Thẩm Miểu xuống xe ngựa đi đến cửa phòng Hoắc Dần, hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất canh giữ ở cửa, Thẩm Miểu định đi vào, kết quả bị hai người ngăn lại ở cửa.
Phải biết hai người này, từ trước đến nay khi nhìn thấy nàng đều tự giác mở cửa, chưa từng có tình huống như thế.
“Phu nhân, đêm đã khuya nên sớm nghỉ ngơi, nếu nàng nhất định phải vào phòng của vi phu, vi phu sẽ không khống chế được mất.” Giọng nói của Hoắc Dần truyền từ trong phòng ra.
Trong chớp mắt Thẩm Miểu đỏ ửng cả mặt, nhìn sắc mặt của hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất, bọn họ rất tận tụy với công việc mà dời mắt đi, tận lực không biểu hiện ra lúng túng gì.
Thẩm Miểu nhìn cửa phòng Hoắc Dần nói: “Nói lung tung, cẩn thận ngươi cắn nát đầu lưỡi!”
Đêm này hai người không thể gặp mặt, Thẩm Miểu còn tưởng rằng ngày hôm sau Hoắc Dần cũng sẽ không ra khỏi phòng, ai biết hôm sau trời vừa sáng, người nọ đã gõ cửa phòng của mình, ngược lại còn có tinh thần hơn mấy ngày trước rất nhiều. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Thẩm Miểu mặc y phục tử tế nhìn Hoắc Dần tựa vào cạnh cửa, đối phương đang cười híp mắt.
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?” Nàng hỏi.
Hoắc Dần mở trừng hai mắt: “Thương thế gì?”
Thẩm Miểu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ lại hành động của mấy hộ vệ đêm qua, trong lòng suy nghĩ bản thân cũng không có ý định dính dáng gì quá nhiều tới Hoắc Dần, nếu người ta không muốn nói, nàng sẽ xem như không biết.
Thẩm Miểu phất phất tay, đẩy Hoắc Dần ra, đi thẳng xuống lầu chuẩn bị dùng cơm.
Hoắc Dần đưa tay vuốt ve nơi nàng vừa đẩy ra, vội vàng đi theo, hai người đang ngồi ăn điểm tâm, hộ vệ Giáp đi vào từ bên ngoài, trên tay còn mang theo một đống đồ.
Trong miệng Hoắc Dần vẫn đang nhai dưa muối, hỏi: “Cái gì vậy?”
Hộ vệ Giáp nói: “Mới vừa rồi Cổ Hữu Lượng sai người đưa tới, nói là dùng để điều dưỡng thân thể, là đưa cho phu nhân.”
Có lẽ nghe nói Hoắc Dần là một kẻ cưng chiều thê tử điên cuồng, cho nên mới đưa ít thứ tới đây cho nàng, Thẩm Miểu để chén đũa xuống liếc mắt nhìn, phần lớn đều là dược liệu bổ, không có gì ngon để ăn.
“Đúng rồi, đứa bé kia đâu?” Thẩm Miểu hỏi, tối ngày hôm qua nàng không nhìn thấy, bởi vì tối hôm qua có tâm tư khác, cho nên không để ý.
Hộ vệ Giáp nói: “A Đinh dẫn cậu bé đi chơi rồi, đó là một đứa bé thông minh, biết mấy người chúng ta không phải người xấu, cho nên cũng nguyện ý thân thiết.”
Vừa mới dứt lời, đã nhìn thấy hộ vệ Đinh mang theo đứa bé đi vào, đứa bé thay bộ y phục sạch sẽ, tóc chải chỉnh tề, trong tay cầm một chuỗi mứt quả, một tay khác cầm tay hộ vệ Đinh, trên mặt cười hì hì.
Khi cậu bé nhìn thấy Thẩm Miểu thì lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay Thẩm Miểu, Thẩm Miểu thấy cậu bé đáng yêu, giơ tay lên còn chưa kịp nhéo vào hai má, Hoắc Dần đã dùng đũa chọt vào tay đứa bé, nhíu mày nói: “Buông ra.”
Dáng vẻ Hoắc Dần cau mày là có chút không tốt, đứa bé lập tức rúc vào sau lưng Thẩm Miểu.
Hoắc Dần tiếp tục trêu chọc cậu bé: “Người nọ là của ta đấy, không cho phép cậu đụng vào biết không?”
