Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 364

Bạch tiên sinh phát hiện có người theo dõi, ám sát, ngáng chân mình từ rất sớm.
—— tiếc là, dù nhân vật phản diện cố gắng thế nào cũng không thể làm Bạch tiên sinh xây xát chút ít.


Điều này dẫn đến việc Bạch tiên sinh không thèm để tâm tới đối phương. Nhân vật phản diện càng căm tức, bất chấp thủ đoạn.


Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Vòng bảo hộ của Bạch Ân cũng không ngừng được tăng cường theo từng đợt tấn công của đối thủ. Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi Bạch tiên sinh đã quá quen thuộc đến độ coi thường đối phương, thì do sự tác động của vấn đề sinh lý và tâm lý, ông lại đón nhận Trịnh Hòa vào thế giới của mình.


Nếu lấy một hình tượng để so sánh thì Trịnh Hòa chính là vết nứt trên vỏ trứng.


Lão gia tử của Hoành Tới bởi khi về già không đấu được Bạch tiên sinh mà bị ung thư não, phải vào viện chờ chết. Cháu của ông ta kế thừa sự nghiệp chưa thành của tổ tiên, dốc hết tâm huyết, muốn dùng những thủ đoạn đê hèn để kiếm lời từ địa bàn Tây khu của Bạch tiên sinh. Tiếc là vị chủ tịch đương nhiệm này lớn lên ở ngoại quốc từ nhỏ, đầu óc thấm đẫm màu sắc tư sản, thành ra hắn coi rẻ Bạch Ân, kèm thêm một số tình cảm như chán ghét gì gì đó, khiến hắn ra tay không biết nặng nhẹ một chút nào. Nếu không phải người cùng giới nể mặt lão gia tử của Hoành Tới chưa tắt thở, cho hắn ta chút mặt mũi, thì không biết giờ đã chết rũ ở đâu rồi.


Đó là toàn bộ nội dung Bạch tiên sinh biết tới.
Trịnh Hòa quơ quơ ảnh chụp: “Liên quan gì tới cái này?”


“Khi nãy DY đưa tôi tấm ảnh này, nói A Vinh và chủ tịch hiện tại của Hoành Tới có mối quan hệ thân thiết.” Bạch Ân chỉ chỉ vào tấm ảnh, “Nếu là cậu ta….có lẽ tôi biết xảy ra chuyện gì.”
Trịnh Hòa dựng đứng lỗ tai lên: “Là sao?”


Bạch tiên sinh cười, nói vô cùng dịu dàng: “Hình như tôi chưa từng nói chuyện về A Vinh cho em đúng không?”
Trịnh Hòa rụt cổ, lắp bắp trả lời: “Thực ra ông không nói…..em cũng hỏi thăm được đại khái.”


“Lời họ nói không phải điều tôi sắp nói, ” Bạch tiên sinh dựa vào thành ghế, dang hai tay, Trịnh Hòa chần chừ hai giây rồi ghé mình vào.


Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, dường như ông cần sắp xếp những điều muốn nói, rồi mới mở miệng: “Lần đầu tiên thấy A Vinh, tôi đã biết cậu ta không phải dạng yên phận. Nhưng ban đầu cậu ta còn giả vờ được, sau khi được tôi dẫn đi mấy cuộc chơi, liền bại lộ bản chất. Có lẽ vì thấy bên cạnh tôi không có ai khác nên mới không sợ, bắt đầu dùng danh nghĩa của tôi để tiếp cận người khác, không thèm nghĩ đến hậu quả. Điều này khiến tôi thực phản cảm. Hơn nữa, sau này còn xảy ra một việc tôi cực kỳ chán ghét.” Bạch Ân nhắm mắt lại, vuốt tóc Trịnh Hòa, nói, “Tôi không nhớ rõ gương mặt của mẹ, khi qua đời, bà cho người hủy hết mọi đồ vật liên quan đến mình, đợi đến vài năm sau, khi tôi vô tình quay lại nước Y thì ngay đến tro cốt của bà ấy cũng không còn.”


Trịnh Hòa nghe đến đó, bỗng nhiên cảm thấy Bạch tiên sinh đúng là khổ….=..=
“Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?” Trịnh Hòa hỏi.


“Không liên quan, chẳng qua… ha ha, ” Bạch tiên sinh cười thực xinh đẹp, “Khó khăn lắm tôi mới tìm được cây lược lúc sinh thời bà ấy dùng, giấu nó trong két bảo hiểm, lại bị A Vinh trộm mất.”
Tình huống gì thế này, Trịnh Hòa há hốc mồm: “Thế, cậu ta trả lại cho ông chưa?”


“Em đoán xem?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Chắc là phải trả rồi chứ, dù sao cũng là di vật quan trọng của mẹ ông, vô lương tâm tới độ nào mà ngay cả nó cũng trộm chứ.” Trịnh Hòa đáp theo ý hiểu của mình.


“Nếu trả lược lại cho tôi, tôi đã không phá hủy sự nghiệp của cậu ta.” Giọng nói của Bạch tiên sinh trở nên lạnh lẽo.


Trịnh Hòa cảm nhận được ý hận khắc cốt ghi tâm của ông, vội vàng an ủi. Nghệ sĩ hạng ba như cậu chưa từng được gặp gỡ Vinh thiếu, nhưng năm đó có rất nhiều người nói nhân phẩm của cậu ta không tốt lắm, mà ngay cả di vật mẹ kim chủ mình để lại cũng trộm….Trịnh Hòa cảm thấy, có lẽ mình vĩnh viễn không thể hiểu nổi cái hành vi ấy là ngây thơ không rõ sự đời hay không tìm đường chết không chịu nổi.