Khi Vinh thiếu gửi chiếc tủ sắt vào ngân hàng, cậu ta cảm thấy, mình không còn sợ gì nữa.
Trong tay cậu nắm giữ thứ Bạch tiên sinh quý trọng, Hoành Tới cần cậu giúp. Điều thôi thúc khiến cậu ta làm việc này ngoài cái tâm lý cờ bạc, còn là do cậu ta tin chắc rằng, cả Bạch tiên sinh và thiếu gia của Hoành Tới đều yêu cậu chết đi sống lại, chẳng qua tình cảm của họ quá thâm trầm nên không muốn nói ra miệng mà thôi.
Cậu cho rằng, dù là nam hay nữ, chỉ cần tiếp xúc sâu với mình một chút là sẽ mãi mãi không thể trốn khỏi nhà tù ái tình của mình.
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ vội vàng đột nhiên đi tới từ con phố đối diện, Vinh thiếu bước qua, gỡ kính râm xuống, cười ngọt ngào với hắn: “Ngài có thể cho tôi ít phút được không?”
Người đàn ông dừng lại, cầm chặt túi công văn, nghi ngờ hỏi: “Có việc gì?”
Vinh thiếu lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ màu trắng, nói: “Khi nãy có người bảo tôi đứng đây đợi ngài, sau đó đưa thứ này cho ngài.”
Người đàn ông trung niên cầm lấy danh thϊế͙p͙, trên đó chỉ in tên và một số điện thoại, ngoài ra không có bất cứ thộng tin gì khác như tên công ty hay chức vị. Ánh mắt hắn nhìn Vinh thiếu càng trở nên hoài nghi.
Vinh thiếu liếc thấy số điện thoại của một công ty cho vay vốn ở trên cùng của bao công văn, cậu ta nói: “Người đàn ông đó nói, chỉ cần ông gọi điện cho hắn, hắn sẽ cho ông vay tiền.”
“Ngoài việc bảo cậu đưa thứ này cho tôi, người đó còn nói gì?” Có bệnh thì vái tứ phương, người đàn ông vội vàng hỏi.
Vinh thiếu chỉ vào quán cà phê đối diện: “Hắn nói đợi ông ở lầu hai, ông mau qua đi.”
Người đàn ông cầm danh thϊế͙p͙ trên tay, thiếu chút liền quỳ xuống, hai hàng nước mắt trượt trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi của hắn. Hắn vừa khóc vừa lau nước mắt, vừa lẩm bẩm rốt cuộc vợ mình được cứu rồi. Vinh thiếu cười dịu dàng như một thiên sứ, cậu ta đi vào chiếc xe bánh mì màu bạc bên cạnh, nhìn người đàn ông đứng trước cửa quán cà phê đang cố gắng mở cửa nhưng mãi không được, sau đó, bảng hiệu của quán cà phê bật ra ——
Rầm!