Hộ vệ Giáp, hộ vệ Đinh: “......”
Thẩm Miểu liếc nhìn: “Ngươi có bệnh à?”
Hoắc Dần hứ một tiếng, nói với hai thuộc hạ đang đứng xem trò hay: “Nhanh đi tìm người nhà của thằng nhóc này, sau đó nhanh đưa về nhà đi.”
Thẩm Miểu hỏi: “Hôm nay, buổi sáng có chuyện gì không?”
“Buổi sáng không có chuyện gì, buổi chiều có hẹn với Cổ Hữu Lượng.” Hoắc Dần hỏi: “Nàng có chuyện gì sao?”
“Ta muốn đi miếu Thổ Địa một chuyến.” Thẩm Miểu nói.
Hoắc Dần gật đầu: “Ta đi với nàng.”
Thẩm Miểu lập tức khoát tay: “Không không không, tự ta đi là được rồi.”
Hoắc Dần khẽ nheo cặp mắt lại: “Vậy để A Đinh đi theo nàng.”
Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh nở nụ cười ngốc với nàng, Thẩm Miểu suy nghĩ một chút gật đầu: “Được.”
Lúc này đứa bé đột nhiên chen ngang: “Em cũng muốn đi!”
Hoắc Dần trừng mắt nhìn cậu bé: “Cậu đi cái gì?! Không cho đi!”
Đứa bé mím môi bộ dạng như bị dọa sợ, Thẩm Miểu lập tức xoa đầu cậu bé, nói: “Được, dẫn em đi.”
“......” Hoắc Dần bày ra bộ mặt khó chịu, ngay cả hộ vệ Giáp cũng nhìn ra, Thẩm Miểu đang trêu chọc đứa bé muốn mướp mứt quả, hoàn toàn không thấy, bên này Hoắc Dần lẩm bẩm một câu: “Không mang theo ta đi còn dẫn nó đi, nhiều lắm là hai ngày, nhất định phải đưa thằng nhóc này đi.”
Thẩm Miểu muốn đi miếu Thổ Địa tìm thần Thổ Địa, vẫn hỏi chuyện liên quán đến Hoắc Dần, nếu như là chuyện khác ngược lại có thể cho Hoắc Dần nghe, dù thế nào đi nữa hắn cũng biết không ít, nhưng câu nói này, nàng không thể nói ra trước mặt Hoắc Dần được.
Lúc này nàng không xuống dưới cầu, mà là trực tiếp vào miếu Thổ Địa, để hộ vệ Đinh ở bên ngoài trông chừng đứa bé, đi dạo xung quanh cầu, Thẩm Miểu đi tới trước mặt tượng đồng, xung quanh không có mấy người.
Thẩm Miểu ngẩng đầu liếc nhìn tượng đồng, tượng đồng lập tức quay đầu: “Ngươi tìm đến ta quả thật không có chuyện tốt.”
“Thổ Địa gia......” Thẩm Miểu đi tới bên bàn thờ đè lên trên, sau khi dừng lại một chút, mới nói: “Ta bị Hoắc Dần hôn.”
Một cái hắt hơi, thần Thổ Địa thổi bụi trong lư hương trước mặt bay lên, làm dơ mặt của Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu lau mặt, trong lòng có chút hốt hoảng: “Có nghiêm trọng như vậy không chứ?”
Cũng không phải là hôn lần đầu!
“Đây là ngươi muốn thành thân với người phàm rồi!” Thần Thổ Địa đánh quảy trượng xuống đất, rồi sau đó hóa thành một đạo hư ảnh đi xuống, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Miểu, còn thấp hơn Thẩm Miểu, ngẩng đầu lên đưa tay chỉ nàng: “Tiểu tử Hoắc gia kia thích ăn đòn phải không?!”
Thẩm Miểu trừng mắt nhìn: “Hắn cũng biết chuyện của ông rồi, ông lại không thể làm gì được hắn.”
Thần Thổ Địa hừ một tiếng: “Đều tại ngươi!”
Thẩm Miểu gật đầu: “Đúng, đúng là do ta, ta cực kỳ hối hận ban đầu không nên trêu chọc hắn, nhưng bây giờ không phải vì chuyện đó nữa, hắn...... Hắn hôn ta... Ta phải làm như thế nào đây?”
