Bạch tiên sinh đi ra khỏi tầng hầm, Husky và Schnauzer đứng bên cạnh DY chợt lùi lại một bước. Ông ngẩn ra, nghiêng đầu ngửi ngửi mùi trên người mình, quay người lại, nói với hai con chó: “Bọn mày ngửi thấy mùi gì?”
Husky nhe răng, tỏ ý cảnh giác.
Bạch Ân nhíu mày, nói: “DY, cậu lái xe đưa tôi xuống chân núi tìm chỗ tắm rửa.”
DY nhìn thời gian: “30 phút nữa là đến giờ ngài hẹn với cậu Trịnh, ngài có chắc sẽ tới kịp?”
“Trễ thế rồi…..” Bạch Ân cởi găng tay cao su, bảo Trần Minh đưa áo khoác tới, nói: “Thế thôi đi, chuyện tôi giao, cậu làm đến đâu rồi?”
DY nói: “Là… vụ Hoành tới sao?”
Bạch Ân nhìn về phía hắn: “Cậu lừa tôi chuyện gì à?”
DY trợn tròn mắt, nũng nịu nói: “Không có nha, tôi không lừa ngài chuyện gì nha.”
Bạch Ân: “…”
Bạch Ân nói: “Vứt ngay cái vẻ mặt kinh tởm của cậu đi, không đáng yêu chút nào, chỉ muốn đập thẳng vào mặt thôi.”
DY lại trở về bình thường: “Được rồi, tôi quả thực vô tình điều tra đươc một chuyện này, nhưng không biết có nên nói cho ngài không.”
“Có gì nói đi.” Bạch Ân sờ sờ đầu chó ngố, có vẻ do ông đã tháo găng tay xuống nên phản ứng của Husky bình thường hơn nhiều, nó còn đưa lưỡi, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ lòng bàn tay ông.
DY lấy ra một tấm ảnh từ trong ví, đưa tới trước mặt ông: “Bọn tôi điều tra được, cậu ta và thái tử gia của Hoành Tới có mối quan hệ rất thân thiết.”
Bạch tiên sinh cầm lấy tấm ảnh, nheo mắt nhìn cậu chàng tuấn tú đó, bỗng nhiên, ông cảm thấy cậu ta có chút quen…..
“Ừm, tôi biết rồi.” Bạch Ân nói.