trong ba ngày vẫn không có ý định xuất binh, Trần Huyện lệnh thật sự không hiểu.

Dù các binh lính có chỗ ở, nhưng có hơn hai ngàn cái miệng, mỗi ngày đồ muốn ăn cũng không ít, thật may là Trần Huyện lệnh và ông chủ Quý còn có Cổ Hữu Lượng cũng có chút giao tình, cửa hàng gạo của bọn họ có có thể cung cấp gạo, nhưng vẫn còn kéo dài thì sẽ không phải biện pháp, mà hai người này đã có chút bất mãn rồi.

Tuy Trần Huyện lệnh rất không nguyện ý kéo dào, nhưng ở mặt khác cũng tương đối may mắn chuyện trừ phiến loạn không nhanh chóng như thế, nếu chỉ đối phó Lộc Phong Trại, hắn ta lập tức đứng trên một chiến tuyến với Tri phủ, nhưng nếu liên lụy đến sơn phỉ phía Nam của Chu Sơn, bây giờ Trần Huyện lệnh nhớ lại lại cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.

Văn thư cũng đã mang đến kinh thành không biết bao nhiêu ngày rồi, cố tình phía trên không hồi âm, lúc hắn ta hoàn toàn không biết phải làm thế nào cả, chuyện có thể làm, cũng chỉ có kéo dài thời gian.

Mấy ngày sau, Trần Huyện lệnh nhận được tin, Tri phủ nuôi mấy ngày binh, rốt cuộc quyết định trừ phiến loạn rồi.

Hoắc Dần gần như gắt gao bóp chặt Trần Huyện lệnh, một chút cũng không cho có cơ hội thở.

Hộ vệ Giáp còn có chút không hiểu vì sao hắn làm như thế, Hoắc Dần nâng chung trà lên nhàn nhạt uống một hớp rồi nói: “Hắn ta thân là Huyện lệnh, trong tay lại cầm bạc trừ phiến loạn của triều đình, tất nhiên sẽ giúp triều đình làm việc. Đội binh linh của ta mấy ngày nay vẫn nhàn rỗi nhưng hắn ta cũng không có hành động gì, có thể thấy được trong lòng hoàn toàn không muốn trừ phiến loạn, hai Huyện lệnh trong thành này không có ai là kẻ tốt cả.”

Cho binh lính trừ phiến loạn lên đường, mấy ngàn người chờ xuất phát tập hợp ở dưới chân núi Chu Sơn, Trần Huyện lệnh đặc biệt đi qua, nhưng không nhìn thấy Tri phủ, chỉ nhìn thấy người có chút cân lượng trong Tri phủ đang ngồi ở đằng kia chỉ huy kế hoạch trừ phiến loạn.

Hoắc Dần trừ phiến loạn không đi hướng Lộc Phong Trại, hắn giữ lại một đoàn binh lính chờ đợi dưới chân núi Lộc Phong Trại, lại phân thành một nhóm đi ra ngoài, đặc biệt chọn những ổ phỉ nhỏ lẻ.

Trước đó Thẩm Miểu đã tìm hiểu địa hình cho hắn, muốn đánh bất ngờ cũng không phải việc khó.

Phần lớn sơn phỉ đều cậy vào chính mình tương đối bí ẩn ở trên Chu Sơn, cho rằng không hành động thì sẽ không thành vấn đề, ai ngờ chỉ trong vòng một ngày, ba ổ phỉ trước sau bị tiêu diêt, sơn phỉ chết bảy người, bắt làm tù binh hơn hai trăm người.

Trừ đội binh lính canh giữ ở dưới chân núi Lộc Phong Trại, những người còn lại đều trở về, bắt hơn hai trăm sơn phỉ rêu rao khắp nơi, Trần Huyện lệnh đều thấy ở trong mắt, trong lòng có chút hốt hoảng.

Buổi chiều liền cho người đưa tin cho người nọ ở phía Nam Chu Sơn, bất luận như thế nào, nhớ không thể để lộ mình, nhất định phải duy trì bình thản.

Mấy ngày Hoắc Dần trừ phiến loạn rất có hiệu quả, mặc dù vẫn luôn không ra tay với Lộc Phong Trại, nhưng đội binh canh giữ ở dưới chân núi Lộc Phong Trại vẫn không rút lui, những ổ sơn phỉ nhỏ lẻ tẻ xung quanh cơ bản bị hắn cho càn quét sạch sẽ.