“Ngươi muốn như thế nào? Hôn lại?!” Thần Thổ Địa trợn tròn cặp mắt.
Thẩm Miểu ngẩn người: “Có thể không?”
“Dĩ nhiên là không thể!”
Thẩm Miểu thở dài: “Ta cũng cảm thấy vậy, rõ ràng ông đã nói thần tiên sẽ không động tình, nhưng thần tiên cũng sẽ mặt đỏ tim đập nhanh đúng không?”
Thần Thổ Địa liếc nhìn Thẩm Miểu, sau đó nói: “Đưa tay phải của ngươi ra đây.”
Thẩm Miểu vươn tay phải ra, thần Thổ Địa cầm gậy đánh vào tay phải của nàng, đau đến mức Thẩm Miểu lập tức rút tay trở về.
“Nhất định là Nguyệt Lão bên cạnh làm hư chuyện! Ta tìm ông ta tính sổ!” Thấy thần Thổ Địa phải đi, Thẩm Miểu lập tức kéo ông ấy lại: “Đừng đừng, ông phải nói rõ trước cho ta, ta xảy ra chuyện gì? Mỗi lần hắn hôn, trái tim của ta giống như muốn nhảy ra ngoài, có phải là một loại bệnh chứng khác không?”
“Mỗi lần?!” Thần Thổ Địa cảm thấy đầu mình choáng váng.
Thẩm Miểu dừng lại một lát, nói: “Chỉ có hai lần.”
Thần Thổ Địa nâng trán: “Hoắc gia kia chính là kẻ lưu manh!”
“Cho nên, ta phải làm sao bây giờ? Có thể chết sao? Hay là nói...... Thần tiên thật ra thì cũng sẽ động lòng với người phàm?” Thẩm Miểu hỏi.
Dưới chân thần Thổ Địa nặng nề mấy phần, khi nhìn Thẩm Miểu, trong con ngươi mang mấy phần thâm ý, ông nói: “Trong vận mệnh có lúc cuối cùng phải có nhau, chuyện này sợ tránh cũng không tránh được, chỉ là Hoắc gia kia lưu manh rất đáng hận, ngươi lại là một kẻ ngu xuẩn, aizz......”
“Ta không ngu xuẩn...... Nhưng mà hắn lưu manh là không sai.”
“Kể từ hôm nay, không cho hắn đụng vào ngươi, có nghe thấy không?” Thần Thổ Địa nói: “Không phải ta đã dạy cho ngươi chút pháp thuật sao? Ẩn thân hắn sẽ không tìm được ngươi!”
Thẩm Miểu còn muốn nói tiếp gì đó, vừa vặn lúc này mấy phụ nhân tay nắm tay đi vào, thần Thổ Địa lập tức hóa thành một luồng khói xanh, Thẩm Miểu xoay người liếc mắt nhìn tượng đồng, thở dài.
Thần tiên chắc sẽ không động tình với người phàm, xảy ra những thứ kia với Hoắc Dần, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ cần nghe lời thần Thổ Địa nói, không để cho hắn đụng mình nữa, chứng bệnh này cũng sẽ từ từ tiêu tán nhỉ?
Hộ vệ Đinh thấy Thẩm Miểu đi ra, vội vàng nghênh đón.
Khi Thẩm Miểu trở lại khách điếm, Hoắc Dần đang ở trong hành lang uống trà, thấy trên người nàng đều là hương tro, xuy một tiếng: “Cúng bái thần linh còn có thể mang một thân bụi trở lại.”
Thẩm Miểu nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Dần, thật ra thì nói thật, bộ dạng của người này cũng đẹp đẽ, nói chuyện bừa bãi không đứng đắn, tay chân mãi cứ chiếm tiện nghi của người khác, có tiền còn yểu mệnh, đời này ở trong trí nhớ của Thẩm Miểu cũng chỉ có vào thời điểm trước bảy tuổi mới đáng yêu, còn lại sau đó đều là đáng ghét.
Muốn sống chung với người này, không tiếp xúc tay chân với hắn, hẳn không phải là việc khó mới đúng.
Vì vậy Hoắc Dần nhìn thấy Thẩm Miểu nhàn nhạt nhìn mình, lại nhàn nhạt dời tầm mắt, bày ra bộ dạng đã hiểu rõ nhân thế, rồi trở về trên lầu thay y phục.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Tay cầm lý của Hoắc Dần co lại thật chặt, sẽ không phải là thần Thổ Địa lại dạy bậy nàng chứ?
