Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 367

Trịnh Hòa đột nhiên chọc giận ông, cứ tưởng hai người phải chiến tranh lạnh mấy ngày, cậu còn đã nghĩ hết các chiêu cầu xin tha thứ rồi, thế mà ngay trưa hôm đó, Bạch tiên sinh đã ôm cậu cùng xem TV như chưa có chuyện gì xảy ra.


Trịnh Hòa rất vui vẻ, bởi tuy ngày nào ông cũng ở nhà, nhưng đa phần đều nhốt mình trong thư phòng làm việc, rất ít khi rảnh rỗi ngồi cùng cậu.
“Vui thế sao?” Bạch tiên sinh vuốt vuốt mũi Trịnh Hòa, “Cứ như trẻ con ấy.”


Trịnh Hòa chu cái mặt bánh bao lên: “Bạch tiên sinh, có phải ông coi thường em lắm không? Nếu không, sao ngày nào ông cũng phải nói này nói nọ em chứ, làm em chẳng biết có phải mình ngốc đến nỗi thế thật không nữa.”


“Em không ngốc,” Bạch tiên sinh dán sát vào tai Trịnh Hòa nỉ non, “Em mà ngốc thật, sao tôi có thể thích em thế chứ?”
“Buồn nôn quá,” Trịnh Hòa nói, “Sao trước đây em lại không nhận ra ông thế này nhỉ.”
“Ha hả, không tốt sao?” Cánh tay ôm Trịnh Hòa của Bạch Ân bắt đầu siết lại.


“Ôi chao, đau quá, ông lỏng tay chút đi,” Trịnh Hòa oán giận, “Được rồi, ông tốt lắm, trên thế giới này, ông là tốt nhất, được chưa? Hễ làm mình làm mẩy lại trút hết lên em, đợi hôm nào em khó chịu, em cũng phải náo cho ông tức chết!”


Bạch Ân thật không biết nói gì trước cái tính trẻ con của Trịnh Hòa: “Em không thể có tích sự hơn sao?”
“Có chứ,” Trịnh Hòa nhướng mày, “Sự nghiệp đeo đuổi cả đời em chính là đại diện mặt trăng tiêu diệt ông!”


Trước đây, Bạch tiên sinh từng nghe qua mấy câu thế này rồi, nhưng vẫn không biết nó thực sự có nghĩa gì, còn tưởng là lời thoại cửa miệng của mấy anh hùng trên phim trước khi đánh bại quái vật, liền nói: “Thế tôi sẽ nuốt em vào bụng trước khi đi phá hủy thế giới, tôi chết, em cũng đừng hòng sống vui vẻ.”


Trịnh Hòa nghe thế, giật thót, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Thế em không giúp người tốt nữa, chúng ta dắt tay nhau đi phá hủy thế giới đi, ông thế nào, em thế nấy.”
Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa chọc cười, không hề biết rằng Trịnh Hòa bị câu nói kia của ông dọa sợ đến độ suýt hồn lìa khỏi xác.


Tuy cậu biết ông ấy rất yêu, rất yêu mình, cái loại tình yêu kiểu ‘thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành’, nhưng nuốt thẳng vào bụng cái gì chứ, vừa nghe đã thấy thực ‘ngược’.


Trịnh Hòa nhéo nhéo tay mình, cảm nhận sự mềm mại của nó, bỗng nhiên, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu cậu: thịt của mình chắc là thịt ba chỉ, thích hợp để làm thịt nướng lắm đây…