Có Thẩm Miểu giúp một tay, những người đó cơ bản trốn không thoát khỏi Chu Sơn. Phương pháp của Hoắc Dần rất đơn giản, dựa vào binh lực lớn tiêu diệt sơn phỉ nhỏ, phái chút ít binh lực canh giữ Lộc Phong Trại.

Lộc Phong Trại có hơn hai ngàn người, mỗi người mỗi ngày ăn uống bao nhiêu biết gạo, mấy ngày nay hắn tham khảo đội lính của mình cũng tính ra được rồi, Thẩm Miểu nói bọn họ có kho lúa, gạo kho lúa trong gần đủ cho bọn họ ăn nửa tháng, đến lúc đó chính là thời cơ tốt Hoắc Dần ra tay.

Trong mấy ngày chờ gạo của Lộc Phong Trại tiêu hao hết, Hoắc Dần cũng không thể nói chuyện nhiều với Thẩm Miểu. Cho dù nhìn thấy đối phương, cũng xem như không quen biết.

Hai người rõ ràng ở cạnh nhau, thỉnh thoảng đi chỗ Lý Thủ Tài ăn bữa cơm duy trì tình cảm, sau khi giả bộ phu thê ân ái thì Hoắc Dần lại khôi phục dáng vẻ như chết đó.


Thẩm Miểu kìm nén đến có chút khó chịu, chỉ có thể mang theo đứa bé chuẩn bị khỏi ra cửa đi dạo chơi.

Hộ vệ Đinh đi theo Thẩm Miểu, ba người đi tới chợ trung tâm, Thẩm Miểu mang theo đứa bé ngồi trong một gian hàng ở ven đường, chuẩn bị ăn chút đồ.

Hộ vệ Đinh ở phía sau thì giống như bị mắc nghẹn vậy, mím môi, cau mày, khó chịu muốn chết.

Đứa bé vừa ăn kẹo đường vừa ăn vằn thắn, cơ bản không quan tâm đến thế giới của người lớn, mà Thẩm Miểu múc một muỗng vằn thắn, không được tự nhiên nhìn về phía gương mặt đó của hộ vệ Đinh.

“Bộ dạng của huynh cứ như muốn đi ngoài vậy, ta ăn không được.” Thẩm Miểu liếc hắn: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Hộ vệ Đinh được phân phó, lập tức thở ra một hơi, nhăn nhăn nhó nhó hỏi: “Phu nhân, người đừng giận dỗi với đại nhân nữa.”

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, để cái muỗng xuống: “Ta giận dỗi với hắn? Rõ ràng là hắn giận ta đấy, huynh đã thấy mặt mũi của hắn mấy ngày nay chưa? Đen như than.”

Hộ vệ Đinh nhớ lại sắc mặt của Hoắc Dần hai ngày nay, không nhịn được gật đầu: “Đúng, đúng có chút khó coi, chỉ là...... Những thứ này cũng do đại nhân quan tâm phu nhân, ta và đám A Giáp đều hy vọng phu nhân có thể ân ân ái ái với đại nhân, mấy ngày không nói lời nào, chúng ta cũng khó chịu.”diễn-đàn-lê-quý-đôn

Thẩm Miểu ngẩn người: “Có liên quan gì đến huynh chứ? Quan tâm nhiều như vậy làm gì.”

“......” Hộ vệ Đinh không mở miệng, thật ra thì hắn không có ý định đó, dựa vào tính tình đại nhân nhà bọn họ, Thẩm Miểu không thoải mái, tất nhiên sẽ tăng gấp bội làm những chuyện kia lên trên người đám thuộc hạ.

Aizz, ngày hôm qua khi A Bính và đại nhân đánh cờ, đã bị đại nhân nói ngu xuẩn không dưới hai mươi lần.

Chờ đứa bé ăn xong rồi, Thẩm Miểu muốn mang theo đứa bé trở về, vừa mới xoay người đi được hai bước, đã nhìn thấy trong đám người có một người nhìn rất quen mắt.

Nàng khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn kỹ bóng lưng của người nọ.