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên dời miếu này đến ngoài thành cách sông xa một chút hay không.
Đến buổi chiều, đã có gia đinh của Cổ Hữu Lượng tới đây mời người.
Trái lại Cổ Hữu Lượng tương đối thân thiết, đặc biệt mướn cỗ kiệu tới, Thẩm Miểu thay bộ y phục phú quý, rồi cùng Hoắc Dần vào bên trong kiệu.
Hoắc Dần cảm thấy có chút lúng túng, không gian cỗ kiệu rất nhỏ, nếu hai người ngồi chung một chỗ, tất sẽ đụng nhau, nhưng cố tình, phu nhân của hắn giấu một nửa thân thể.
Hoắc Dần mím môi, nở nụ cười cứng ngắc, nhìn về phía Thẩm Miểu chỉ có nửa thân thể bên trái, im lặng trong chốc lát, hỏi: “Có phải phu nhân bị bệnh hay không?”
Thẩm Miểu liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói: “Ngươi mới có bệnh ấy, ta rất tốt.”
Hoắc Dần cười nhỏ một tiếng, nhẫn nại trong mắt gần như sẽ đạt tới mức tối đa: “Vậy phu nhân có biết hay không, dáng vẻ này của phu nhân, tối thiểu nửa tháng vi phu sẽ không cách nào ngủ ngon được mất đấy?”
Thẩm Miểu dời ánh mắt không lên tiếng, Hoắc Dần hít sâu một hơi, nhích tới gần nàng.
Thẩm Miểu lập tức trợn tròn hai mắt lập tức ẩn đi nửa thân thể còn lại của mình.
Kết quả Hoắc Dần cũng cảm giác mình dựa vào một cái gì mềm mềm mà không nhìn thấy được, Thẩm Miểu ẩn thân thành công, quả thật Hoắc Dần không nhìn thấy, nhưng mà hắn còn có hai tay của mình, sờ lên là có thể cảm nhận được.
Thẩm Miểu nhìn chằm chằm cái tay kia, đầu tiên là sát bên trên vai của mình, sau đó trượt xuống dần.
Hoắc Dần hơi cau mày, năm ngón tay hơi dùng chút lực, mềm mềm?
Cỗ kiệu chợt lắc một cái, người nâng suýt chút không đứng vững, mấy người nâng cũng nhìn cỗ kiệu trên vai mình, suy nghĩ bên trong xảy ra chuyện gì vậy?
Cổ Hữu Lượng chờ ở trước cửa Bách Yến lâu, khi cỗ kiệu hạ xuống đất, ông ta tự mình đi qua nghênh đón.
Dẫn đầu ra ngoài là Hoắc Dần, chỉ là thời điểm đi ra chân hơi cà nhắc, lúc khom lưng đỡ Thẩm Miểu đi ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Cổ Hữu Lượng chắp tay: “Ông chủ Thẩm.”
Hoắc Dần cười nói: “Ông chủ Cổ.”
“Vị này chính là Thẩm phu nhân nhỉ?” Cổ Hữu Lượng liếc mắt nhìn hai người này, suy nghĩ họ Thẩm này trẻ hơn trong tưởng tượng nhiều, vị phu nhân này của hắn cũng không lớn, hai kẻ mới lớn này có thể có thành tựu gì lớn chứ?
Thẩm Miểu gật đầu, lúc này Hoắc Dần mới nói: “Vào thành nhiều ngày, đã sớm nghe nói danh tiếng của ông chủ Cổ, hôm nay rốt cuộc gặp được.”
Cổ Hữu Lượng ha ha cười nói: “Đâu có đâu có, lời này hẳn là ta nói mới phải, mời vào bên trong.”
Hoắc Dần khập khiểng đi vào theo, Cổ Hữu Lượng liếc chân của hắn, nói: “Chân của ông chủ Thẩm bị sao thế?”
Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu, tầm mắt của đối phương đã trôi dạt đến nơi khác, hắn cười nói: “Chỉ là lúc xuống kiệu pha phải kiệu thôi.”
Bốn hộ vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh liếc nhìn nhau, càng ngầm hiểu nhau gật đầu.
Chuyện này tuyệt không đơn giản như vậy, nhìn mặt của phu nhân bọn họ cũng đỏ rần cả rồi.