Mặc y phục vải rách, dưới chân là một đôi giầy rơm, tóc có chút rối loạn, bên hông là một thanh đại đao, đưa lưng về phía bọn họ đi về phía xa.

Đứa bé cũng nhìn thấy đại hán kia, đột nhiên bật khóc lớn, Thẩm Miểu lập tức nhớ tới người kia là ai, lập tức nói: “A Đinh, mau bắt được người kia! Người nọ là kẻ buôn lậu!”

Hộ vệ Đinh nhìn hướng Thẩm Miểu chỉ, lập tức đuổi theo.

Trên đường nhìn thấy có người ở đuổi theo, một người vẫn còn mang theo đao trong đám đó lập tức sợ hãi kêu nhường đường, để dễ cho đại hán kia chạy trốn.

Thẩm Miểu trực tiếp ôm đứa bé về khách điếm, dọc theo đường đi dỗ đứa bé để cậu bé đừng khóc.

Thẩm Miểu bước đi rất nhanh, cũng may nơi này cách khách điếm cũng không xa, chạy chậm không bao lâu đã đến.

Đứa bé khóc suốt không ngừng, Thẩm Miểu lại không nhìn thấy đường, khi vào cửa khách điếm thì dưới chân va phải cạnh cửa, vì bảo vệ đứa bé trong ngực, nàng dùng sức xoay người, mình thì ngã trên mặt đất, đứa bé nằm ở trên người nàng rốt cuộc ngưangf khóc. Bị dọa đến khóc cũng không nổi.

Đúng lúc Hoắc Dần đi xuống từ trên lầu nhìn thấy một màn này, lập tức chạy về phía Thẩm Miểu, một tay lấy ôm lấy đứa bé từ trên người nàng ném cho hộ vệ Giáp, rồi sau đó đỡ Thẩm Miểu đứng dậy.

“Chậm một chút, sao vậy? Sao không nhìn đường?!” Giọng của hắn hơi lớn, dọa cho Thẩm Miểu sững sờ.

Mấy người xung quanh cũng nhìn về phía Hoắc Dần, trong lòng chưởng quỹ còn buồn bực không thôi, trong ngày thường tao nhã lễ độ cưng chiều phu nhân nhất, sao trong lúc nhất thời ông chủ Thẩm trở nên dữ dằn như thế rồi.

Thấy Thẩm Miểu bị giật mình, lúc này Hoắc Dần mới hạ thấp giọng: “Ngã bị thương không?”


Thẩm Miểu dừng một chút, đưa tay xoa xoa mông của mình, hạ thấp giọng nói: “Ta là Hà Bá, không có chuyện gì.”

Hoắc Dần hé miệng, rút tay đỡ nàng trở về, để ở sau lưng, lui về sau một bước, nghiêng đầu sang chỗ khác rồi bước đi.

Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: “......”

Còn giận dỗi đúng không? Thẩm Miểu gật đầu, chờ mà xem!

Giờ cơm tối hộ vệ Đinh trở về, sau khi vào cửa đầu đầy mồ hôi, hắn đi như chạy đến phòng của Hoắc Dần, nhìn thấy hai người ở trên bàn cơm ngồi cách xa, trong lúc nhất thời có chút sửng sốt.

Hộ vệ Đinh nhìn về phía hộ vệ Giáp, mặt mày hớn hở: sao không khí còn tệ hơn lúc trước vậy?

Hộ vệ Giáp lắc đầu: chuyện này khó mà nói nên lời.

Hộ vệ Đinh lại nhìn về phía hộ vệ Ất: chẳng lẽ lời của ta có hiệu quả ngược rồi?

Hộ vệ Ất mang vẻ mặt mơ hồ: nói cái gì?

Hộ vệ Đinh lại liếc mắt nhìn hộ vệ Bính, dừng một chút, dời đi tầm mắt, thôi vậy.

“Đại nhân, thuộc hạ thất trách, đã để kẻ buôn người kia chạy mất.” Hộ vệ Đinh ôm quyền nói.

Chuyện hắn đuổi theo kẻ buôn người Hoắc Dần cũng nghe nói, chỉ là Thẩm Miểu nói cho hộ vệ Giáp nghe, hộ vệ Giáp bẩm báo cho Hoắc Dần, khi nói chuyện này, Thẩm Miểu đang ở đối diện bàn ăn.

Hộ vệ Đinh tiếp tục nói: “Chỉ là thuộc hạ đi theo hắn một đường lên Chu Sơn, lại thấy hắn đi về phía Nam, nói không chừng có liên quan đến sơn phỉ phía Nam Chu Sơn.”

Hoắc Dần đưa tay sờ sờ cằm: “Sơn phỉ ở phía Nam Chu Sơn kia ngược lại rất thần bí, thời gian dài như vậy cũng chưa từng nghe nói bọn họ vào nhà cướp của, chỉ là thỉnh thoảng xuống núi hù dọa dân chúng một chút, làm cho giống như thanh thế mênh mông cuồn cuộn, cũng không cướp bao nhiều đồ.”

“Lại có liên quan đến Trần Huyện lệnh.” Hộ vệ Giáp nhắc nhở.

Hoắc Dần quay đầu hỏi Thẩm Miểu một câu: “Lúc nàng đi xem là bọn họ đang huấn luyện, ở ăn cũng ngay ngắn trật tự, trừ chuyện đó ra, còn nhìn thấy nơi nào đặc biệt có quy luật không?”

Thẩm Miểu nhìn Hoắc Dần, dời tầm mắt đến trên người hộ vệ Giáp, nói: “Nói cho đại nhân nhà huynh biêtý, lúc bọn họ huấn luyện, chiêu thức đồng nhất, không giống cường đạo làm bừa.”

Hộ vệ Giáp: “......”

Hoắc Dần chậc một tiếng: “Nói như thế, giống như là một đội quân tinh anh được nuôi nhốt ở trong núi rồi, hơn năm ngàn người, huấn luyện nghiêm chỉnh, nuôi để làm gì?”

Thẩm Miểu gắp một miếng dưa chuột, nhai xoàn soạt.

Hoắc Dần đột nhiên nhíu mày, phân phó: “Điều tra xem trước đó Trần Huyện lệnh nhậm chức ở vị trí nào, hơn hai mươi năm trước có quan hệ mật thiết vớingười nào trong triều, nơi đó là sơn phỉ? Hay là muốn tạo phản.”

Hộ vệ Giáp lập tức ôm quyền ra cửa, hộ vệ Đinh hỏi: “Đại nhân định xử lý như thế nào?”

“Trước khoan bẩm báo lên trên, ta phải lấy được chứng cớ mới được.” Hoắc Dần nói xong, đột nhiên phát hiện Thẩm Miểu đang yên lặng nhìn mình.

Mấy hộ vệ trố mắt nhìn nhau một lát, thối lui ra khỏi phòng của Hoắc Dần.

Hoắc Dần khoanh tay trước ngựa, nhíu mày hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì?”

Thẩm Miểu liếc nhìn ba hộ về đang thò đầu thò cổ chuẩn bị nhìn vào trong, hé mồm nói: “Thay ta hỏi đại nhân nhà các huynh......”

Lời còn chưa nói hết, ba người đồng thời khép cửa phòng lại, cạch một tiếng, Thẩm Miểu nuốt nước miếng một cái.

“Có lời cứ nói thẳng.” Hoắc Dần ở bên cạnh cầm quạt lên quạt.

Thẩm Miểu hỏi hắn: “Lời ngươi nói lúc nãy ta đột nhiên nhớ tới, hình như cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hỏi vì sao ngươi trở lại Ngô Châu.” Hoắc Dần nhìn nàng: “Vì trở lại cưới nàng đấy.”

Nét mặt Thẩm Miểu không thay đổi, ấn đường từ từ nhíu lại: “Ngươi trở lại hẳn là có chuyện khác, đúng không? Ngươi thi trúng trạng nguyên, ở kinh thành năm năm tất nhiên thuận buồm xuôi gió, trở lại chỉ vì làm Tri phủ, trừ phiến loạn chơi thôi?”

Hoắc Dần khoanh tay trước ngực, dùng sức nắm chặt quạt, hắn hít sâu một hơi, im lặng một lát mới mở miệng: “Nàng hỏi ta nhiều như vậy, là do tò mò, hay do quan tâm ta? Nếu như nàng trả lời đúng, ta sẽ nói thật cho nàng biết.”